Bán Tiên

Chương 903: Ba năm (1)




Người ở trong quầng sáng hình con chim dần dần cảm thấy kinh ngạc với mức

độ rộng lớn của hồ nước bên dưới.

Tốc độ bay của Quang điểu đã là rất nhanh, nhưng đã bay gần hai canh giờ rồi,

vẫn không nhìn thấy bờ bến nơi nào. Đây còn gọi là hồ sao? Đây đã là biển rồi

a!

Mấu chốt là xung quanh không nhìn thấy có cái gì chống đỡ, với diện tích vùng

nước rộng lớn mà không có gì chống đỡ như vậy, mặt đất làm sao có thể không

sụp xuống chứ?

Làm thế nào lại có một vùng nước ngầm rộng lớn như vậy phía dưới Thiên Tích

sơn?

Ngoài ra còn có không trung phía trên nữa, cũng không nhìn thấy đỉnh vòm, chỉ

có mịt mờ hư vô, và màn sáng nhu hòa nhẹ nhàng đó cũng không biết sinh ra

như thế nào.

Nam Trúc muốn bay lên trên nhìn xem, nhưng hư vô trên không dường như có

một tầng giới hạn mơ hồ, bay như thế nào cũng không bay lên được, độ cao

đang bay hiện tại chính là cao độ lớn nhất gã có thể bay lên, khiến cho Nam

Trúc cảm thấy đây dường như là một cái thông đạo có biên giới đặc thù.

Trên đường đi, không ngừng có Ngọc sí kim thiềm bay lượn lao đến tấn công

bọn họ, mọi người một đường đánh trả.

Oanh! Đột nhiên có sóng nước tung tóe lên tận trời, một cái cột trụ khổng lồ lao

vọt lên, rồi giống như một ngọn núi đập về phía bọn họ.

Có thể tưởng tượng ra được thanh thế của nó, mọi người đều sợ hãi, vẻ mặt đại

biến.

Nam Trúc theo bản năng liền xuất hiện ý nghĩ tránh né, ý nghĩ của gã và phản

ứng của quang điểu hòa nhập trọn vẹn, quang điểu đột nhiên tăng tốc, chuyển

hướng, giương cánh bay sang một bên, lướt sát qua bên cạnh ngọn núi lớn đập

tới đó, cực kỳ nguy hiểm.

Vẫn còn kinh hãi chưa ổn định lại tinh thần, mọi người dồn dập quay đầu nhìn

lại, mới phát hiện ra chiếc cột trụ chống trời to như ngọn núi đó là thứ gì, chính

là một con Đằng điệt siêu cấp khổng lồ. Nó lộ ra đống răng nanh màu đỏ sậm,

giống như đến từ hoang dã thời viễn cổ, quỷ dị chính là trên người nó có trói

buộc những chiếc xích sắt rất lớn.

Con Đằng điệt đó há to chiếc miệng đầy răng nanh vù vù gào rú, giãy giụa

hướng về phía bọn họ chạy trốn, nhưng những sợi thiết liên cắm rễ dưới đáy

nước vững vàng kéo nó lại, giữ chặt không buông, âm thanh loảng xoảng kêu

vang, cuối cùng làm cho con Đằng điệt siêu lớn đó ầm ầm rơi lại vào trong

nước.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi, ai có thể khóa được con quái vật

khổng lồ như thế chứ?

Kết quả không đợi cho bọn họ kịp phục hồi lại tinh thần, quang điểu lại khẩn

cấp vọt bay né tránh, lướt sát qua một bóng trắng vù vù vọt tới.

Mọi người thêm lần nữa quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy trên mặt nước cuồn

cuộn sóng nước xuất hiện một hòn đảo, bóng trắng chính là từ trên hòn đảo đó

phóng ra, nhìn kỹ, đó đâu phải là hòn đảo gì, rõ ràng là một con Ngọc sí kim

thiềm vô cùng khổng lồ đột nhiên trồi lên mặt nước, bóng trắng chính là chiếc

lưỡi dài của nó phóng ra tấn công mọi người.

Trên tứ chi của con Ngọc sí kim thiềm khổng lồ như hòn đảo này bị những sợi

thiết liên to lớn xuyên qua, vị trí cột sống cũng có một sợi thiết liên xuyên

ngang, rất hiển nhiên, nó cũng bị khóa lại tại trong vùng thủy vực này.

Trọng điểm là, tình trạng bị những con quái vật khổng lồ như vậy tập kích chỉ

vừa mới bắt đầu, càng bay về sau, tình hình này xuất hiện càng thường xuyên,

mọi người vô cùng lo sợ, một mực cảnh giác xung quanh, sợ mình se bị chết

oan chết uổng bất cứ khi nào.

Có người đã hối hận vì cùng đi theo, mà có người thì nhìn chằm chằm phía

trước, trong mắt lộ vẻ tham lam, lý lẽ rất đơn giản, những cảnh tượng siêu phàm

trước mắt có nghĩa là khi đến nơi bọn họ có khả năng sẽ thu hoạch được ngoài

sức tưởng tượng.

“Thiên Tích sơn làm sao lại có nơi như thế này?”

Liên Ngư nhịn không được quay sang hỏi Dữu Khánh, nàng ta cho rằng Dữu

Khánh chắc hẳn biết được chút gì đó.

Tại phía trước, Đoạn Vân Du nghe vậy thì cũng vô thức quay đầu lại nhìn Dữu

Khánh.

Dữu Khánh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, ngậm ngùi cười

khổ nói: “Ngươi ở tại Thiên Tích sơn lâu như vậy còn không biết, ta chỉ là một

người mới tới làm sao biết được? Nếu Nhiếp thành chủ đã có thể lập bố cục với

Thiềm vương nơi này, chắc hẳn Nhiếp thành chủ phải biết rõ đi. Hắn không đề

cập chuyện này với ngươi sao?”

Liên Ngư không tin hắn không biết, tên này rõ ràng đến đây có mục đích, còn

có cả bảo vật để vượt qua cái hồ này, làm sao có thể không biết nơi đây.

Nàng ta chỉ cho rằng Dữu Khánh không muốn thành thật giải thích, đồng thời

cũng bởi vì lời Dữu Khánh nói mà chìm vào suy nghĩ, đúng vậy, Nhiếp Nhật

Phục lấy Thiềm vương để thiết lập bố cục, mà Thiềm vương và Nhuận Dương

bảo châu đều ở tại bên trong bí cảnh phía sau chín lối vào, chứng tỏ Nhiếp Nhật

Phục chắc phải biết rõ nơi này, nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn không hề tiết

lộ ra lời nào trước mặt mình, vẫn luôn xem mình là một người ngoài.

Điều này làm cho tâm tình của nàng ta có chút buồn bã.

Một đợt tập kích trước còn chưa lắng xuống, một đợt tập kích sau đã tới. Đối

diện hết đợt tập kích này đến đợt tập kích khác của đám quái thú, đứng tại phía

trước dùng ý niệm điều khiển Thiên Dực lệnh liên tục tránh né trốn đi, Nam

Trúc nhịn không được nữa rồi, gã nghiến răng nghiến lợi chất vấn Tam Túc ô:

“Bờ hồ ở đâu, cứ phải tránh né như vậy đến khi nào?”

Tam Túc ô: “Ngươi bay chậm như thế này là tự tìm đau khổ, phải nhanh lên,

chúng nó không kịp phản ứng, ngươi tự nhiên liền không cần tiếp tục né tránh.”

Nam Trúc sửng sốt, “Còn có thể bay nhanh hơn nữa?”

Tam Túc ô quay đầu nhìn gã, ánh mắt đó rất đơn giản, tựa như muốn nói, ta có

nói không thể nhanh hơn sao?

Nam Trúc tức thì có chút bối rối, nhìn nhìn Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm ở

hai bên, giả bộ lẩm bẩm: “Bay như vậy đã là rất nhanh rồi a?”

Mặc dù nói vậy, gã vẫn dùng ý niệm điều khiển Thiên Dực lệnh tăng tốc.

Tốc độ tức thì càng lúc càng nhanh, hiệu quả cũng rất rõ ràng, những đòn tấn

công mạnh mẽ của đám quái thú trong nước thường xuyên chậm hơn bọn hắn

một bước.

Ở tại phía sau, Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài nghe được lời nói chuyện

phía trước, xem như đã nhận ra được, thực sự biết rõ tình thế chắc hẳn là con

Tam Túc ô kia.

Sau khi tốc độ tăng nhanh đến mức độ nào đó, mặt ngoài quang điểu dường như

tạo ra một cảm giác ánh sáng khác lạ, Ngọc sí kim thiềm bay lượn từ trước mặt

lao tới không cần người trong quầng sáng xuất thủ, vừa chạm vào mặt ngoài

quang điểu thì lập tức tan rã.

Nhìn thấy các đòn tập kích liên miên của đám quái thú đã không còn dễ dàng

gây ra uy hiếp cho đội ngũ, không cần phải tiếp tục trải qua những động tác

tránh né kinh tâm động phách kia, người của các bang phái đều âm thầm thở

phào nhẹ nhõm, đoạn đường trước đó quá mức kinh hãi, thực sự là mắt cũng

không dám nháy.

“Ô ô…”

Đột nhiên, âm thanh gào khóc quỷ dị đã gián đoạn một quãng thời gian lại bắt

đầu vang lên.