Lý do cô ta lén quay trở lại, thực ra xét ở mức độ nhất định nào đó, chính là bởi
vì suy nghĩ của cô ta đã có sự khác biệt với các thành viên trong tộc.
Theo cô ta thấy, nếu tộc của mình đã không giải quyết được vấn đề tai họa, thì
vì sao không tìm cách thay đổi bằng các phương pháp khác, vì sao không thử
mượn nhờ sức lực của người ngoài xem sao?
Cho dù đã thuyết phục tộc nhân, cũng đã thuyết phục tộc trưởng, nhưng đây vẻn
vẹn chỉ là làm thử. Tất cả mọi người, kể cả tộc trưởng, hiển nhiên đều không
cho rằng những người mà cô ta đưa đến đây có thể giải quyết được vấn đề, việc
họ bằng lòng thử xem, có lẽ là vì nhìn vào việc cô ta đã liều mạng đem Thiên
Dực lệnh về cho tộc nhân.
Đó không phải là kiểu “Thử xem” mà cô ta muốn, nếu như đã quyết định thử
mượn nhờ ngoại lực, vậy thì phải nên mong đợi vào việc ngoại lực có thể đạt
được mục mới đúng.
Nghĩ đến đây, cuối cùng cô ta quyết định tiết lộ một số thông tin để cổ vũ những
người này dũng cảm đi thực hiện, cô ta ngước mắt lên, nói: “Thực ra, những tai
họa đó cũng chẳng có gì, chỉ là một số động vật ở Bồng Lai sơn bị tà khí dị
hóa.”
Dữu Khánh tương đối hoài nghi với thông tin này của cô ta, “Ngươi tên là Tiểu
Thanh phải không?”
“Lỗ tai rất thính nha, phải.”
“Tiểu Thanh cô nương, trước đây ngươi đã lừa gạt chúng ta rất nhiều, chúng ta
chính là bị ngươi lừa gạt tới đây. Ngươi có chắc chắn tai họa nơi này đơn giản
như ngươi nói vậy không?”
Dữu Khánh làm ra vẻ rằng ta không nói thằng ra, trong lòng mỗi chúng ta đều
biết rõ ràng.
Tiểu Thanh hỏi ngược lại: “Ta đã nói câu nào lừa ngươi?”
Dữu Khánh lập tức ép hỏi: “Chiếc lệnh bài đó còn có ý nghĩa nào khác không?”
Tiểu Thanh: “Những gì đã thể hiện ra có khác biệt với lời ta nói sao?”
Dữu Khánh: “Nếu như chỉ có điểm năng lực bay như vậy, cần gì phải tới tận nơi
này, không đến nơi này vẫn có thể làm rõ được.”
Tiểu Thanh: “Muốn nhìn thấy áo nghĩa thực sự của lệnh bài, tự nhiên là phải tới
nơi đây. Ngươi cho rằng thế giới bên ngoài đó của các ngươi, một chút không
gian như vậy là có thể kiến thức được tốc độ thực sự của Thiên Dực lệnh sao?
Ngươi tự ngẫm lại xem, có chữ nào ta lừa các ngươi?”
“…”
Dữu Khánh bị cô ta chặn họng không nói nên lời, nếu như không muốn xuyên
tạc lời cô ta nói, hắn nhất thời đúng là không lôi ra được chỗ nào đối phương đã
nói dối, nhiều nhất chỉ là ức hiếp bọn hắn không biết tình hình, không nói cho
bọn hắn biết một số việc mà thôi.
Về chuyện lệnh bài, hắn cũng không muốn nhiều lời, bởi vì bọn hắn đã nói với
những người khác rằng chiếc lệnh bài đó đến từ Tam Túc ô.
Nhưng chuyện liên quan đến mạng sống thì hắn vẫn phải nhắc tới, bỏ chuyện
lệnh bài sang một bên, không đề cập tới nữa, hắn nói: “Theo ta được biết, mỗi
một đại tiên phủ đều có Thủ sơn thú trông coi. Các tiên phủ đã mở ra ở ngoại
giới đều là như thế. Thanh Ô bộ tộc các ngươi là Thủ sơn thú sao?”
Tiểu Thanh có chút do dự, không biết có nên nói việc này cho đối phương biết
hay không, có một số lời nói cô ta cũng thừa nhận tộc trưởng nói rất có lý, để
cho những ngoại nhân này biết được quá nhiều sẽ dễ dàng dẫn đến mất kính nể,
không chừng sẽ bị phản tác dụng.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô ta vẫn trả lời: “Thanh Ô bộ tộc ta không
phải là Thủ sơn thú.”
Không phải? Dữu Khánh khá ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng Thanh Ô bộ tộc là
Thủ sơn thú, dựa vào thực lực của Thủ sơn thú, đối phó một ít tà ma, vấn đề hẳn
là không lớn, vì sao phải cần bọn hắn đi làm việc này? Nghĩ đến liền thấy không
đúng, lập tức truy hỏi: “Thủ sơn thú ở đâu? Trong số động vật bị tà khí dị hóa
mà ngươi nói tới có Thủ sơn thú hay không?”
Tiểu Thanh lại hơi chút do dự, gật đầu nói: “Thủ sơn thú quả thực đã bị tà khí dị
hóa rồi. Nó chính là tai họa lớn nhất.”
Hít! Không chỉ có Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều hít vào một
hơi khí lạnh, chẳng lẽ giống như là Tiểu Vân gian, xuất hiện Vân Hề thứ hai hay
sao?
Bọn hắn rất rõ ràng, lúc đó, Vân Hề không phải là hình thái mạnh nhất, theo
Vân Hề nói, Vân Hề là bởi vì hướng về Nhân gian, không tiếc dùng phương
thức tổn hao rất nhiều thực lực để hóa ra phân thân, đi đến Nhân gian, nếu
không đám người Hướng Lan Huyên liên thủ với nhau cũng không phải là đối
thủ của Vân Hề, ngay cả mấy vị chí tôn cũng quá sức.
Nếu như đây là Vân Hề thứ hai thì phải làm sao? Đó đã là tà ma rồi. Chỉ nghĩ
đến thôi đã rợn cả tóc gáy.
Dữu Khánh cắn răng nói: “Ngươi cho rằng chúng ta không biết sao? Chúng ta
làm sao có thể ngăn cản được thực lực của Thủ sơn thú trong Tiên phủ há. Chỉ
sợ, gom tất cả hơn một nghìn người chúng ta vào với nhau cũng không đủ cho
người ta nhét kẽ răng.”
Thành viên của các đại bang phái nghe được điều này thì đều vô cùng sợ hãi.
Tiểu Thanh nhìn thấy phản ứng của mọi người, cảm thấy mình quả thực không
nên nhiều lời, nhưng việc đã đến nước này, cô ta đành phải cất lời trấn an, “Các
ngươi yên tâm, các ngươi sẽ không thấy được nó, nó đã bị Đại năng tộc ta trấn
áp rồi, không thể thoát thân. Các ngươi cần đối phó chỉ là một ít lính tôm tướng
cua, nếu không, ta há có thể chạy tới đây cùng chịu chết với các ngươi.”
Nghe nói là như vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Dữu Khánh vẫn còn nghi ngờ, “Ngay cả Thủ sơn thú của Bồng Lai sơn,
Thanh Ô bộ tộc các ngươi đều có thể trấn áp, còn cần chúng ta tới làm công
việc này ư?”
Tiểu Thanh hỏi ngược lại: “Nhiều lời như vậy làm gì? Không lẽ chúng ta phải
cung phụng các ngươi hay sao?”
“Ách…” Dữu Khánh lúng túng.
À, thì ra ý là như vậy, đám người không còn lời nào để nói, nhìn nhìn sắc trời
đang bắt đầu tối dần.
Tiếp đó, Cô Dương cất lời thỉnh giáo, “Tai họa sẽ xuất hiện từ nơi nào, để bọn ta
chuẩn bị sớm một chút.”
Tiểu Thanh: “Không có quy luật nào cả, nó có thể xuất hiện từ bất kỳ phương
hướng nào. Nói chung, các ngươi phải nhớ kỹ một điểm, trong toàn bộ Bồng
Lai sơn, ngoại trừ Thanh Ô bộ tộc ta và các ngươi ra, tất cả các sinh vật khác có
thể di động đều là tai họa, không cần hạ thủ lưu tình, đều có thể chém giết hết.”
Là như vậy sao? Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Việc đã đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, các nhóm bang phái chỉ có
thể tách ra, từng nhóm đi làm chuẩn bị.
Sau khi rời đi, Thân Vô Không cất tiếng thì thầm với Trầm Kim Thiền, đối tác
liên thủ của mình, “Sự việc e rằng không có đơn giản như Tiểu Thanh cô nương
đó nói như vậy, chúng ta hẳn là đã bị cô ta lừa gạt tới.”
Trầm Kim Thiền ừ một tiếng, nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy, bây giờ xem ra, âm
thanh phát ra từ phía chín lối vào đó, rất có thể là cố ý để cho chúng ta nghe
được, mục đích chính là dụ dỗ tất cả chúng ta tới đây. Lẽ nào dụ chúng ta tới
đây chỉ là để cho chúng ta làm một ít chuyện mà bọn họ cảm thấy không có gì
sao?”
Thân Vô Không: “Trước tiên, tạm thời ứng phó đã, nhìn xem tình hình rồi tính
tiếp.”
Đâu chỉ có hai người bọn họ nghi ngờ, bang chủ của các bang phái khác, kể cả
Dữu Khánh, đều âm thầm nảy sinh lòng nghi ngờ. Đây cũng chính là lí do
Thanh Ô tộc trưởng yêu cầu ước thúc tộc nhân, nỗ lực hết sức không nên nói
chuyện nhiều với những người ngoài tới này, nói nhiều tất nhiên sẽ có sơ suất.
Tiểu Thanh không nhận ra được sơ hở trong lời nói của mình, hoặc nói là, cô ta
hoàn toàn không hiểu rõ những người lăn lộn cầu sinh tại nơi hỗn loạn đó là
người như thế nào. Lúc này, cô ta đi vòng quanh quan sát Nam Trúc mấy vòng,
vẻ mặt có vẻ khó hiểu hoang mang.
Sử dụng Thiên Dực lệnh sẽ bị tê liệt sao? Cô ta không phải đang áy náy, mà là
tò mò, cô ta muốn biết là vì nguyên nhân gì, bởi vì, về sau tộc nhân của mình
cũng sẽ sử dụng Thiên Dực lệnh.
Nam Trúc xoay chuyển tròng mắt theo bước di chuyển của cô ta vài vòng, sau
đó hỏi: “Tiểu Thanh cô nương, vì sao Thanh Ô bộ tộc các ngươi đều là nữ nhân,
tại sao không thấy nam nhân nào vậy?”
Ở gần bên, Liên Ngư nhịn không được quay nhìn về phía bên này, nàng ta phát
hiện thấy tên mập mạp này thật là có khả năng nói chuyện, suốt chặng đường
này, miệng mồm của gã luôn luôn có chuyện gì đó để nói.
Tiểu Thanh: “Nữ nhân thì thế nào, vì sao phải có nam nhân?”
Nam Trúc: “Di, sao có thể nói được như vậy, không có nam nhân làm sao có nữ
nhân, dù sao cũng phải sinh ra thế hệ mới nha, không lẽ các ngươi có thể trường
sinh bất tử?”
Tiểu Thanh chắp tay sau lưng bĩu môi nói: “Ai nói không có nam thì không thể
sinh sôi nảy nở thế hệ mới? Đó là con người các ngươi, không phải Thanh Ô bộ
tộc chúng ta.”
“A, còn có thể như vậy sao?”
“Kiến thức nông cạn.”
Đêm đen yên tĩnh, hơn nghìn người lặng yên ẩn nấp núp trong bóng tối âm u,
tất cả đều vểnh tai lên, tập trung toàn bộ tinh thần.
Không biết có phải vì mình có ảo giác hay không, thỉnh thoảng quan sát Tiểu
Thanh đang quanh quẩn bên cạnh cáng, Dữu Khánh cảm thấy Tiểu Thanh hình
như cũng có phần khẩn trương.
Khi vầng trăng sáng tỏ leo lên sườn núi, Tiểu Thanh ngước nhìn chăm chú, vẻ
mặt nghiêm trọng, miệng thì thầm, “Sắp đến rồi.”
Như để xác nhận lời của cô ta, khi ánh trăng sáng bạc chiếu rọi vào khu vực
này, trên bầu trời đêm xuất hiện mấy cái điểm đen, lao xuống khu vực núi rừng
được ánh trăng chiếu sáng, loanh quanh sát trên vùng núi nhấp nhô, khiến cho
các đám người đều trở nên khẩn trương.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đều nhìn thấy rõ phi cầm loanh quanh đó là cái gì,
đó chính là mấy con bạch hạc đầu đỏ.
Vì để tiết kiệm pháp lực, mọi người đều đã bôi “Lam sắc yêu cơ” lên mí mắt từ
trước, bọn họ nhìn thấy trên thân Đan bạch hạc mơ hồ có lượn lờ tà khí, con
ngươi lóe sáng trong đôi mắt đỏ.
Chẳng bao lâu sau, một con hạc bay lượn đến không trung bên trên đám người,
ngay sau đó nó cất lên một tiếng kêu dài chói tai, “Ôi…”
Mấy con hạc đang rải rác gần đây giống như nhận được lời kêu gọi, lập tức thay
đổi phương hướng, dồn dập bay về phía bên này.
Sau khi tụ tập tới khu vực không trung này, năm con hạc liền bắt đầu bay lượn
xoay quanh trên không, không đi nơi khác nữa. Chúng liên tục phát ra những
tiếng kêu to lanh lảnh chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Mọi người đều nhận ra được, bọn họ chắc hẳn đã bị phát hiện rồi.
Cũng rất khó tránh khỏi không bị phát hiện, hơn một nghìn người rải rác tại khu
vực này, ngoại trừ mượn nhờ một số cây cỏ và địa hình để che giấu ra, nơi này
không có chỗ nào để ẩn nấp, mấy con hạc bay ở độ cao thấp này cũng không
phải mù.
Khi tiếng kêu to lanh lảnh chói tai khiến người hoảng hốt cất lên, trên vùng núi
gần bên vang lên một tràng âm thanh “Lộp cộp” hoặc giòn giã hoặc trầm đục,
mọi người nhìn tới, nhìn thấy một đám con mắt sáng đỏ lập lòe, có một đám
bóng dáng nhanh nhẹn nhảy nhót trong núi linh hoạt lao vọt về phía bên này.
Rất nhanh liền có tiếng đánh nhau ầm ầm rầm rầm vang lên.
Là những thành viên Kim Thiền bang và Thiên Hồng bang được rải ra khá xa
để cảnh giác, vừa vặn đúng vào phương hướng đám bóng dáng đó lao tới, hai
bên va chạm vào nhau.
Tiếng động đánh nhau xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, đội ngũ chi viện
của hai bang phái còn chưa tới nơi, trận đấu dường như đã kết thúc.
“Thứ gì vậy?” Nhìn ra xa, Dữu Khánh cất tiếng nghi hoặc.
“Lộc.”
“Mai Hoa lộc.”
Hai đáp án gần như là cùng lúc vang lên, Bách Lý Tâm và Tiểu Thanh quay
nhìn nhau.
“Ôi…”
Sau một hồi cất tiếng kêu to trong không trung, năm con hạc đột nhiên bay vút
lên cao, nhanh chóng bay về phía có trăng sáng hiện lên.
Sau khi nghe thấy xung quanh không còn có tiếng động gì khác, thủ lĩnh của
các bang phái đều tiến đến địa điểm đánh nhau để kiểm tra tình hình.
Quả nhiên là một đám Mai Hoa lộc có sừng nhánh, kích thước thân hình khá
cường tráng, khoảng mười sáu mười bảy con, tất cả đều đã chết. Người của Kim
Thiền bang và Thiên Hồng bang đang chặt đầu nó xuống, chỗ cổ chảy ra máu
đen, quanh thân còn có tà khí toát ra.
Cô Dương hướng hai nhóm người hỏi thăm kinh nghiệm: “Thế nào, thực lực
của đám tai họa này như thế nào?”
Hai đám người trước tiên không có hé răng, sau đó, Thân Vô Không cảm thấy
việc này không có gì phải giấu giếm, gật gật đầu, thành viên tham chiến dưới
trướng y mới nói: “Cũng không có gì, lực công kích chỉ tương đương với tu sĩ
cấp Võ, không khó đối phó.”
Đám người Cô Dương hơi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không cho rằng đối
phương nói dối, dù sao, chiến đấu vừa rồi kết thúc rất nhanh, là kết quả nghiêng
về một chiều, bên này còn không có một người nào bị thương.
Nếu như chỉ là như vậy, quả thực không có nguy hiểm gì, có lẽ mấy nhà chỉ so
sánh xem nhà nào có tốc độ chém giết nhanh hơn.
Dữu Khánh hảo tâm nhắc nhở một câu, “Thi thể những tà ma này vẫn nên băm
nát ra mới tương đối ổn thỏa.”
Sư huynh đệ bọn hắn đều có kinh nghiệm với chuyện tương tự, không phải chưa
từng nhìn thấy đã bị giết chết rồi sống lại, cũng không chỉ một lần trải qua
chuyện băm nát.
Nhưng không người nào coi trọng lời hắn nói, cảm thấy hắn rảnh rỗi lắm mồm.
Dữu Khánh không biết sau khi chặt đầu còn có thể sống lại hay không, nghĩ đến
việc thực lực đám tà vật này không lớn, hắn không tiếp tục nói thêm gì nữa.