Nam Trúc có phần khó chịu với những kẻ ngoài miệng gọi huynh đệ, phía sau
có thể đâm cho ngươi một đao bất cứ lúc nào này, đáp lại, “Ta không biết. Dù
sao là nơi nào cũng không ngăn được các ngươi, chết sống cứ khăng khăng
muốn đi theo, là nơi nào còn quan trọng sao?”
Dữu Khánh không quan tâm đến sự dông dài của Cô Dương, bồi một câu,
“Vươn đầu là một đao, co đầu cũng là một đao, nơi này cũng không an toàn.
Đừng dông dài nữa, nhanh chóng đi đến địa điểm mục tiêu nhìn xem.”
Nhận được tín hiệu, Nam Trúc hiểu ý, lập tức dùng ý niệm điều khiển, quang
điểu lập tức giương cánh chở người vút đi, bay thẳng đến khu vực dãy núi xa
xa.
Đã điều khiển Thiên Dực lệnh bay lâu như vậy, gã coi như đã quen tay hay việc,
rất thành thạo trong việc nắm giữ tốc độ, ước lượng khoảng cách gần xa một hồi
rồi bay đến trước mặt dãy núi.
Khi đã tới gần, mọi người mới phát hiện thấy, từ xa nhìn tới khu vực núi non
này chỉ một khối khu vực, nhưng thực tế lại là dãy núi nguy nga liên miên vô
tận.
Tại thời điểm nhìn thấy sẽ nhảy vào dãy núi, đám người đang tò mò nhìn khắp
nơi xung quanh bỗng nhiên cảm thấy thân thể run lên, quang điểu bao bọc bọn
họ thoáng ẩn thoáng hiện, pháp lực nâng đỡ bọn họ đột nhiên biến mất rồi lại
đột nhiên trở về, lúc có lúc không, liên tục mấy lần.
Thân Vô Không ở phía sau hét lớn, “Hoa huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?”
Liên Ngư thì khống chế cổ Dữu Khánh càng thêm nghiêm ngặt, cảnh cáo Dữu
Khánh, “Tốt nhất không nên giở trò?”
Dữu Khánh đang kỳ quái không biết Nam Trúc ở phía trước có chuyện gì xảy
ra, nghe được lời này thì không nói gì quay đầu lại nhìn nàng ta, rồi nói: “Việc
này cũng có thể đổ lên đầu của ta ư?”
Liên Ngư cất tiếng hừ lạnh, lười nói tiếp, Dữu Khánh tức thì hiểu rồi, đã nhận
định bọn hắn họ là cùng một nhóm, nếu có vấn đề chính là âm mưu của cả
nhóm.
Nhưng hiện tại không phải là lúc so đo việc này, Dữu Khánh cũng hướng về
phía trước hỏi, “Hoa huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không chỉ có hắn hỏi, ở phía trước, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đang vịn
vai Nam Trúc cũng đang hỏi gã xem có chuyện gì, hai người rõ ràng cảm thấy
thân thể Nam Trúc đang run rẩy.
Mà Nam Trúc, khuôn mặt đỏ bừng, nỗ lực gào lên một câu để đáp lại Dữu
Khánh ở phía sau, “Ta không được rồi!”
Có ý gì? Một đám người tại phía sau đều cảm thấy không hiểu ra sao, ngay cả
con Tam Túc ô trên tay gã cũng rất nghi hoặc quay đầu nhìn gã.
Một câu gào lên đó dường như đã lấy đi hết toàn bộ sức lực của gã, quang điểu
biến mất, một đám người lập tức tan tác đội hình, ào ạt hỗn loạn rơi xuống.
Nam Trúc thì giống như cọc gỗ chúi người cắm ngược rơi xuống, Mục Ngạo
Thiết và Bách Lý Tâm đang rơi xuống ở bên cạnh tự nhiên sẽ không ngồi xem,
sau một thoáng luống cuống chân tay, cả hai người cùng vọt tới đỡ lấy Nam
Trúc, cùng thi pháp giảm bớt tốc độ rơi xuống.
Được hai người cứu lại, Nam Trúc ngước mắt nhìn nói: “Lệnh bài, Tam Túc ô.”
Lúc này, hai người mới phát hiện thấy lệnh bài và Tam Túc ô trong tay gã đã
không còn, chắc hẳn là chúng đã bị thoát khỏi tay gã khi thân thể bị mất kiểm
soát.
Hai người nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh, đều chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn
họ mở mắt trừng trừng nhìn thấy Tam Túc ô đang vẫy cánh bay lượn nhanh
chóng biến ảo, trong nháy mắt, từ đầu tới đuôi liền biến hóa thành một nữ tử
mặc thanh y, tà váy tung bay.
Nữ tử có dung mạo xinh đẹp, tung người lướt tới lấy tay chụp lấy Thiên Dực
lệnh đang rơi xuống, rồi lập tức tung người lên bay đi xa, bay vào vút lên trời
cao trong chỗ núi non.
Tất cả mọi người nhanh chóng rơi xuống đất, và đều thấy được cảnh tượng Tam
Túc ô biến hóa thân hình, mắt mở to nhìn thanh y nữ tử đó cầm lấy lệnh bài bay
đi xa.
“Con Tam Túc ô này đã có tu vi Cao Huyền?” Liên Ngư hãi hùng khiếp vía
thúc Dữu Khánh một cú, dò hỏi.
Là Cao Huyền sao? Dữu Khánh ngỡ ngàng lắc đầu, “Không biết.”
Liên Ngư: “Lúc trước chính tay ngươi đã bắt giữ nó, ngươi có thể không biết
sao?”
Dữu Khánh than thở: “Thật sự không biết, ta quả thực có thuận tay thi pháp
điều tra, nhưng không phát hiện thấy cô ta có chút tu vi nào, lẽ nào đã che giấu
thực lực?”
Theo nhận thức của tu sĩ bọn họ, với Yêu tu chủng loại phi cầm, khi hóa thành
hình người, chẳng khác nào tạm thời từ bỏ khả năng bay bằng hai cánh, muốn
bay đi xa thì phải hiện ra lại nguyên hình, còn nếu hóa thành hình người mà vẫn
có thể bay xa như vậy, đó là tu vi đã đạt đến cảnh giới Cao Huyền mới làm
được.
Bất kể mọi người có nghe được lời thảo luận nơi này hay không, tất cả bọn họ
đều rất sợ hãi, suốt một đường đi này, bọn họ đã bắt giữ một tu sĩ Cao Huyền
hay sao?
“Trước tiên đừng quan tâm chuyện này, thả ta ra, để ta đến phía trước nhìn
xem.” Dữu Khánh ra dấu về phía bên Nam Trúc.
Liên Ngư không thả hắn ra, vẫn khống chế như cũ, nhưng cũng muốn tìm hiểu
xem phía bên Nam Trúc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại gào to lên mình không
được, nàng ta lập tức áp giải Dữu Khánh đi đến, Đoạn Vân Du nhanh chóng đi
theo.
Có không ít người tiến đến gần tìm hiểu tình hình, ví dụ như mấy bang chủ của
các bang phái đều vội vàng chạy nhanh đến.
Nam Trúc đã được đặt nằm trên mặt đất, cả người tê liệt, chỉ xoay chuyển được
tròng mắt, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đang nửa ngồi chồm hổm ở bên
cạnh để kiểm tra tình trạng gã, mấy vị bang chủ cũng đều rất hảo tâm đưa tay hỗ
trợ kiểm tra.
Dữu Khánh vừa đến nơi liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mục Ngạo Thiết trả lời: “Hắn không thể nhúc nhích được.”
Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: “Đang yên đang lành, tại sao lại không thể nhúc
nhích được nữa?”
Nam Trúc tự mình lên tiếng, miệng vẫn còn có thể hoạt động, “Cũng không thể
nói là đang yên đang lành liền xảy ra, thực ra từ ban đầu đã có dấu hiệu rồi.
Không biết có phải vì khiêng vật nặng di chuyển khắp nơi hay không, các ngươi
không khiêng vật nặng bôn ba đường dài không biết cảm giác áp lực đó, lúc
trước ta luôn cảm thấy vị trí xương cổ và cột sống không được thoải mái lắm, ta
chỉ cho rằng do khiêng vật nặng lâu, mệt mỏi, chưa bình thường lại, nên không
quá chú ý, không nghĩ tới đột nhiên liền phát tác.”
Có một số lời nói, người ngoài nghe sẽ không hiểu, nhưng Dữu Khánh và Mục
Ngạo Thiết vừa nghe nói vậy liền hiểu được, lí do Nam Trúc không thể nhúc
nhích là có liên quan đến bệnh đột biến của xương, mà sở dĩ chỉ có một mình
Nam Trúc xuất hiện tình trạng này, hẳn là có liên quan với việc Nam Trúc
khiêng vật nặng bôn ba đường dài lúc trước, ít nhất là bị loại áp lực đó ảnh
hưởng.
Điều này khiến cho tâm trạng hai người có phần nặng nề, không chỉ vì tình
trạng thân thể của Nam Trúc, mà còn vì chuyện mà bọn hắn vẫn luôn lo lắng
cuối cùng đã xuất hiện.
Trước đây, khi phát bệnh thì chỉ là đau đớn vô cùng, vẫn có thể cưỡng ép vặn
vẹo hoạt động cổ, nhưng hiện tại Nam Trúc vẫn còn có một thân tu vi tuy nhiên
không thể động đậy được nữa.
Lần này, người bị ngã xuống chính là Nam Trúc, có phải chăng một hôm nào
đó, người đột nhiên đổ xuống chính là hai người bọn hắn? Nếu cả ba người bọn
hắn đều gục xuống, ai có thể chữa được cho bọn hắn bây giờ?
Nghĩ đến những điều này, tâm trạng của Dữu Khánh thật sự tồi tệ, hắn quay đầu
lại nói với Liên Ngư: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có một mực đụng chạm
ta.”
Liên Ngư cau mày, “Còn nói lung tung, có tin ta tát nát miệng ngươi hay
không?”
Mục Ngạo Thiết ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Khóe miệng Dữu Khánh hơi nhếch lên, có xung động muốn đùa chết ả tiện
nhân này, nhưng thực lực không bằng người ta, hắn chỉ có thể nhận thua, cất
tiếng thở dài, chỉ tới Nam Trúc nằm trên mặt đất, “Ý của ta là, trước tiên thả ta
ra, ta muốn kiểm tra tình trạng và thử chữa trị cho hắn. Với tu vi của ngươi, còn
sợ ta bỏ chạy hay sao? Cần phải áp sát đưa tay cầm mãi không buông như vậy
sao?”
Hắn lại nhấc tay chỉ chỉ mọi người, chỉ chỉ mấy tên bang chủ đang vây quanh
nhìn xem, “Không cần nói tới ngươi, lão bản nương ngươi thử hỏi bọn họ xem,
bọn họ sẽ dễ dàng để cho ta rời đi sao? Có nhiều người vây quanh như vậy,
nhiều người trông chừng như vậy, ngươi còn sợ ta bỏ chạy hay sao? Có cần
thiết làm như vậy không?”
Nghe những lời này, Liên Ngư đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện thấy mình
quả thực có phần cẩn thận quá mức, nhưng nàng ta cảm thấy xấu hổ nếu dễ
dàng thả hắn ra, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi xác định ngươi có thể chữa trị cho hắn?”
Dữu Khánh: “Có thể chữa khỏi hay không, ta cũng phải làm thử xem sao. Hắn
có thể đưa chúng ta tới nơi này, ngươi có nghĩ tới việc làm sao trở về hay
không, bỏ mặc hắn lại đây không quan tâm tới sao?”
Ở một bên, Cô Dương vội ho một tiếng, “Lão bản nương, để cho hắn nhìn xem
cũng không sao.”
Liên Ngư hơi trầm mặc, lấy đó làm bậc thang để xuống nước, thuận thế đẩy
Dữu Khánh ra.