Mọi người nhìn tới phía trước, phía âm thanh phát ra, phát hiện thấy thủy vực
phía trước dường như đang rất hỗn loạn, sóng lớn tung tóe lên.
Khi quang điểu lóe lên lướt qua thì mọi người mới nhìn rõ đang có chuyện gì
xảy ra.
Hàng chục con Tam Túc ô bay lùi ra xa khỏi tầm mắt bọn họ, khu vực này hỗn
loạn chính là bởi vì chúng nó, rất nhiều Ngọc sí kim thiềm đang bay theo săn
giết chúng nó, chúng nó vừa tung bay né tránh, vừa liều mạng bay về một
hướng, chính là phương hướng mà quang điểu bay tới.
Bởi vì có lượng lớn Ngọc sí kim thiềm xuất hiện săn giết Tam Túc ô, dẫn tới
thỉnh thoảng có những con Đằng điệt khổng lồ như cột trụ chống trời phóng vọt
ra mặt nước, há miệng đớp một phát là có thể bắt được rất nhiều Ngọc sí kim
thiềm vào trong miệng, trong đó cũng có cả những con Tam Túc ô không may,
vì vậy, mặt nước trở nên hỗn loạn.
Đám người Nam Trúc thậm chí còn mở to mắt nhìn thấy một con Tam Túc ô
đụng vào trên quang điểu, lập tức tan rã.
Mọi người đều nghe được, những tiếng la hét sợ hãi, những tiếng khóc bi
thương, xen lẫn vào nhau tạo ra âm thanh quỷ dị giống như tiếng gào khóc thảm
thiết bọn họ nghe được lúc trước chính là phát ra từ trong miệng những con Tam
Túc ô bị săn giết này.
Tam Túc trên tay ô Nam Trúc lại rơi lệ, ngẩng đầu cất lên những âm điệu du
dương vào kéo dài, “Ân… Ân… Ân…”
Giọng nữ rất êm tai, giống như tiếng ca hát, khi vừa vang lên, thật giống âm
thanh của tự nhiên, rất tình cảm, rất nồng nàn, là một loại tình cảm nồng nàn
quyến luyến.
“Ân… Ân… Ân…”
Những âm thanh của tự nhiên tương tự vậy đột nhiên vang lên từ phía sau mọi
người, không chỉ một con Tam Túc ô đang ngân vang, mà là một đám đang tập
thể ca xướng, tựa như đang đáp lại, cảm xúc thâm tình như khóc như than, làm
cho người ta có cảm giác đang khóc vì quá vui sướng.
Đám người quay đầu lại mơ hồ nhìn thấy đám Tam Túc ô vốn đang liều mạng
bay về phương hướng bọn họ tới lúc này đã xoay chuyển phương hướng, hình
như từ bỏ liều mạng bay đến nơi mong muốn, hình như đang quay trở về.
Về phần mấy chục con Tam Túc ô đó có thể chạy thoát được nhiều quái thú như
vậy săn giết và bình yên đến đích hay không, không ai biết được, bởi vì tốc độ
bay của bọn họ rất nhanh, bóng dáng đám Tam Túc ô đó rất nhanh liền biến mất
khỏi tầm mắt bọn họ.
Nam Trúc hỏi con Tam Túc ô trong tay, “Những tiếng khóc quỷ dị đó là do
đồng tộc của ngươi phát ra?”
Tam Túc ô ngừng ngâm xướng, bình tĩnh trả lời: “Không có gì kỳ lạ, gặp phải
nguy hiểm, đối diện với sinh tử, sợ hãi chẳng phải là chuyện rất bình thường
sao? Ít nhất, chúng nó không có từ bỏ hi vọng, không có dừng lại chiếc cánh
bay lượn của mình.”
Nam Trúc: “Nguy hiểm như vậy, còn bay loạn khắp nơi làm gì?”
“Muốn biết vì sao thì phải nhanh lên nữa, ngươi bay quá chậm.”
“Còn chậm?”
“Ngươi không thử xem làm sao biết được?”
“Ta sợ bay quá nhanh, nếu gặp phải đống khổng lồ đó mà không kịp tránh né,
ngươi có biết hậu quả như thế nào không? Mọi người đều sẽ đâm đầu chết hết.”
“Ta sẽ không nói lung tung về cái chết. Nếu ngươi cứ bay như vậy sẽ phải bay
rất lâu.”
Có lâu thì lâu đến mức nào chứ? Nam Trúc hơi chút do dự, cuối cùng vẫn thử
dùng ý thức điều khiển quang điểu tăng tốc.
Vì vậy tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người ở phía sau đều có
phần cảm thấy run sợ, không biết mình đây là rơi vào cái gì.
Nhưng Tam Túc ô vẫn nói, “Vẫn chậm, còn có thể nhanh hơn.”
Nam Trúc tiếp tục tăng tốc, đã không thể nhận rõ những vật thể thỉnh thoảng
lướt qua ở xung quanh.
“Vẫn chậm, nhanh nữa đi.”
Dưới sự thúc giục của Tam Túc ô, Nam Trúc liên tục tăng tốc.
Cuối cùng, mọi người hoàn toàn không còn nhìn thấy rõ cảnh tượng xung
quanh, nhanh đến mức bọn họ không còn nhìn thấy rõ hình ảnh màn trời to lớn
bao phủ bên ngoài, chỉ cảm thấy mình đang ở trong một cái thông đạo ánh sáng,
thỉnh thoảng có quầng sáng chớp lóe chớp lóe lên ở xung quanh luồng sáng.
Những âm thanh lốp bốp và những đốm sáng chớp lóe thỉnh thoảng xuất hiện
đó dường như đang nhắc nhở đám người trong quang điểu, quang điểu hình như
đã đụng vào thứ gì đó.
Đừng nói tới những người khác, Dữu Khánh xen lẫn trong đám người cũng kinh
ngạc sửng sốt, đây là tốc độ bay kiểu gì?
Dữu Khánh không biết Nam Trúc ở phía trước đang làm trò quỷ gì, là đang hù
dọa mọi người sao?
Mọi người đều co rúm lại giống như những con chim cút nhỏ chưa từng nhìn
thấy thế giới bên ngoài bao giờ, khẩn trương lo lắng hết nhìn đông tới nhìn tây,
bất kể là bang chủ này, hay bang chủ kia, không ai dám rời khỏi tình trạng cố
định hiện tại nhảy tới trước để hỏi Nam Trúc xem chuyện gì đang xảy ra.
“Ân… Ân… Ân…”
Tam Túc ô bỗng nhiên cất tiếng ca xướng thâm tình, một đường ca xướng, tựa
như lúc trước như vậy, giống như trên đường đi này còn có những con Tam Túc
ô khác.
Chỉ là, mọi người không có nghe được tiếng Tam Túc ô đáp lại, mà cho dù có
đáp lại bọn họ đại khái không nghe được, tốc độ bay này đã nhanh đến mức
không nghe được bất kỳ âm thanh bình thường nào ở bên ngoài, dường như chỉ
còn lại có tiếng động bay của quang điểu.
Ngoại trừ những luồng sáng ở khắp nơi ra thì cũng chỉ có luổng sáng, một cái
con đường ánh sáng.
Khi mà tất cả mọi người còn không biết phải bay như vậy trong bao lâu, và
cũng đã quên mất mình đã bay trong bao lâu thì phía trước đột nhiên xuất hiện
một điểm đen khác thường, đang rất nhanh mở rộng ra.
Tam Túc ô ngừng ca xướng, quay sang nói với Nam Trúc: “Giảm tốc độ!”
Đang hồi hộp, kích thích và căng thẳng, Nam Trúc nhanh chóng giảm tốc độ.
“Giảm nữa.”
“Tiếp tục giảm.”
Ánh sáng ở xung quanh biến mất, dần dần có thể nhìn thấy được khung cảnh
xung quanh, có vẻ đã trở về lại tình hình bay lượn trên hồ nước lúc trước, lại
xuất hiện Ngọc sí kim thiềm bay lượn tập kích, chúng đã có thể đột phá qua
quầng sáng quang điểu để tấn công mọi người, mọi người cũng lập tức sống
động trở lại, một lần nữa vung vũ khí trong tay lên, chống lại.
Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một vùng sáng ngời, giống như một cột
sáng xuyên qua đám mây chiếu rọi xuống, càng bay tới gần càng thấy cột sáng
rộng ra, đến gần nhìn mới phát hiện thấy cột sáng rộng tới mấy chục dặm.
Một vách núi đá cao vút và kéo dài vắt ngang tại phía trước, ánh sáng từ trên
cao chiếu xuống.
“Hướng lên trên bay ra ngoài.”
Dưới sự chỉ điểm của Tam Túc ô, Nam Trúc điều khiển quang điểu bay thẳng
lên, chỉ chốc lát sau mọi người đột ngột bị ánh sáng bao phủ, bay ra vực sâu
nghìn trượng, bay đến bầu trời một vùng đất bao la.
Bầu trời trong trẻo, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt, trên mặt đất mở ra
một cái lỗ thủng to lớn, chính là nơi quang điểu bay ra.
Không biết đây là nơi nào, Nam Trúc điều khiển quang điểu bay quanh trên
không trung, không biết nên đi hướng nào.
Mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, nơi này rõ ràng đã không còn thuộc phạm
vi Thiên Tích sơn, chỉ với tốc độ bay kinh khủng đó và bay lâu như vậy, quỷ
mới biết rõ bây giờ chui ra nơi nào.
Kinh nghi nhìn xung quanh, Liên Ngư thúc Dữu Khánh đang bị cưỡng ép trong
tay mình, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Ta không biết, ta cũng muốn biết. Ngươi hỏi con chim đó đi.” Giọng điệu của
Dữu Khánh có chứa vẻ hùng hổ, ánh mắt nhìn quét khắp nơi. Hắn cảm thấy có
phần không ổn, trong ánh mắt khó che giấu được sự kinh nghi.
Điểm mà hắn cảm thấy không thích hợp, những người khác cũng đã nhận thấy
được, Đoạn Vân Du di một tiếng, “Linh khí nơi này hình như dồi dào một cách
không phải bình thường.”
“Không sai.” Người khác phụ họa.
Mí mắt Dữu Khánh giựt giựt, kết hợp các tình huống lại với nhau, đặc biệt là vô
số quái vật siêu cấp trong hồ không biết bị lực lượng nào khóa lại, căn cứ vào
những kinh nghiệm của mình, hắn nghi ngờ bọn hắn rất có thể đã đến nơi không
nên đến.
Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, Tam Túc ô hướng mặt về phía một chỗ vùng
núi nón, chỉ điểm: “Trên đỉnh dãy núi đó, là nơi ở của tộc ta.”
Nam Trúc ừ một tiếng, chợt nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Ngươi là từ nơi này bay
đến nơi chúng ta gặp nhau?”
Tam Túc ô: “Đúng vậy.”
Nam Trúc hỏi: “Bay bao lâu?”
Hắn muốn biết cái này đoạn đường có bao nhiêu trường, lúc trước đích tốc độ
nhanh đến hắn vô pháp cân nhắc, muốn từ cái này con chim đích phi hành tốc
độ lên trên tính ra.
Tam Túc ô: “Đại khái ba năm.”
“Bao lâu?”
“Ba năm.”
“Một năm mà ngươi nói tới là bao lâu?”
“Xét theo ‘Năm’, chính là thời gian mà các ngươi đã biết.”
“Ba năm?” Nam Trúc thất thanh xác nhận, “Bay ba năm?”
“Phải.”
Nam Trúc sững sờ, cùng với người bên cạnh nhìn nhau không nói nên lời.
Những người phía sau nghe được như vậy thì cũng kinh ngạc, sửng sốt.
Nam Trúc đoán chừng Dữu Khánh ở phía sau không nghe được, gã quay đầu lại
nhìn ra sau, người trước che người sau, nhìn không thấy bóng dáng Dữu Khánh,
lúc này la lớn: “Chu bang chủ Chu Khánh của Hạt Tử bang còn ở đây không?”
Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng lập tức quay đầu lại nhìn, và cả những
thành viên khác của Hạt Tử bang nữa.
Dữu Khánh nghe hỏi liền biết Nam Trúc muốn xác nhận xem mình có an toàn
hay không, lập tức lớn tiếng đáp lại: “Cũng chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, ngươi
còn mong ta chết hay sao?”
Vừa nghe nói như vậy, mấy người trong nhóm đều yên tâm không ít.
Nam Trúc lại lớn tiếng nói: “Chư vị, đã sắp đến đích đến của chuyến đi này, ai
không muốn đi thì nói một tiếng, có thể xuống ngay bây giờ.”
Dữu Khánh biết gã không có hiền lành như thế, lời này là nói cho mình nghe, gã
có phần không dám quyết định, đang hỏi thái độ của mình.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Cô Dương ở phía sau đột nhiên thi pháp hỏi to:
“Hoa huynh đệ, vùng đất này là nơi nào vậy?”