Bán Tiên

Chương 909: Sáu chọn hai




Đám người xôn xao bàn tán, liên tục có tiếng cảm thán vang lên, mọi người đã

nhận ra được, bọn họ có thể đã đi tới tiên phủ trong truyền thuyết.

Mấy vị bang chủ bừng hiểu ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc đảo mắt quan sát xung

quanh, nhìn nhìn vô số linh thảo trân quý có mặt khắp mọi nơi, vào lúc này, bọn

họ rốt cục đã hiểu ra vì sao chín lối vào lại có giấu giếm huyền ảo như vậy, đã

biết được vì sao trong hồ nước vô biên đó lại xiềng xích nhiều quái thú sức

người khó chống như vậy, đã biết rõ vì sao hồ nước đó lại mênh mông như thế,

đương nhiên cũng biết được vì sao nơi này lại có rất nhiều linh thảo quý hiếm.

Lúc trước có rất nhiều điều quỷ dị, nhưng bọn họ đều không phán đoán ra được

là có liên quan tới tiên phủ, không phải bọn họ ngốc, mà bọn họ hoàn toàn

không nghĩ tới có một ngày mình lại xâm nhập vào trong loại địa phương này.

Ánh mắt Liên Ngư nhanh chóng dừng lại trên mặt Dữu Khánh, lập tức nhận

thấy được sự khác thường, phát hiện thấy mấy người Dữu Khánh rất khác với

hầu hết mọi người, bọn hắn có vẻ không quá kinh ngạc về điều này, trong lòng

không khỏi chấn động, lẽ nào mấy tên này đã biết trước chuyến này là đến Bồng

Lai tiên phủ hay sao?

Trên thực tế, mấy người Dữu Khánh quay nhìn nhau ít nhiều vẫn bộc lộ chút

kinh ngạc, bọn hắn không kinh ngạc với việc nơi này có phải là tiên phủ hay

không, mà kinh ngạc với việc, hóa ra nơi này chính là Bồng Lai sơn trong

truyền thuyết.

Bồng Lai sơn trong truyền thuyết có một điểm khác biệt với những tiên phủ

trong truyền thuyết khác, những tiên phủ khác đều là động tiên của một tiên

nhân nào đó, còn theo truyền thuyết, Bồng Lai sơn hình như là nơi quy tụ của

rất nhiều thần tiên.

Bang chủ Cô Dương của Tinh Nguyệt bang chợt áp sát đến bên cạnh chiếc cáng

khiêng Nam Trúc, hỏi, “Hoa huynh đệ, chiếc lệnh bài có thể đưa chúng ta tới

đây đó, người lấy từ đâu vậy?”

Khi những lời này vừa được nói ra, mấy người Dữu Khánh lập tức âm thầm

cảnh giác, nhận thấy đám người này rốt cục đã không thể kiềm chế, muốn có ý

đồ với Thiên Dực lệnh rồi. Lúc trước, bọn họ khẳng định cũng có suy nghĩ đó,

chỉ là chưa bộc lộ ra mà thôi, bây giờ rõ ràng đều đã nhận ra được đó là tiên

bảo.

Nằm ở trên cáng, Nam Trúc cất tiếng thở dài, “Còn không phải là con Tam Túc

ô đó đưa cho ta ư. Nếu ta sớm biết là thứ như thế, sớm biết cách dùng như thế

nào, ta đã bỏ chạy khi các ngươi còn đánh đánh giết giết, làm sao có thể dẫn các

ngươi cùng đi chứ?”

Dữu Khánh âm thầm cất tiếng khen, lời này nói rất hay.

Quả nhiên, sự khác lạ giấu giếm trong ánh mắt đám bang chủ lập tức biến mất,

đều trở nên trầm mặc, sau một hồi âm thầm suy nghĩ, bọn họ liền trở nên an

phận.

Trầm Kim Thiền chợt toát ra một câu, “Nếu thực sự là Bồng Lai sơn trong

truyền thuyết, vì sao lại biến thành phế tích?”

Thân Vô Không: “Việc này có gì phải ngạc nhiên, Minh Hải tiên phủ và Tiểu

Vân gian chẳng phải cũng đã không còn vết tích thần tiên sao? Vì sao biến

thành phế tích, e rằng rằng chỉ có thể tìm đến con Tam Túc ô đó mới hỏi thăm

được một chút.”

Dữu Khánh không thể không nhắc nhở bọn họ, “Mọi người phải cẩn thận, một

số nơi, dấu vết cây cỏ bị phá hủy có vẻ còn rất mới. E rằng nơi này có thứ gì đó

không tốt cho mọi người.”

Một đám người dừng lại dưới cây cột trụ khổng lồ, trao đổi một hồi, rồi lại tiếp

tục lên đường, một lần nữa nhằm phía đỉnh núi cao nhất, tiến tới.

Một số di tích đổ nát trên đường đi vẫn còn nguyên khí thế tráng lệ, không ai có

ý định dừng lại, một mực tiến nhanh tới trước.

Khi đến gần đỉnh núi, bọn họ nhìn thấy một quần thể cung điện to lớn và xa

xưa, cho dù trông có vẻ hơi chút tàn tạ, nhưng không che giấu được sự huy

hoàng tráng lệ của quỳnh lâu điện ngọc vốn có, đây cũng là quần thể công trình

duy nhất còn bảo tồn tốt nhất mà bọn họ nhìn thấy trên suốt đường đi.

Một đám người dồn dập phi thân lướt lên theo bậc cấp, rồi lần lượt khẩn cấp

dừng lại, ánh mắt kinh nghi bất định, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái

cảnh giác cao độ.

Tại bên ngoài cửa chính cung điện, một đám nữ nhân đang đi về phía bên này,

một đám nữ nhân mặc quần áo xanh, tuổi tác lớn nhỏ không giống nhau, trên

đầu đều có ba búi tóc vàng, dung mạo đều rất ưa nhìn. Thoáng nhìn, phụ nhân

dẫn đầu chính là thủ lĩnh, ăn mặc đơn giản nhưng trên người lại toát ra vẻ ung

dung ưu nhã.

Tại phía sau một bên của phụ nhân này, là một khuôn mặt khá quen thuộc đối

với một số người, chính là Tiểu Thanh, con Tam Túc ô dẫn đám người đến đây

sau đó hóa thành hình người bỏ đi.

Lúc trước, khi Tiểu Thanh chạy mất, hầu hết đám người đều chưa kịp nhìn thấy

dung mạo của cô ta, trong ố đó có cả Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết nhanh chóng

ghé sát bên tai hắn cất tiếng nhắc nhở, “Người tương đối trẻ tuổi đứng đầu bên

tay phải chính là con Tam Túc ô đã bỏ chạy.”

Có không ít người cũng ghé sát tai người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở giống

như Mục Ngạo Thiết vậy.

So sánh với nhau, đám nữ nhân phía đối diện chỉ có chừng trăm tới người, phía

bên các bang phái lại có đến hơn nghìn người, nhưng phía bên người đông thế

mạnh rõ ràng lại có chút chột dạ, rõ ràng là kiêng kỵ đám nữ nhân đó, bởi vì

bọn họ không biết được nền tảng sâu cạn của đối phương.

Chiêu bài “Tiên phủ” đủ để áp người, cho dù là mấy người Dữu Khánh, vốn

thường đến la cà trong tiên phủ, cũng nơm nớp lo sợ, mấy sư huynh đệ lo lắng

đám nữ nhân này chính là tồn tại tương tự Thủ sơn thú.

Một đám nữ nhân đi tới trước một đám người từ bên ngoài đến, dừng lại, sau đó

phụ nhân dẫn đầu lên tiếng: “Tiểu Thanh đã nói cho ta biết ý đồ các ngươi đến

đây. Vì để trở về Bồng Lai sơn, nàng đã lừa dối các ngươi, đó là nàng ta sai, nên

ta có thể không truy cứu việc các ngươi tự tiện xông vào Bồng Lai, hôm khác ta

sẽ đưa các ngươi trở về. Tuy nhiên, lần này sẽ có một số lượng lớn tộc nhân của

ta cùng đi ra ngoài.”

Bà ta lấy Thiên Dực lệnh ra, lắc lư trước mắt mọi người, “Người quá đông,

không thể đưa hết đi ra ngoài được. Nghe nói trong các ngươi có mấy cái bang

phái, ai là đầu lĩnh đứng ra trả lời.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết các vị bang chủ bước ra

ngoài là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Nhưng việc đã đến nước này, tránh là không thể tránh khỏi, con Tam Túc ô

đồng hành kia đã biết rõ trong bọn họ ai là đứng đầu.

Chỉ chốc lát sau, Thiên Hồng bang Thân Vô Không, Kim Thiền bang Trầm Kim

Thiền, Tinh Nguyệt bang Cô Dương, Trấn Sơn bang Ngụy Ước, Phi Ưng bang

Đoạn Vân Du, và Dữu Khánh, bang chủ Hạt Tử bang đều cẩn thận tiến tới đứng

tại phía trước.

Phụ nhân dẫn đầu quan sát sáu người một hồi, lại tiếp tục lắc lư lệnh bài trong

tay, “Sáu bang phái các ngươi nghe cho kỹ đây, khi bầu trời tối đen, trong Bồng

Lai sơn sẽ có tà ác lang thang, các ngươi cần phải dốc hết sức lực để chém giết

chúng. Cho các ngươi thời gian ba đêm, hai bang phái lấy được nhiều thủ cấp

của tà ác nhất, sẽ có thể rời đi cùng chúng ta. Nhớ kỹ, chỉ đưa người của hai

bang phái trong số các ngươi rời đi. Tốt nhất đừng có giở trò gì, nếu không tự

gánh lấy hậu quả. Đương nhiên, nếu như muốn vĩnh viễn lưu lại nơi này, chúng

ta cũng không phản đối.”

Cái quỷ gì vậy? Đám thành viên của các bang phái tức thì trở nên rối loạn và ồn

ào, bọn họ tới đây vốn là muốn tìm con Tam Túc ô đó để tìm hiểu rõ ràng tình

hình, không ngờ lại có kết quả như thế.

Vấn đề là, không có ai ở tại đây có đủ can đảm để đưa ra lời chất vấn, người

này nhìn người kia, người kia nhìn người khác, không có ai muốn làm con chim

đầu đàn, đều hi vọng người khác ra mặt gánh chịu nguy hiểm có thể xảy ra

Nhất là đám bang chủ, những kẻ luôn giấu giếm ý định cướp giật lệnh bài, đối

diện với sự cường thế của phụ nhân, bọn họ hoàn toàn không dám chống lại.

Biết rõ sự đáng sợ của Thủ sơn thú, đám người Dữu Khánh cũng là như thế.

Mà thái độ của phụ nhân dẫn đầu quả thực rất cường thế, bà ta cất tiếng quở

trách: “Nơi này không phải là nơi để các ngươi tranh cãi ồn ào, muốn ồn ào thì

xuống núi rồi làm ồn.”

Dưới ánh mắt lạnh lùng ép buộc của bà ta, người của các đại bang phái đều rất

thức thời, dồn dập lui xuống bậc cấp.

Tuy vậy, Cô Dương vẫn cố gắng thử hỏi một câu, “Dám hỏi là loại ác ma kiểu

gì?”

Phụ nhân dẫn đầu rõ ràng không muốn nhiều lời, “Nhìn thấy tự nhiên sẽ biết.”

Cô Dương bất đắc dĩ, đành phải xoay người xuống núi.

Tiểu Thanh chú ý tới Nam Trúc được khiêng trên cáng, nhìn thấy bộ dạng của

gã nhưng vậy, có chút quái lạ, nhịn không được mở miệng ui một tiếng, hỏi,

“Tiểu ria mép, mập mạp bị gì vậy?”

Tiểu ria mép? Dữu Khánh quay đầu lại, đoán chừng là đang gọi mình, nhấp

nháy mắt nói: “Đã bị ngươi hại thành như vậy.”

“Ta?” Tiểu Thanh chỉ vào mũi mình, kinh ngạc hỏi: “Ta hại hắn lúc nào?”

Sau khi hóa thành hình người, giọng điệu nói chuyện rõ ràng có nhiều cảm xúc

hơn, không còn là ngữ điệu lạnh lùng nhàn nhạt như lúc trước nữa.

Người thuận theo bậc thang đi xuống dưới cẩn thận từng bước đi.

Dữu Khánh: “Cơ thể hắn đang rất tốt, sau khi dùng chiếc lệnh bài đó thì biến

thành như vậy, cả người không thể nhúc nhích được.”

Tiểu Thanh: “Nói bậy.”

Dữu Khánh than thở: “Lúc trước, ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy hắn không

kiểm soát được thân thể, bị rơi xuống. Nếu không phải hắn không thể nhúc

nhích, ngươi làm sao có thể dễ dàng thoát thân cướp lấy lệnh bài.”

Nghe nói như thế, Tiểu Thanh hơi cau mày trầm tư, suy nghĩ lại thấy hình như

đúng là như vậy, cô ta không khỏi quay đầu lại hỏi: “Tộc trưởng, người sử dụng

Thiên Dực lệnh sẽ bị như vậy sao?”

Thì ra là tộc trưởng, Dữu Khánh nhìn chằm chằm phụ nhân, quan sát, xem như

đã nhớ kỹ.

Phụ nhân Tộc trưởng suy nghĩ một chút, rồi có vẻ không thể khẳng định, lắc

đầu nói: “Về chuyện này, ta không có nghe thế hệ trước nói tới.”

Dữu Khánh vội nói: “Các vị tiên trưởng có thể rủ lòng từ bi mà chữa khỏi cho

hắn được không? Có tiên đan thần dược gì đó cho hắn ăn, hoặc là có thần tiên

linh tuyền nào đó cho hắn ngâm mình một chút cũng được.”

Nghe được lời này, Nam Trúc nằm trên cáng và Mục Ngạo Thiết đều ánh mắt

lấp lóe.

Phụ nhân Tộc trưởng quét mắt nhìn những người đứng bên quan sát, nhàn nhạt

nói: “Chữa không được!”

Giọng điệu và ánh mắt đó giống như chỉ có một chữ, cút!

Không có được câu trả lời mà mình muốn biết, Dữu Khánh không dám lỗ mãng,

bối rối mà phất phất tay, kêu gọi người khiêng cáng cùng nhau đi xuống bậc

cấp.

Hơn một nghìn người rất nghe lời, bảo xuống núi liền ngoan ngoãn xuống núi

hết.

Sau khi xuống đến chân núi, bảo người đặt cáng xuống xong, Dữu Khánh chợt

phát hiện thấy có gì đó không ổn, hắn phát hiện thấy Thân Vô Không và Trầm

Kim Thiền tiến đến bên nhau, quay lưng về phía mọi người, thì thầm với nhau.

Khi hai người không thì thầm nữa, thành viên hai bang phái lại tụ tập cùng một

chỗ.

Cô Dương tự nhiên cũng đã phát hiện ra, bà ta nhướng mày, có vẻ hiểu ra điều

gì đó, ánh mắt đảo qua các phái, cuối cùng đi về phía Ngụy Ước, đưa tay mời

Ngụy Ước tách ra nói chuyện riêng.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Cô Dương, vị bang chủ của bang phái đỉnh cấp có

nhãn hiệu lâu năm tại Thiên Tích sơn, khách khí với Ngụy bang chủ, một bang

phái vừa mới thành lập như vậy, trước đây luôn luôn có chút khinh thường.

Tình hình này khiến cho khóe miệng Dữu Khánh căng thẳng, mấy vị đương gia

của Hạt Tử bang cũng tiến đến bên cạnh hắn.

Phạm Cửu hạ thấp giọng nói: “Tam Túc ô nói chém giết ác ma, chỉ cho hai bang

phái có cơ hội rời đi. Bang chủ, tình hình có phần không ổn a, bọn họ có lẽ sẽ

liên thủ với nhau.”

Không cần gã nói, Dữu Khánh cũng đã nhận ra được.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Ước và Cô Dương tách ra, đi về phía bang phái của

mình, Ngụy Ước đi đến trước mặt Đoạn Vân Du, thì thầm với gã ta.

Người khác không biết hai người họ nói gì, nhưng Dữu Khánh nhìn bờ môi mấp

máy của bọn họ, liên tục cười nhạt.

Chỉ chốc lát sau, vốn đang đi chung với nhau, lúc này người của Trấn Sơn bang

và Phi Ưng bang lại tách nhau ra, chuyển sang tụ tập với người của Tinh Nguyệt

bang thành một nhóm.

Tình hình này khiến vẻ mặt Đồng Tại Thiên trở nên cực kỳ nghiêm trọng,

những kẻ nằm vùng do Phi Ưng bang phái tới rõ ràng cũng có phần lo lắng.

Đoạn Vân Du chợt quay đầu lại nhìn về phía bên này, nhìn chăm chú về phía

Dữu Khánh.

Mà Thân Vô Không và Trầm Kim Thiền cũng đi về phía Hạt Tử bang. Dữu

Khánh từ rất xa đã chắp tay tươi cười, chuẩn bị nói chuyện hợp tác, mọi việc

đều có thể thương lượng a. Nào ngờ hai vị đại bang chủ hoàn toàn không để ý

tới hắn, phớt lờ như không nhìn thấy, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Liên Ngư,

đồng loạt chắp tay chào khách khí, “Lão bản nương.”