Bán Tiên

Chương 900: Điểu nhân (2)




Dần dần lấy lại tinh thần, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết quay nhìn nhau, mấy

sư huynh đệ quá hiểu rõ nhau, đều đã nhận ra được, lão Thất đang chơi đùa với

thứ đó.

Hai người ngay lập tức lặng lẽ quan sát phản ứng kinh nghi bất định của đám

người xung quanh, ít nhiều có chút nghiến răng nghiến lợi, khi ánh mắt quay lại

nhìn đến Nam Trúc thì lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bọn hắn phát

hiện thấy không biết phải chăng đầu óc lão Thất có vấn đề, lúc trước nhanh tay

bắt lấy Huỳnh thạch khiến mọi người không thể trốn được, bây giờ lại chơi đùa

trò này ngay trước mặt mọi người, rất sợ người khác không biết được ngươi

đang có bảo bối trong tay sao?

Hai người thật sự không nghĩ ra được, đã biết rõ có thể sử dụng bảo bối, kiếm

một chỗ kín đáo len lén nếm thử không được sao? Tại sao phải chơi đùa ngay

trước mặt mọi người như vậy?

Điều khiến cho hai người càng thêm lo sợ còn tại phía sau.

Nhìn thấy phương thức Nam Trúc điều khiển bay càng ngày càng thành thạo,

giọng nói của Tam Túc ô đột nhiên từ xa xa vang lên bên tai mọi người, “Không

chỉ có thể đưa một mình ngươi đến bên kia hồ, cho dù là ngàn người, vạn người

cũng có thể cùng nhau mang đi. Chỉ cần người dắt người, Thiên Dực quang hoa

sẽ tự động bao phủ tất cả cùng nhau kéo bay lên.”

“Nếu muốn đi thì phải tranh thủ lúc những tiếng kêu khóc đó vẫn còn vang lên.

Nếu những âm thanh đó dừng lại, sẽ không thể bay qua được, trong hồ còn có

những viễn cổ quái thú hung dữ hơn.”

“Thứ gì gọi là thứ tốt? Phía bên đó có vô số các loại linh thảo hiếm có, đó có

tính là thứ tốt hay không?”

Chỉ có giọng nói của Tam Túc ô, những người nơi đây cũng có thể nhìn thấy

miệng Nam Trúc mấp máy, rất hiển nhiên, Nam Trúc đang nói chuyện với Tam

Túc ô.

Nam Trúc cho rằng mình đã bay đi khoảng cách rất xa, cho rằng mình là người

duy nhất có thể nghe được Tam Túc ô đang nói gì, nhưng không biết rằng mọi

người đều đã nghe được.

Vẻ mặt Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đều trở nên rất khó coi,

cũng không nghĩ tới giọng nói nhẹ nhàng và êm ái của Tam Túc ô đột nhiên có

thể khuếch tán xa như vậy, lúc đầu, bọn hắn không hiểu rõ lắm đến cùng là

chuyện gì xảy ra.

Những người khác cũng lộ ra vẻ kinh nghi.

Liên Ngư nghiêng đầu âm thầm đánh giá phản ứng của mấy người Dữu Khánh,

rồi chậm rãi di chuyển bước chân.

Oanh!

Một đồ vật khổng lồ đột nhiên phóng ra khỏi mặt nước, lao vút lên không trung.

Nhằm thẳng quang ảnh điểu nhân đang lượn quanh, lại là một con đằng điệt to

lớn, so với con lúc trước, con này chỉ lớn hơn chứ không kém.

Trong lúc kinh hãi, trong đầu Nam Trúc hiện lên ý nghĩ tránh đi, bóng dáng gã

lập tức liền hóa thành quang ảnh, tại trước lúc chiếc miệng khổng lồ đầy răng

nanh nhào tới, gã đã lóe lên, lướt rời đi, khi hiện thân ra lại, gã đã lơ lửng tại

phía trên vách đá.

Cự điệt ầm ầm nện xuống nước, sóng lớn, bọt nước bắn tung lên.

Ánh mắt mọi người đồng loạt quay nhìn chằm chằm vào Nam Trúc đang lơ

lửng trên không trung, tất cả đều kinh ngạc với tốc độ tránh né vừa rồi của gã,

tốc độ đó quá kinh người!

Lúc trước, có lẽ bọn họ đều nghĩ lầm rằng đó là một loại thủ thuật che mắt nào

đó, nhưng bây giờ, trong ánh mắt và biểu cảm dần dần hiện ra những ý nghĩ

khác lạ khó thể nắm bắt.

Quang ảnh Điểu nhân bỗng lóe lên, bay đến lơ lửng phía trên mọi người. Nam

Trúc nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy ánh mắt của hai vị sư đệ như muốn cắn

mình, gã có phần bối rối.

Nhưng nghĩ đến tốc độ mình vừa mới thử nghiệm kia, đám rác rưởi phía dưới

này không có khả năng vượt được mình, gã bình tĩnh trở lại, trong lòng chuẩn bị

sẵn sàng ý niệm lóe đi tránh né bất cứ lúc nào, miệng cất tiếng gọi: “Chu bang

chủ, còn phải làm phiền ba người các ngươi tiếp tục làm việc giúp ta, lên đây

nắm lấy cánh tay ta là được.”

Nói đến việc tiếp tục hỗ trợ, mọi người tự nhiên biết rõ là chỉ ba người nào. Có

người quan sát Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm, có người quan

sát Tam Túc ô trong tay gã và so sánh với quang ảnh Tam Túc ô, có người thì

đang quan sát chiếc lệnh bài khắc hình Tam Túc ô trên tay gã, trong mắt mỗi

người đều lộ vẻ suy nghĩ.

Bầu không khí vô cùng khác thường, ở đây có nhiều người như vậy nhưng

không có phát ra bất kỳ một âm thanh nào, nếu có giao lưu với nhau thì hình

như đều dùng ánh mắt.

Chuyện cho đến bây giờ, Dữu Khánh chỉ có thể ra dấu bằng ánh mắt cho Mục

Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm, ra hiệu làm theo lời Nam Trúc nói.

Nhưng không ai trong ba người có thể nhảy lên nắm được Nam Trúc, Mục

Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm nhìn chằm chằm phía sau Dữu Khánh.

Dữu Khánh muốn nhảy lên nhưng thân hình lại bị người đè lại, vừa muốn hành

động, một bàn tay ở phía sau lặng yên đặt lên đầu vai hắn, cưỡng ép đè hắn lại,

bàn tay lại dựng đứng lên hai ngón tay trắng nõn, di động trên đầu vai hắn,

không chút hoang mang mà điểm vào chỗ hiểm trên cổ Dữu Khánh.

Dữu Khánh ngửi thấy mùi thơm thì đã đoán được là ai, hắn quay đầu nhìn lại,

quả nhiên, không phải ai khác, chính là Liên Ngư mỉm cười nhìn chằm chằm

vào mình.

Hắn bỗng thấy không ổn, lúc này hắn đã trăm phần trăm xác định, nữ nhân này

quả thực biết rõ bốn người bọn hắn là một tốp, Nam Trúc làm bộ làm tịch giấu

giếm được người khác, nhưng không lừa gạt được nữ nhân này.

Mình quả thực đã sơ ý, một mực quan tâm đến Nam béo, bị nữ nhân này áp sát

đến gần vậy mà không chút nào phát hiện.

Liên Ngư cười hỏi: “Đi đâu vậy? Đưa ta cùng đi xem đi.”

Khi nói lời này, nàng ta cẩn thận đề phòng quan sát xung quanh, cao thủ thần bí

khoác áo choàng đen đó khiến nàng ta rất e ngại.

Nàng ta vốn không muốn làm như vậy, bởi vì đã bị cao thủ thần bí đó cảnh cáo

một lần, nhưng tình hình đột biến trước mắt rất có khả năng liên quan đến sự

hưng vong của Nhiếp Nhật Phục, mà trong toàn bộ người của Nhiếp Nhật Phục,

chỉ có nàng ta và Hổ Nữ tại đây, cho nên nàng ta không thể ngồi xem, vì vậy

nàng ta sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm, nếu có thể ngăn cản chuyện bất lợi

xảy ra cho Nhiếp Nhật Phục, cho dù chết cũng không phải là chết vô ích.

Hổ Nữ thủ tại sau lưng nàng ta, đề phòng phía sau.

Dữu Khánh muốn cất tiếng, nhưng phát hiện thấy pháp lực cường đại từ trên tay

Liên Ngư tràn đến phong tỏa yết hầu của hắn, không để cho hắn phát ra âm

thanh, hắn chỉ có thể xoay chuyển tròng mắt, nỗ lực nháy mắt cho Mục Ngạo

Thiết.

Mục Ngạo Thiết tự nhiên biết rõ tên thiếu đạo đức lão Thập Ngũ này nháy mắt

ra hiệu là có ý gì, chẳng phải là ám chỉ tới chuyện kia giữa mình và Liên Ngư

sao, đơn giản là muốn y dùng tới lá bài tình cảm.

Nói thật, y không muốn cầu Liên Ngư cái gì, nhưng hiện tại lão Thập Ngũ bị

khống chế, y không thể ngồi xem, chỉ có thể lên tiếng nói: “Lão bản nương,

ngươi có ý gì?”

Liên Ngư mỉm cười, “Ngươi nói không tính.” Rồi ngẩng đầu nhìn Nam Trúc

đang cau mày trong không trung, đẩy đẩy Dữu Khánh trong tay, “Hoa huynh đệ,

hắn không nói lời nào, ngươi nói đi, có đồng ý tiện thể đưa ta đi qua bên kia hồ

mở mang chút kiến thức không?”

Đám bang chủ các bang phái thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với người bên mình,

phát hiện thấy tình hình này càng ngày càng quỷ dị, lão bản nương Thạch Tâm

cư vốn vẫn luôn giữ trung lập, không tham dự vào ân oán của các bang phái, lúc

này lại cưỡng ép bang chủ Hạt Tử bang.

Nam Trúc nghĩ thầm, nữ nhân này làm sao biết rõ bọn hắn muốn đến bên kia

hồ, mấy người lão Thập Ngũ hồ đồ bộ lộ ra hay sao? Nhưng gã vẫn giả bộ hồ

đồ, hỏi: “Cái gì mà bên kia hồ, đến bên kia hồ làm gì?”

Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm ngẩng đầu lên, nhìn gã như nhìn kẻ ngốc.

Liên Ngư cười nói: “Vậy ta nói theo cách khác, ta chưa từng thử qua cách bay

kiểu này, đưa ta cùng theo thử xem, thế nào?”

Mục Ngạo Thiết hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Lão bản nương, có chuyện

bình tĩnh nói, trước tiên thả người ra đi…”

Liên Ngư hoàn toàn không để ý đến lời nói của y, quay sang cười nói với Dữu

Khánh: “Bọn họ đang dây dưa dông dài, làm sao bây giờ, cứ để bọn họ tiếp tục

kéo dài sao?”

Không thể hé răng, Dữu Khánh nhấc tay cũng rất mất công, chậm rãi nhấc tay

ra hiệu với Nam Trúc, thể hiện trước tiên đồng ý cái đã, đi bước nào tính bước

đó.

Trong lúc này, mái tóc phía sau đầu Dữu Khánh chậm rãi tách ra một kẽ hở, con

mắt Đầu To xuất hiện trong khe hở, nhìn chằm chằm vào bàn tay Liên Ngư

đang nắm cổ Dữu Khánh.

Dữu Khánh bỗng thấy không ổn, lại một tên không thể bớt lo, tay hắn thuận thế

biến đổi tư thế, chỉ chỉ vào miệng mình, ra dấu với Liên Ngư, thể hiện việc này

hãy giao cho ta xử lý,.

Liên Ngư lập tức thả lỏng pháp lực đang kiềm chế không cho hắn phát ra tiếng

Vừa có thể lên tiếng, Dữu Khánh vội hướng về phía Nam Trúc trên không

trung, hét lên một câu, “Đầu To, đừng lỗ mãng!”