Phía trên vách đá, lần lượt xuất hiện mấy chục người, bang phái nào cũng có.
Khi nhìn thấy màn sáng mờ mờ như tấm màn trời ở trước mắt, bọn họ rõ ràng
đều kinh ngạc, không nghĩ lại có kỳ quan như vậy ở nơi này.
Vì vậy, lập tức có một số người lắc mình rời đi báo tin.
Không bao lâu sau, một đám người dồn dập chạy tới bên vách đá để quan sát,
đầu mục của mấy bang phái đều đã đến, thành viên Hạt Tử bang cũng bị áp giải
đến đây.
Chỉ nhìn thôi khẳng định là không đủ, bọn họ đua nhau lấy các loại vũ khí như
đao kiếm đưa vào trong quầng sáng, sau đủ kiểu thử nghiệm, cuối cùng bọn họ
đưa bàn tay vào, so với Dữu Khánh, bọn họ cẩn thận hơn nhiều.
Thấy mọi người không có bị gì, Liên Ngư nhịn không được cũng đưa tay vào
trong màn hào quang nhàn nhạt để thử, cũng không thấy có gì khác thường.
“Trong lòng đất này vậy mà còn có cảnh tượng như thế này, thực sự là nghĩ
không ra a!”
“Chuyện trong lòng đất, ai dám nói mình biết rõ hết.”
“Trong lòng đất lại có giấu một hồ nước lớn như vậy, nhìn không thấy ranh giới
a.”
“Màn sáng này nhìn thật xinh đẹp, nhưng hãy cẩn thận một chút, vẻ bên ngoài
càng xinh đẹp thì thường thường nguy hiểm ẩn giấu phía sau càng lớn.”
Một đám người đứng ở bên mép vách núi ồn ào bàn tán.
Không cần phải dặn dò, sau khi xác định dị tượng ở trước mặt vô hại, các nhân
viên phụ trách dò xét lập tức phân tán ra tìm kiếm, có một nhóm người trực tiếp
lắc mình nhảy xuống vách núi để điều tra, đám đại lão chỉ cần đứng quan sát và
chỉ huy.
Rầm! Rầm rầm!
Dưới vách núi chợt vang lên một tiếng chấn động, thu hút ánh mắt của mọi
người nhìn đến, chỉ thấy dưới mặt hồ mịt mờ che phủ có bọt nước phóng lên
cao, giữa đám bọt nước bắn tung tóe lên là một thành viên Tinh Nguyệt bang
vừa mới đặt chân đạp lên mặt nước, gã đang ra sức bay lên. Một quái vật khổng
lồ lao lên trong tầm mắt mọi người, giống như thần long rời bến.
Đó thực ra là một con Đằng điệt khổng lồ, nếu không phải nhìn thấy thân thể có
hình dạng dài, mọi người còn tưởng rằng đây là một căn nhà lao lên khỏi mặt
nước, thân thể dữ tợn và đáng sợ.
Cự điệt há chiếc miệng lớn hình tròn đầy răng nanh, đuổi theo người chạy trốn.
Kẻ chạy trốn ra sức vung kiếm chém, nhưng không tạo ra được bao nhiêu tổn
thương cho cự điệt, chỉ trong nháy mắt liền giống như bị một chiếc lưới thu vào.
Cự điệt đã cắn trúng rồi, vô số răng nanh đâm vào thân thể người chạy trốn,
máu tươi văng khắp nơi, đống răng nanh thu ngược lại, bóng người liền bị nuốt
hết vào trong.
Mọi người giật mình kinh ngạc, còn chưa nhìn thấy cự điệt dài đến đâu, thân thể
khổng lồ của nó đã rụt về lại trong nước, chỉ còn loáng thoáng nhìn thấy bóng
dáng to lớn của nó ẩn hiện uốn lượn như rắn trong nước, bơi đi rồi biến mất.
Mặt nước phập phồng tựa như sóng biển cuộn trào, cùng với cảnh tượng mịt mờ
phụ trợ, bầu không khí không tốt, có cảm giác như dưới nước đang ẩn nấp vô số
quái thú dữ tợn.
Những người nhảy xuống để lục soát tất cả đều như chim sợ cành cong, vội
vàng đạp vách đá phi thân bay lên, khi quay đầu nhìn lại, trong lòng vẫn còn sợ
hãi, một tu sĩ Sơ Huyền nhưng không hề có sức lực phản kháng nào, nó chỉ cần
há miệng cắn một cái liền nuốt ăn, đây là cảm giác gì?
Tất cả các thành viên, các đại lão của bang phái đều nghiêm trọng nhìn chằm
chằm vùng nước nhấp nhô phập phồng trước mắt.
Mà đám người Dữu Khánh trốn ở trong hang động dưới vách đá cũng đang chịu
đựng sóng lớn cuồn cuộn quấy nhiễu, sóng nước dập dềnh tràn mạnh vào trong,
khiến cho bọn hắn gấp gáp lướt về phía sau để tránh né.
Chờ đến khi sóng dịu nhẹ lại một chút, bọn hắn quay về gần lối vào, bỗng nhiên
phát hiện thấy tình hình không thích hợp, bọn họ dồn dập lấy Huỳnh thạch ra để
chiếu sáng, nhìn thấy một tảng đá lớn trồi lên từ trong mặt nước dâng trào, càng
lúc càng nhô cao.
Làm sao một tảng đá có thể nổi lên khỏi mặt nước, hơn nữa đây còn là một tảng
cự thạch?
Đến khi nhìn thấy khối cự thạch lồi lõm gồ ghề này vặn vẹo, bên trên mở ra một
cái lỗ, bộc lộ vô số răng nanh thì bốn người lập tức sởn tóc gáy, đây đâu phải là
cự thạch gì chứ, đây là một con Đằng điệt khổng lồ.
Bọn hắn mơ hồ cảm thấy mình thật sự xui xẻo, có vẻ như đã trốn vào nơi không
nên trốn.
Tam Túc ô rõ ràng cũng sợ hãi, liều mạng giãy giụa trong tay Dữu Khánh.
Từ khi tiếp xúc với nó tới nay, đây là lần đầu tiên mấy người bọn hắn nhìn thấy
Tam Túc ô sợ hãi như thế.
Đương nhiên, mấy người bọn hắn cũng sợ hãi, biểu hiện sợ hãi không phải là
giãy giụa như nó, mà giống như tượng đá, chậm rãi ngước đầu nhìn lên theo
thân thể cự điệt nhô cao.
Nhìn thấy cự điệt đang súc thế muốn nôn ra, Dữu Khánh trầm thấp quát một
tiếng, “Chạy!”
Mấy người gần như không hẹn mà cùng nhau lắc mình lướt về phía sau, bụp
bụp, một đống chất lỏng chua hôi phun ra, đập xuống vị trí mà bọn hắn vừa mới
rời đi, khiến mặt đất bị ăn mòn cất lên những tiếng xì xì.
“Ô! “
Chiếc miệng lớn há ra răng nanh cất lên âm thanh nặng nề trầm thấp, thân thể
nhanh chóng chui ra khỏi mặt nước, sau đó là động tĩnh ma sát sàn sạt khiến
mặt đất chấn động, nó bắt đầu đuổi theo mấy người, mùi tanh hôi tràn ra.
Giống như lúc trước Nam Trúc và Bách Lý Tâm thăm dò xong đã nói, đây là
một con đường cụt.
Chạy đến phần cuối, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, Dữu Khánh
không tìm thấy cơ hội nào khác, hắn vụt xoay người lại, vung Huỳnh thạch
trong tay chỉ về phía trên còn đường đi tới, quát lớn: “Đánh sập, ngăn nó lại!”
Ba người đang kinh hoảng thất thố lập tức tung người bay đi, dùng hết toàn bộ
tu vi, ầm ầm ầm, ra tay công phá trên đỉnh và hai bên hang động.
Vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, Dữu Khánh một tay cầm Tam Túc ô, một tay cầm
Huỳnh thạch chiếu sáng, nhìn chằm chằm quái vật đang vọt tới.
Tốc độ xông tới của quái vật rất nhanh, tốc độ đánh sụp vách hang động của ba
người phía trước căn bản không kịp tạo ra đủ chướng ngại để ngăn cản.
Một khi để cho con quái vật này xông đến, không cần phải làm gì quá khó khăn,
chỉ cần nó cuồn cuộn nghiền ép đến, tất cả bọn hắn sẽ bị ép thành thịt nát.
Nhìn thanh thế này, e rằng dựa vào những chướng ngại bọn hắn lâm thời tạo ra
là chưa chắc ngăn cản được con vật khổng lồ này.
Dữu Khánh không thể ngồi xem, hắn không hề động thủ, nhưng trong đầu đang
nhanh như chớp suy nghĩ cách thức bảo vệ mình.
Rồi hắn đột nhiên vọt tới trước, trên đường phất tay bắn viên Huỳnh thạch trong
tay đi.
Viên Huỳnh thạch được bắn bay xuyên qua đống loạn thạch rơi vỡ xuống, bay
lướt qua bên người cự điệt, nhưng chuyện mà Dữu Khánh mong đợi không xảy
ra, không có thu hút được cự điệt, xem ra con quái vật này hành động không
dựa vào thị giác.
“Dừng tay, làm theo ta!”
Dữu Khánh thi pháp hô to, rồi nghiêng người đánh vỡ một nơi vách đá, nhanh
chóng lắc mình trốn vào khe lõm, lần nữa hô to, “Chờ nó vượt qua, chúng ta sẽ
luồn qua chỗ trống, bỏ chạy.”
Ba người nghe vậy thoáng nhìn qua thì đã hiểu, làm như vậy có thể tránh né
được động tác cuồn cuộn lăn mình nghiền ép của cự điệt, bọn họ nhanh chóng
lướt ra sau tìm nơi động thủ, rồi làm theo y như hắn để ẩn thân.
Rầm rầm rầm, đống loạn thạch sụp xuống bị cự điệt vùng vẫy thân thể dễ dàng
đánh bay, loạn thạch vụt vụt bắn vào bên trong.
Mấy người đánh cược mạng sống cực kỳ khẩn trương, Dữu Khánh có thể cảm
nhận được Tam Túc ô đang run rẩy cầm cập trong tay mình. Hắn đột nhiên quay
đầu nhìn đến đầu vai mình.
Bị động tĩnh thật lớn kinh động, Đầu To đã xuất hiện tại đầu vai hắn. Nó chợt
lóe lên bay vọt ra, hồng quang trên người đột nhiên sáng lên tại trong bóng tối,
nó không chút sợ hãi “Vù vù” lao ra, tránh né loạn thạch bay nhanh, giống như
một thiên thách màu đỏ, trong nháy mắt đã xông tới trong chiếc miệng đầy răng
nanh của cự điệt.
Trên vách núi rung động, không ngừng có đá vỡ rơi xuống nước, đám người
bên trên cảm nhận được rung động dưới chân, nghe thấy phía dưới ầm ầm vang
vọng, tất cả đều kinh nghi bất định.