Hầu hết điểm sáng lướt qua bên người bọn hắn, Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết
và Bách Lý Tâm đều nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, chỉ có duy nhất
Nam Trúc là nhanh tay, nhấc hai ngón tay kẹp lấy một viên.
Sau đó, thân hình gã hoàn toàn bộc lộ ra dưới ánh sáng Huỳnh thạch. Ba người
khác đều chậm rãi quay đầu lại, ngẩn người nhìn chằm chằm viên Huỳnh thạch
mà Nam Trúc kẹp trên ngón tay, sau đó ánh mắt chậm rãi nhếch lên, từng người
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nam Trúc.
Ngay cả Tam Túc ô đang bị xách ngược cũng không ngoại lệ, nó tò mò nhìn
nhìn Nam Trúc. Nam Trúc dường như cũng thấy ngỡ ngàng, gã thoáng quay
nhìn phía ngoài động rồi chậm rãi nhìn viên Huỳnh thạch mình cầm trong tay,
không biết tại sao mình nhiều lần vô thức nhanh tay như vậy làm gì.
Ngón tay của gã cũng chậm rãi buông lỏng ra, viên Huỳnh thạch rơi xuống, va
vào thân thể cự điệt rồi lăn xuống nền hang động, cất lên tiếng va chạm giòn
giã.
Nương theo tiếng vang giòn giã chính là một tràng âm thanh vù ù dưới chân,
khiến mấy người chao đảo.
Cự điệt giống như sống lại, theo sức nổi của nước, dưới sự vỗ đập liên tục của
sóng nước, phần thân thể còn tại bên trong hang chậm rãi trượt ra ngoài, toàn bộ
trượt về phía mặt hồ, nổi lơ lửng.
Bốn người đứng ở trên thân cự điệt cũng thuận theo thân thể nó không nhanh
không chậm mà cùng được đưa dần ra khỏi hang.
Bọn hắn cẩn thận quan sát mười mấy người đứng ở hai bên.
Mười mấy người đứng ở hai bên nhìn bốn người bọn hắn với những vẻ mặt
khác nhau, có phần ngạc nhiên đối với cách thức bọn hắn xuất hiện.
Bốn người trôi trên mặt nước quay đầu lại, nhìn thấy trên vách đá còn có rất
đông người cầm Huỳnh thạch đang nhìn bọn hắn.
Dữu Khánh chợt xoay người lại, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Chư vị bang chủ tại sao
lại chạy tới đây, đã tìm được Thiềm vương chưa?”
Vừa mới nói xong, vẻ mặt lập tức biến đổi, rõ ràng cảm giác được thi thể cự
điệt ở dưới chân đang lắc lư khác thường, hắn nhanh chóng nhìn trái nhìn phải,
nhìn thấy trong nước dường như có vật gì đó rất lớn lướt qua, lập tức trầm
giọng nói, “Đi!”
Bốn người cất chân sải bước chạy nhanh trên thi thể cự điệt, tung người bay lên
không lướt về phía vách đá, rơi xuống trên vách đá rồi lướt lên như diều gặp
gió, khi lên đến trên vách đá thì dừng lại quay đầu nhìn lại.
Mười mấy người đứng hai bên cửa hang ở phía dưới cũng đã nhận thấy sự khác
thường ở trong nước, bọn họ lũ lượt phi thân bay lên, lần lượt hạ xuống trên
vách đá, quay đầu nhìn lại.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng thi thể con cự điệt nổi trên mặt
nước, chỉ có bộ phận bị cháy sém ở trong hang động lúc trước là rõ ràng, phần ở
bên ngoài ngâm tại trong nước thì không nhìn thấy được gì.
Chợt có một làn gió thơm ập đến, Liên Ngư và Hổ Nữ tiến sát đến bên cạnh.
Dữu Khánh quay đầu lại, nhìn thấy là nàng ta, khách khí gật gật đầu chào, “Lão
bản nương.”
Ánh mắt Liên Ngư đảo qua mấy người, nhìn chăm chú Tam Túc ô trong tay
hắn, cười tươi và ra hiệu về phía Nam Trúc cùng Bách Lý Tâm, “Chu bang chủ
đi lại rất gần với hai vị này a.”
Đối với lời nói giả vờ hồ đồ của vị này, Dữu Khánh cười trả lời: “Chúng ta càng
gần với ngài hơn.”
Nghe lời nói này, Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết vô thức chạm ánh mắt nhau một
cái.
Ở một bên, Cô Dương cất lời chất vấn: “Là các ngươi giết thứ trong nước đó
hả?”
“Không có liên quan gì với chúng ta.” Dữu Khánh vội xua tay, nhất định không
thể thừa nhận việc này, chỉ cần hắn thừa nhận, bọn họ khẳng định sẽ ép hỏi giết
bằng cách nào, mấu chốt là bọn hắn rất khó giải thích hợp lý cho cái chết của cự
điệt, còn nếu nói ra sự thật về cái chết của nó, bọn hắn sẽ khó thể bảo vệ được
cho Đầu To, vì vậy hắn thuận tay chỉ tới Nam Trúc: “Là hắn giết.”
Nam Trúc hơi giật mình, ngay lập tức nhận ra sai lầm, mỉm cười thừa nhận.
Cô Dương đành phải hỏi: “Hoa huynh đệ, ngươi giết nó bằng cách nào vậy?”
Nam Trúc thoáng nhìn thi thể cự điệt dưới hồ, trong lòng thật bất đắc dĩ, gã
không biết nên biên ra thủ pháp gì mới có thể giết chết được con cự điệt này
thành như vậy, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh giang hai tay, “Điêu trùng tiểu kĩ mà
thôi, không đáng nhắc.”
“…” Cô Dương nghẹn nghẹn họng, muốn nghiêm túc nhìn kỹ bảng tên Thiêu
Sơn lang trên ngực đối phương, nhưng trước mắt bao người y không thể không
giữ phong độ, mỉm cười trầm mặc.
Tuy nhiên, Thân Vô Không lại không chịu buông tha Dữu Khánh, tiếp tục chất
vấn, “Vừa rồi các ngươi đi đâu, làm gì?”
Dữu Khánh thuận tay lại chỉ đến Nam Trúc, “Vị Hoa huynh này nói có việc nhờ
chúng ta hỗ trợ, nể mặt mũi Thiêu Sơn lang của hắn, chúng ta liền đến đây nhìn
xem. Còn cụ thể muốn làm gì, hiện nay chúng ta vẫn chưa biết, hắn tạm thời
vẫn chưa nói cho chúng ta biết.”
Nét mặt Thân Vô Không cứng lại, chậm rãi quay nhìn Nam Trúc.
Biểu hiện của Nam Trúc lúc này chắc chắn là một mập mạp có phong độ, trong
lòng thì đang ân cần thăm hỏi tổ tông nhà lão Thập Ngũ, việc gì cũng ném hết
lên người ta, không sợ ta gánh không nổi sao? Nhưng bề ngoài thì mỉm cười gật
gật đầu, thể hiện quả thực là như thế.
Khóe môi Liên Ngư nhếch lên nét tự tiếu phi tiếu, rất hứng thú quan sát diễn
biến trước mắt.
Trầm Kim Thiền không thể yên lặng ngồi nhìn, tiếp lời: “Hoa huynh đệ, việc gì
không tìm chúng ta lại tìm đến hắn, là chúng ta không thể giúp hay sao?”
Nam Trúc xua tay, liếng thoắng nói: “Mấy nhà các ngươi là thương hiệu vang
dội Thiên Tích sơn, tại hạ nào dám tùy tiện làm phiền. Hơn nữa, mấy nhà các
ngươi phải tham gia cạnh tranh, Hạt Tử bang thì khác, đã rời khỏi tranh đoạt,
đang nhàn rỗi, thuận tiện tìm Chu bang chủ nhờ hỗ trợ một chút.”
Trầm Kim Thiền: “Đến cùng thì muốn bọn họ hỗ trợ làm gì?”
Nam Trúc chắp tay nói: “Trầm bang chủ, sự việc liên quan đến chuyện buôn
bán của tại hạ, không có liên quan gì với chư vị, mong rằng không nên bức
bách.”
Trầm Kim Thiền tức thì ngậm miệng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Trúc
có phần lạnh lùng, y chợt quay đầu lại nói với thủ hạ tâm phúc ở bên cạnh:
“Ngươi đích thân dẫn người xuống hang động phía dưới nhìn xem.”
“Vâng.” Chiết Ngọc Sơn nhận lệnh, chọn mấy người, cùng nhau nhảy xuống
vách núi.
Những bang phái khác thấy vậy, cũng không thua kém, nhanh chóng sai người
đi xuống kiểm tra.
Đúng vào lúc này, Đồng Tại Thiên đột nhiên kêu vang lên, “Bang chủ, chúng ta
ở đây.”
Dữu Khánh ngước đầu nhìn nhìn, nhìn thấy bang chúng Hạt Tử bang bị khống
chế, lập tức ném cho Nam Trúc một cái ánh mắt, chỉ dẫn theo Mục Ngạo Thiết
xông đến, đi đến chặn trước mặt Phi Ưng bang, chất vấn: “Có ý gì, tại sao giữ
người của ta?”
Đoạn Vân Du mỉm cười nói: “Chu bang chủ đừng hiểu lầm, Phi Ưng bang ta
tuân theo ý của các bang khác, tạm thời bảo vệ bọn họ.”
Dữu Khánh trực tiếp chỉ thẳng vào mũi hắn, nổi giận, “Bảo vệ con mẹ ngươi!
Làm cái trò gì vậy, thủ hạ bại tướng cũng dám lắc lư tại trước mặt lão tử, lăn
sang một bên đi.” Tiếp đó hắn lại hô to với Lương Bàn, “Lương Bàn, còn không
bảo chó của ngươi tránh ra?”
Khí thế thật sự rất kiêu ngạo, không hề cho chút thể diện nào, đắc tội thì cũng
đã đắc tội rồi, khiến cho sắc mặt Đoạn Vân Du và Lương Bàn đều trở nên âm
trầm ngay tại chỗ.
Ngụy Ước lặng lẽ đưa tay lôi kéo vạt áo sau lưng Lương Bàn, ra dấu cho gã
bình tĩnh, không nên kích động.
“A ô ô!”
Ngay khi mọi người đang kinh nghi với bộ dạng cố nén lửa giận của Lương
Bàn, âm thanh gào góc thảm thiết đáng sợ kia lại vang lên, truyền ra từ nơi sâu
trong hồ nước.