Dữu Khánh chắp tay thể hiện cảm tạ, xem như cho nàng ta chút thể diện, sau đó
xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Nam Trúc, đích thân kiểm tra tình trạng
của gã. Kết quả kiểm tra nằm trong dự tính, nhưng đây không phải là mục đích
của hắn. Hắn nhân cơ hội cúi đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Trúc, rồi trầm
giọng nói: “Ta đã gặp nhiều Thiêu Sơn Lang rồi, đâu có người nào bởi vì gánh
nặng mà bị giống như ngươi vậy. Có lẽ là có liên quan với kiện bảo vật mà
ngươi khống chế đó. Kiện bảo vật đó hẳn không phải là tu sĩ bình thường có thể
khống chế, chắc hẳn là nó gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể của
ngươi.”
Trong đám người vây xem có không ít người trầm ngâm rồi khẽ gật đầu, bởi vì
lời Dữu Khánh nói quả thực có lý.
Và trong lúc nói lời này, bàn tay Dữu Khánh mò mẫm phía sau Nam Trúc chợt
âm thầm dùng sức ngắt một cái, lần nữa đưa ra ám chỉ.
Nam Trúc hơi giật mình, rồi lập tức hiểu rõ có ý gì, lão Thập Ngũ nói lời này là
đang dự phòng trước, gã lập tức phối hợp, cất tiếng thở dài, “Xem ra ta đã bị
con Tam Túc ô đó lừa rồi.”
Trầm Kim Thiền hỏi: “Hoa huynh đệ, chuyện con Tam Túc ô đó là thế nào
vậy?”
Dữu Khánh đứng dậy trả lời thay: “Hắn đã nói hắn bị lừa, ngươi hỏi hắn thì có
tác dụng gì, tìm đến con Tam Túc ô đó, cạy miệng nó ra, tự nhiên sẽ hiểu hết
mọi chuyện.”
Vừa nghe được lời này, Nam Trúc lập tức nhắm mắt ngậm miệng, quyết định sẽ
không tiếp tục dễ dàng mở miệng nữa.
Trầm Kim Thiền hỏi tiếp: “Hoa huynh đệ, ngươi chắc hẳn phải biết đây là nơi
nào chứ?”
Nhìn thấy những người này vẫn còn chưa hiểu được ý của mình, Nam Trúc đáp
một câu, “Trước khi cơ thể ta chưa khỏe, có hỏi cái gì ta cũng không biết. Tìm
giúp ta con Tam Túc ô đó, hỏi rõ cách làm sao cứu chữa cho ta, những gì cần
nói ta tự nhiên sẽ nói.”
Trầm Kim Thiền vừa nhìn thấy thái độ của gã như vậy, lập tức có chút tức giận,
không phải chỉ là một tên cu li trong Tu Hành giới thôi sao, thật sự cho rằng
mình là nhân vật có số có má nào ư, nhưng y lại không thể không kìm nén lửa
giận, y đúng là không dám làm ra chuyện gì với Thiêu Sơn Lang ngay tại trước
mắt bao người, y chỉ có thể cất tiếng hừ lạnh rồi phất tay áo bỏ đi.
Các bang chủ khác có phần muốn nói rồi thôi, bọn họ muốn nói với Nam Trúc,
nếu chúng ta thật sự tìm được Tam Túc ô, vậy thì còn cần ngươi làm gì nữa?
Nhưng vào lúc này, có nói điều gì với tên Thiêu Sơn Lang mập mạp này cũng
không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, vì vậy lời nói đã đến bên mép đành phải nuốt
trở lại.
Ở một bên nhìn xem, Mục Ngạo Thiết không có nghĩ như vậy, lúc này y mới
sâu sắc nhận ra được lão Thập Ngũ tách bạch rõ ràng ranh giới với lão Thất
ngay từ đầu là rất đúng, bây giờ lão Thất làm ra bộ dạng lợn chết không sợ nước
sôi gánh hết tất cả mọi thứ lên mình, giảm bớt rất nhiều áp lực cho bọn hắn, nếu
không, đám người này chắc chắn sẽ bắt lấy bọn hắn để thẩm vấn.
Y lại tò mò liếc mắt nhìn Liên Ngư đang giả bộ hồ đồ, không biết nữ nhân này
đến cùng là đang nghĩ gì, vì sao biết tình hình mà không bộc lộ ra việc bốn
người bọn hắn là một nhóm, chẳng lẽ là niệm tình đêm hôm đó sao?
Y không biết rằng, Liên Ngư là vì không biết rõ nền tảng của bọn hắn nên
không dám hoàn toàn trở mặt, trước khi sự việc chưa được làm rõ, có một số
việc nàng ta chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nếu không, sẽ triệt để không có đường lui.
Không phải chỉ có một mình Liên Ngư giả bộ hồ đồ, còn có không ít người
trong lòng mang ý xấu.
Dữu Khánh xoay người lại phất tay cất tiếng kêu gọi, “Hạt Tử bang, để đi ra
ngoài có thể còn phải dựa vào hắn, đi chặt chút cây cối làm cáng, khiên hắn đi.”
Vốn dĩ, để Mục Ngạo Thiết cõng Nam Trúc đi mới là an toàn nhất, nhưng Nam
Trúc bởi vì gánh vác nặng mà biến thành bộ dạng này, đã có vết xe đổ, hắn
không thể tiếp tục để cho Mục Ngạo Thiết mạo hiểm, may mà còn có một đám
thủ hạ, dùng làm cu-li sẽ không đau lòng.
Nhìn thấy Dữu Khánh dùng ánh mắt ra hiệu, Đồng Tại Thiên biết rõ tại thời
điểm quan trọng, vị bang chủ này vẫn rất tín nhiệm vai trò Tam đương gia của
mình, từ trước đến nay, đại quyền chỉ huy, điều khiển thành viên trong bang
hoàn toàn giao cho mình, gã lập tức kêu gọi nhân thủ đi làm, tự nhiên không thể
để cho các vị đương gia đi làm công việc đòi hỏi thể lực.
Dữu Khánh không quan tâm tới ý nghĩ của gã, sự chú ý của hắn bị một đám
người đang tụ tập phía sau thu hút, không biết đám người đó xúm lại một chỗ để
làm gì, hắn lập tức sải bước đi đến.
Lần này, Liên Ngư chỉ liếc mắt đảo nhìn qua, không có tiếp tục quấn lấy không
buông, quả thực là những lời giảng lý lẽ của Dữu Khánh lúc trước đã phát huy
tác dụng.
Những người khác cũng đang thắc mắc không biết phía bên đó đang xảy ra
chuyện gì, các nhân vật chủ yếu của các phái lập tức cùng đi đến nhìn xem
chuyện gì xảy ra.
Đám người đang túm tụm liền tách ra nhường đường, nhìn thấy trên mặt đất
nằm một thi thể đầm đìa tan nát, nhìn trang phục thì đây là một thành viên Kim
Thiền bang.
Trầm Kim Thiền trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Chiết Ngọc Sơn đã tới đây trước xử lý, lúng túng nói: “Bị ngã chết.”
Trầm Kim Thiền cau mày nhìn gã, vốn cho rằng gã muốn che giấu điều gì đó,
cho rằng có điều gì đó không tiện cho người ngoài biết được, nhưng y lại rất
quen thuộc vị thủ hạ tâm phúc này, nhìn thấy phản ứng của gã liền biết là không
phải, lập tức chất vấn: “Ngươi đang kể chuyện cười với ta sao? Với tu vi của
hắn, dù có rơi từ chỗ cao hơn cũng không thể ngã chết, ngươi nghĩ gì vậy?”
Chiết Ngọc Sơn bất đắc dĩ đáp: “Bang chủ, ta đã kiểm tra kĩ càng thi thể, quả
thực là bị ngã chết.”
Lúc này, một thành viên Kim Thiền bang ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Lúc
trước, ta có cảm giác hắn có chút không bình thường.”
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía gã, Trầm Kim Thiền hất hất cằm ra
hiệu cho gã có thể nói những gì cần nói.
Người đó nói: “Khi mọi người bay đến nơi này thì hắn ở phía sau vịn vào ta,
hắn cũng là người đứng cuối cùng trong nhóm chúng ta. Trên đường đi hắn một
mực nhắm mắt không nói lời nào, bất kể xảy ra chuyện ly kỳ như thế nào, nguy
hiểm ra sao hắn đều có vẻ không hề dao động. Ta hỏi hắn, hắn cũng không trả
lời. Nếu không phải hắn vẫn một mực vịn trên người ta, ta còn cho rằng hắn đã
chết rồi. Bang chủ, lúc trước ta cho rằng có lẽ mình vô tình đắc tội hắn chuyện
gì đó, nên dọc đường đi hắn không muốn trả lời ta, bây giờ, bây giờ…”
Rất hiển nhiên, gã không dám kết luận đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Trầm Kim Thiền lập tức quỳ một gối xuống đất, đích thân kiểm tra thi thể nát
bét này, nhưng cuối cùng cũng chỉ uổng phí công phu.
Lúc này, Đồng Tại Thiên vội vã chạy tới, cầm theo một đoạn cành cây đưa đến
trước mặt Dữu Khánh, “Bang chủ, ngươi xem.”
Ngay trước mặt Dữu Khánh, cũng ngay tại trước mặt một đám người, răng rắc,
bẻ gãy cành cây tươi, sau đó liền nhìn thấy trong vết gãy cành cây có làn khói
nhàn nhạt đan xen hai màu đen đỏ toát ra, xì xì, tiêu tan dưới ánh mặt trời.
“Tà khí!” Cô Dương cất tiếng kết luận, rồi hỏi: “Lấy từ đâu?”
Đồng Tại Thiên chỉ ra xung quanh, “Toàn bộ cây cỏ nơi này đều có chứa tà
khí.”
Mọi người nghe nói vậy liền lập tức phân tán ra bẻ cành bứt cỏ để kiểm tra.
Dữu Khánh quay nhìn cảnh tượng yên tĩnh vắng lặng xung quanh, thầm thở dài,
xem ra mình đoán không sai, lại tiến vào một nơi không nên đến.
Hắn sở dĩ cảm thấy không nên đến, là bởi vì biết rõ mỗi một nơi quỷ quái như
thế này đều có tồn tại một con Thủ sơn thú kinh khủng. Một đám người này còn
có thể sống sót rời đi sao?
Hắn thực sự buồn bực, lần này, bọn hắn hoàn toàn không muốn xông vào nơi
quỷ quái như thế này, tại sao lại tiến vào rồi chứ? Nơi này là của nhà nào a?
Mục Ngạo Thiết cũng đến, đưa cho hắn một cọng cỏ có chứa tà khí.
Dữu Khánh không cầm, hiển nhiên, lão Cửu cũng đã nhận ra được đây là nơi
nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều bộc lộ trong không lời…
Trong một cung điện xa xưa, một đám nữ nhân tụ tập với nhau nhìn ra ngoài
cổng, hai bên không ngừng có nữ nhân chạy ra gia nhập vào, đồng thời dõi đôi
mắt trông mong nhìn một nữ tử bước nhanh đi vào.
Nữ tử không phải ai khác, chính là con Tam Túc ô hóa hình người đã chạy thoát
khỏi tay Nam Trúc.
Cô ta bước nhanh tới trước mặt phụ nhân dẫn đầu, phù phù, quỳ xuống, đôi mắt
đỏ hoe, cúi thấp đầu, hai tay nâng chiếc lệnh bài của Nam Trúc lên quá đầu
mình, dâng lên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào chiếc lệnh bài đó.