Bán Tiên

Chương 901: Cùng nhau mang đi (1)




Hắn biết rõ bây giờ Đầu To đã có thể nghe hiểu tiếng nói con người, hắn cũng

cảm nhận được Đầu To đang bò trong tóc của mình, có cảm giác đang vận sức

chờ hành động, hắn lo lắng Đầu To sẽ manh động.

Muốn không lo lắng cũng khó, đây không phải là lần đầu tiên Đầu To hành

động lỗ mãng.

Vấn đề quan trọng là đòn tấn công của Đầu To không làm gì được Liên Ngư,

qua đòn đánh lén, nó nhiều nhất chỉ có thể gây ra một chút tổn thương cho Liên

Ngư, và khi đó, không thể dự đoán được Liên Ngư sẽ có phản ứng như thế nào.

Hắn không muốn Đầu To sẽ bị bộc lộ ở trong trường hợp này, cũng không muốn

Liên Ngư làm ra hành vi gì quá khích đối với mình, bởi vì mạng nhỏ của hắn bị

người ta nắm ở trong tay.

Mọi người lại quay nhìn Nam Trúc đang lơ lửng thần kỳ trên không trung, đều

có chút nghi hoặc, gọi gã là “Đầu To” là có ý gì?

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm thì có phản ứng kiểu khác, bọn họ

nhận ra được lời nói của Dữu Khánh là có ý gì.

May mà Đầu To quả thực có thể nghe hiểu được tiếng người, tư thế co chân súc

thế chờ tấn công dần dần buông lõng ra, điều này làm cho Dữu Khánh âm thầm

thở phào nhẹ nhõm, hắn tiếp tục nói với Nam Trúc ở phía trên: “Lỡ lời, nói lỡ

lời, không phải nói ngươi mập mạp, Hoa huynh đừng hiểu lầm. Ta cảm thấy,

người đi hỗ trợ nhiều một chút cũng là chuyện tốt, không ngại thì mang theo lão

bản nương cùng đi.”

Nói xong, hắn còn âm thầm nháy mắt với Nam Trúc, tại tình thế người ta mạnh,

nhắc gã trước tiên cứ đồng ý đi đã.

Đồng thời, hắn cũng dùng tay ra hiệu ngăn cản Mục Ngạo Thiết đang định nói

gì đó, cũng không cần phải nói thêm gì nữa, hắn biết rất rõ, vị lão bản nương

này sẽ hoàn toàn không nghe lời Mục Ngạo Thiết nói, chỉ là do chính bọn hắn

tự cho là đúng, khi vị lão bản nương này mặc quần áo vào chính là loại vô tình.

Đám bang chúng Hạt Tử bang nhìn thấy bang chủ bị khống chế, có người định

đứng ra chất vấn mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn không có một người nào đứng

ra, đều là người lăn lộn tại Thiên Tích sơn, không ai dám đắc tội Liên Ngư.

Nếu đã là như vậy, Nam Trúc còn có thể nói gì bây giờ, gã chỉ có thể thuận theo

lời của Dữu Khánh, cười ha hả nói: “Lão bản nương đồng ý hỗ trợ đó tự nhiên

là chuyện cầu còn không được, vậy thì cùng đi.”

Trên mặt Liên Ngư tức thì đầy tươi cười, xem ra mình phán đoán không sai, tên

Chu bang chủ này mới là kẻ đầu lĩnh của mấy người này, nàng ta càng không dễ

dàng buông thả con tin trong tay, nàng ta quay đầu nói với Mục Ngạo Thiết và

Bách Lý Tâm: “Các ngươi lên trước đi.”

Nàng ta không muốn có người ở phía sau ám toán mình.

Mục Ngạo Thiết nhìn thật sâu vào Liên Ngư, trong ánh mắt rõ ràng có sự thất

vọng về Liên Ngư.

Không biết Liên Ngư có hiểu được hay không, nàng ta vẫn duy trì nụ cười

thường ngày của mình.

“Nghe lão bản nương nói, các ngươi lên trước đi.”

Vẫn là Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi một câu, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm

mới song song nhảy lên không, song song đưa tay bắt lên vai Nam Trúc.

Một màn kỳ ảo lại xuất hiện, quầng sáng bao phủ tại trên người Nam Trúc lập

tức mở rộng, lan tràn đến trên thân hai người, bao phủ hai người vào trong đó,

mà bởi vì nuốt vào hai người, quầng sáng hình con chim rõ ràng cũng biến lớn

hơn chút.

Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm kinh ngạc phát hiện thấy, hai người đặt tay

vịn vai Nam Trúc cũng được một lực lượng khó giải thích nâng nổi lên, bản

thân không cần lãng phí chút pháp lực nào, chỉ cần đặt tay kết nối với Nam Trúc

là được.

Liên Ngư vốn định xách Dữu Khánh cùng bay lên, nhưng thấy Dữu Khánh phối

hợp như thế, nàng ta lại có chút cảnh giác, nhìn nhìn thấy bên trên đều là người

của bọn hắn, nàng ta xoay chuyển ánh mắt, quét nhìn thành viên các phái, sau

đó ngừng lại trên người Đoạn Vân Du, ánh mắt sáng lên, hỏi: “Phi Ưng bang có

muốn cùng sang bên kia hồ nhìn xem hay không?”

Vừa nghe nói những lời này, Dữu Khánh nhướng mày, nữ nhân này còn biết rõ

chuyện Phi Ưng bang cài nội gian vào Hạt Tử bang, muốn làm gì?

Đoạn Vân Du nghi ngờ, gã ta rất muốn đi, dù sao gã ta cũng đã nghe được lời

Tam Túc ô nói, phía bên kia hồ hình như là một vùng bảo địa, ai có thể chống

lại sự cám dỗ này? Nhưng gã ta nhịn không được quay nhìn bên Ngụy Ước và

Lương Bàn ở cạnh, gã ta lo lắng hai người này không đồng ý, đầu óc xoay

chuyển, gã ta chắp tay hỏi: “Không biết lão bản nương có phân phó gì?”

Liên Ngư cười nói: “Ta thế đơn lực bạc, Phi Ưng bang yểm hộ giúp ta, thế

nào?” Nàng ta ngẩng đầu ra hiệu về phái bên trên.

Đoạn Vân Du lại nhìn phản ứng của Ngụy Ước và Lương Bàn, thấy hai người

này không phản đối, lúc này mới cất tiếng gọi: “Toàn bộ Phi Ưng bang nghe

lệnh, lên!” Gã ta nhấc tay chỉ về phía Nam Trúc ở bên trên.

“Chậm đã!” Dữu Khánh cất tiếng quát bảo ngừng lại.

Liên Ngư lập tức gây khó dễ với hắn, “Thế nào, ngươi có ý kiến?”

Dữu Khánh nói: “Tứ đương gia, Ngũ đương gia, Lục đương gia, các ngươi lên

trước đi, hộ pháp cho mấy người Nhị đương gia.”

Hắn đã bị khống chế, không thể tiếp tục để cho mấy người Nam Trúc bị khống

chế, Phi Ưng bang vốn có cừu oán với Hạt Tử bang, để cho người của Phi Ưng

bang bám vào trên thân mấy người Nam Trúc, đó chẳng phải là đã đưa mấy

người Nam Trúc vào trong tay Phi Ưng bang sao? Hắn đương nhiên muốn tránh

để xảy ra tình huống này.

Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài nhìn nhau, bọn họ thật sự có phần khẩn

trương, hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là như thế nào, tất cả như lọt

vào trong sương mù, không thể cân nhắc được lợi hại, cuối cùng chỉ có thể cắn

răng bay lên.

Vẫn giống như tình hình lúc trước, bọn họ cũng được quầng sáng mở rộng ra

bao bọc lại.

Dữu Khánh lại nói: “Tam đương gia, ngươi dẫn người đoạn hậu.”

Đang thắc mắc vì sao không có gọi mình, Đồng Tại Thiên nghe vậy thì sửng

sốt, lập tức kêu gọi toàn bộ huynh đệ Hạt Tử bang đi tới.

Chẳng mấy chốc, hơn ba mươi người đều được quầng sáng bao bọc, toàn bộ lơ

lửng đưa tay kết nối trong không trung.

“Xong việc chưa?” Liên Ngư hỏi Dữu Khánh một câu, thấy hắn gật đầu ừ, nàng

ta liền cất tiếng thúc giục Đoạn Vân Du, “Đoạn bang chủ, làm phiền.”

Đoạn Vân Du tuân lệnh, lại kêu gọi thủ hạ thi hành, bang chúng Phi Ưng bang

hơi do dự một chút rồi lần lượt phi thân nhảy lên, kết nối với những người đang

lơ lửng bên trên.

Người của các bang phái đứng phía dưới dồn dập nhìn lên, muốn nhìn xem việc

này có đúng như lời Tam Túc ô nói, có thể chở ngàn vạn người cùng lúc hay

không.

Kết quả là, sau khi dung nạp hơn một trăm người, quầng sáng bao phủ bên trên

vẫn ổn định vững vàng, chỉ là hình dạng con chim kia càng trở nên khổng lồ.

Lúc này Liên Ngư mới nhéo cổ Dữu Khánh kéo hắn cùng bay lên, bám tay vào

đầu vai Đoạn Vân Du ở phía trước, có người của Phi Ưng bang ở phía trước

ngăn cản, hơn nữa trong tay mình có con tin, không cần lo lắng người khống

chế bảo vật ở phía trước làm bậy.

Hổ Nữ bám sát theo sau.

Lời Tam Túc ô nói mặc dù rất hấp dẫn, nhưng mạng nhỏ càng quan trọng, các

bang phái khác vốn còn có chút do dự, lúc này nhìn thấy Liên Ngư, người

dường như biết rõ tình hình, còn không sợ, bọn họ tức thì cũng không sợ nữa.

Ngụy Ước là người đầu tiên cất tiếng kêu gọi, nhân mã của Trấn Sơn bang nhân

mã cũng ào ạt phi thân nhảy lên, gia nhập vào trong quầng sáng bao phủ.

Phía dưới liên tục vang lên những tiếng hét to, thành viên các phái liên tiếp bay

lên không kết nối vào nhau.

Quầng sáng hình dạng con chim ở trên không trung dần dần biến thành một con

chim ánh sáng to lớn.

Nam Trúc đang khống chế lệnh bài ở phía trước tức thì hét lên oai oái: “Các

ngươi lên đây làm gì?”

Ngụy Ước hét to đáp lại, “Hộ giá cho lão bản nương, há có thể để cho Phi Ưng

bang làm chuyện tốt tại phía trước, Trấn Sơn bang ta cũng dốc chút sức lực nhỏ

nhoi.”

Cô Dương nói: “Không sai. Hơn nữa, bảo châu mà chúng ta cần cạnh tranh vẫn

còn tại trên người lão bản nương, tự nhiên là bảo châu đi đâu, chúng ta cũng sẽ

theo tới đó.”

Liên Ngư hơi cau mày, nói với Hổ Nữ: “Trả bảo châu lại cho Trầm bang chủ.”

Trầm Kim Thiền lập tức nói: “Không cần, Trầm mỗ không phải là người nói

không giữ lời người, nếu đã thống nhất với các phái khác, sau khi ra khỏi nơi

không rõ này mới cầm lại bảo châu, vậy thì sẽ không nuốt lời.”

Thân Vô Không cũng nói: “Lão bản nương, bảo vệ ngươi là ưu tiên hàng đầu,

cạnh tranh chỉ xếp thứ hai, thứ ba là chúng ta hoàn toàn không biết làm cách

nào để đi ra ngoài. Hoa huynh đệ không thể nói xong một câu như vậy liền ném

chúng ta lại, chạy đi, chúng ta là đi theo hắn tiến vào đây, đương nhiên sẽ theo

hắn cùng đi ra ngoài, đây cũng là vì để bảo vệ an toàn cho hắn, tránh bị cắt đứt

đường lui của chính chúng ta.”

Liên Ngư cất tiếng cười nhạt.

Dữu Khánh rơi tại trên tay nàng, cất tiếng trêu ghẹo: “Lão bản nương, đã nhận

ra được chưa, không kẻ nào lương thiện.”

Liên Ngư không cần hắn nhắc nhở, biết rõ những lời nói đường đường chính

chính đó của bọn họ đều chỉ là lấy cớ, chẳng qua là đều nghe được lời Tam Túc

ô nói, nảy sinh lòng tham.

Được rồi, nếu ai cũng tham lợi đen lòng không sợ chết, không biết rõ tình hình

vẫn muốn bám theo, nàng ta cũng không quan tâm nữa.

Nàng ta đang lo con đường phía trước không rõ, sợ thế đơn lực bạc, những

người này ít nhiều sẽ cho nàng ta mấy phần mặt mũi, lỡ như gặp được tình

huống gì đó mình sẽ có được một ít sự giúp đỡ, lúc này liền ra hiệu cho Hổ Nữ

cất bảo châu lại.

Nàng ta đồng ý như vậy nhưng Nam Trúc thì không hài lòng, để cho những

người này đi theo, vậy thì những linh thảo hiếm có phía bên kia hồ sẽ là của ai,

gã hét to lên: “Đi xuống đi xuống, không mang theo được những người này.”

Cô Dương cất cao giọng nói: “Cần phải bảo vệ lão bản nương, cũng là bảo vệ

Hoa huynh đệ vì để giữ đường lui cho chính mình, thực sự là không xuống

được.”

Nói ngắn gọn chính là không chịu xuống