Bán Tiên

Chương 897: Bộc lộ (1)




“Là con quái vật trong nước đó đang phát uy sao?”

“Không chỉ vậy, hình như có người đang đánh nhau.”

“Người nào? Là mấy tên gia hỏa biến mất kia sao?”

Trong lúc đám người trên vách đá đang nghi vấn hỏi nhau, rầm rầm, có âm

thanh to lớn vang lên, trong nước lật tung lên một bóng dáng to lớn, ầm ầm nện

lên trên vách đá, đó chính là nửa đoạn thân thể của cự điệt.

Vách đá bị nện vỡ, đá vụn bay loạn xạ, đất rung núi chuyển.

Nếu là người bình thường thì đã sớm sợ hãi vừa lăn vừa bò trốn đi, nhưng lá

gan của đám tu sĩ này quả thực không phải phàm nhân có thể so sánh, không chỉ

không đi, bọn họ còn vươn đầu tới nhìn xuống dưới, mặc cho mặt đất dưới chân

rung động kịch liệt, không hoảng sợ chút nào.

Vì vậy, bọn họ nhìn thấy rõ một chút dị thường của cự điệt, phát hiện thấy một

nửa đoạn thân thể của cự điệt đường như chui vào trong vách đá dưới nước.

Oanh!

Nửa đoạn thân thể của cự điệt lại rơi xuống mặt nước, đập tung lên hoa sóng

đầy trời.

Ngay sau đó, nửa đoạn thân thể khổng lồ này có vẻ cuống cuồng xao động,

không biết gặp phải chuyện gì, cảm giác nôn nóng bất an càng ngày càng biểu

hiện rõ ràng, thân thể giãy giụa kịch liệt quay cuồng, mặt nước cuộn trào tựa

như biển động, không chỉ dậy lên sóng lớn vỗ bờ, nửa đoạn thân thể dài đó cũng

liên tục đập rầm rầm vào vách đá.

Rất nhanh, dưới chân mọi người xuất hiện rất nhiều vết nứt, vết nứt dần dần mở

rộng, ngay sau đó dưới chân trống rỗng.

Một đám người khẩn cấp phi thân bay lên, lướt về phía, mắt mở to nhìn vách

núi vỡ ra, ầm ầm sụp đổ.

Đối mặt với sóng lớn vỗ lên, một đám người lại lóe lên lướt tới, đứng ở bên

cạnh vách đá mới hình thành sau sụp đổ nhìn xuống dưới, lần này, bọn họ nhìn

thấy rõ tại vị trí gần mặt nước có một cái hang động, cũng chính là nơi cự điệt

chui vào.

Đúng vào lúc này, động tĩnh đột nhiên nhỏ đi, trong sóng nước cuồn cuộn, cự

điệt không còn gấp gáp nữa, thân thể khổng lồ đã dừng giãy giụa quay cuồng, rõ

ràng là đang đung đưa thân thể rút ra khỏi hang động, chỉ là, tốc độ rút ra càng

ngày càng chậm.

Tạ Nhi đột nhiên chỉ xuống phía dưới, nói với Cô Dương: “Bang chủ, nhìn kìa,

trong cơ thể nó hình như đang phát sáng.”

Không cần cô ta nhắc nhở, mọi người đều đã nhìn thấy, trong nửa thân thể cự

điệt nửa nổi trong nước dường như có ánh sáng đỏ mờ mờ phát ra, ánh sáng này

đang lan tràn theo những đường mảnh đan xen dạng lưới, tốc độ lan tràn nhanh

hơn tốc độ cự điệt rút ra.

Chẳng mấy chốc, động tác chậm rãi rút ra khỏi hang động của cự điệt đột nhiên

ngừng lại, thân thể khổng lồ đung đưa uốn lượn dần dần yên tĩnh lại, cái đầu

vẫn còn ở bên trong hang động.

Mọi người đứng trên vách đá lẳng lặng nhìn kĩ.

Trong hang động, ẩn thân tại hốc lõm trên vách đá, tâm trạng mấy người Dữu

Khánh đều căng thẳng, không biết Đầu To xông vào trong cơ thể cự điệt như thế

nào rồi.

Không nói tới Bách Lý Tâm, ít nhất, ba sư huynh đệ Dữu Khánh đều cảm thấy

lo lắng cho Đầu To, bất kể là người hay là trùng, dù sao cũng đã ở chung bên

nhau lâu như vậy, đồng thời đã cùng trải qua nhiều chuyện, ít nhiều đều có chút

cảm tình.

Lui một vạn bước mà nói, Đầu To hiện tại chắc chắn có thể bán được với giá

tiền rất cao, nói chung, bọn hắn tuyệt đối không muốn Đầu To xảy ra chuyện.

Nhất là đối với Dữu Khánh, hắn hoàn toàn không muốn để cho Đầu To mạo

hiểm như vậy, trong tình thế cấp bách bọn hắn đã tìm được cách thoát thân, nào

ngờ Đầu To không có chút báo hiệu nào, cứ như vậy trực tiếp xông tới, quá lỗ

mãng đi.

Trước mắt bọn hắn, cự điệt đang rút lui đột nhiên bất động, rồi một cảnh tượng

khiến bọn hắn cảm thấy quen thuộc xuất hiện, trên thân thể cự điệt nổi lên

những đường ánh sáng đỏ dạng lưới.

Thấy cảnh này, bọn hắn lần lượt nhảy ra khỏi hốc lõm ẩn thân, cẩn thận vượt

qua đống đá ngổn ngang, chậm rãi đến gần. Bọn hắn phát hiện thấy ánh sáng đỏ

dạng lưới trên thân cự điệt đường như đang mở rộng thành vết nứt, còn ngửi

được một mùi thịt có chút mê người.

Nam Trúc ném viên Huỳnh thạch cầm trong tay đến đó, ánh sáng rơi tại bên

thân thể cự điệt, chỉ thấy thân thể cự điệt to hơn không ít, giống như đã bị

nướng khô nứt nẻ.

Bọn họ đã có thể cảm nhận được một luồng nhiệt độ cao đang tỏa ra, rất nhanh,

mùi thịt thơm biến thành mùi cháy khét.

Đột nhiên, nhất điểm sáng đỏ nhảy ra từ trong vết nứt cháy khét trên thân thể cự

điệt, xoay chuyển hai vòng trong không trung, ánh sáng đỏ tắt đi, lóe lên, rơi tại

bờ vai Dữu Khánh.

Dữu Khánh quay đầu lại, ánh mắt bốn người đồng loạt chằm chằm nhìn vào

Đầu To, mắt mở trừng trừng nhìn Đầu To duỗi chân nhảy lên, chui vào trong

đống tóc của Dữu Khánh, ẩn núp.

Bốn người quay mặt nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía cự điệt bị nướng

chín, người khác không biết, nhưng bọn hắn biết, đây không phải là lần đầu tiên

nhìn thấy, biết rằng cự điệt đã bị Đầu To giết chết.

Trước đây, mấy sư huynh đệ chỉ biết Đầu To có thể đối phó với vật chứa tà khí,

đơn giản là theo lý lẽ một vật khắc một vật, không ngờ rằng nó còn có thể đối

phó với đại quái thú sống sờ sờ trước mắt này. Mấy người cảm thấy thực lực

Đầu To dường như mạnh hơn so với bọn nghĩ tưởng.

Con Tam Túc ô bị Dữu Khánh vô thức xách ngược trên tay đang cố gắng ngóc

đầu lên nhìn, ánh mắt lấp lóe liên tục.

Ánh sáng đỏ trên những đường nứt nẻ trên thân cự điệt dần dần biến mất, Nam

Trúc tiến tới, rút kiếm đâm một nhát, phát hiện thấy nó đã bị nướng cháy thật

rồi.

Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi, “Đi, trước tiên trốn vào trong nước cái đã.”

Đám người Nam Trúc hiểu ý, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài rất có khả

năng có người đang nhìn, chắc hẳn chẳng bao lâu sẽ có người đến hang động

này để kiểm tra, bọn hắn chỉ có thể trước tiên dùng đường thủy độn đi, cho dù

trong nước có thể có nguy hiểm, cũng phải cố gắng thử xem.

Bốn người cất Huỳnh thạch đi, ánh sáng rất dễ dàng làm bộc lộ tung tích. Bọn

hắn lần lượt nhảy tới trên người con cự điệt bị nướng chín, giẫm đạp lên nó và

mò mẩm tiến ra phía cửa động. Cửa động ẩn tại trong nước ban đầu đã sụp đổ,

cửa động lúc này là ở bên trên mặt nước, nhưng màn ánh sáng mờ như màn trời

buông xuống kia vẫn không ảnh hưởng tới chút nào, dường như nó chỉ lấy

phạm vi vách đá ban đầu làm giới hạn.

Trên đống loạn thạch sụp xuống chồng chất hai bên cửa động có đứng mười

mấy người, trong đó có Liên Ngư và Hổ Nữ, còn có đám người chưởng môn

mấy bang phái.

Bọn họ sợ bên trong động còn có thủ đoạn nguy hiểm nào đó, cho nên lặng lẽ

lẻn đến bên cạnh để quan sát bên trong.

Sau một hồi yên lặng quan sát, nhận thấy bên trong hình như có động tĩnh, mấy

viên Huỳnh thạch đột nhiên lần lượt bắn ra khỏi tay bọn họ, lao vào bên trong

hang động, bọn họ muốn dùng việc này để dò xét tình hình bên trong.

Quả thực nhìn thấy được một chút tình hình, nhìn thấy mấy bóng người đứng

trên thi thể cự điệt rõ ràng là bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên đứng sững

lại.