Tam Túc ô cũng không phải kẻ ngốc, lập tức liếc mắt khinh bỉ, nói ra: “Loại ánh
sáng này vô hại với người, ngươi không thấy vừa rồi đám độc trùng đó nhảy
vào mà không có việc gì sao?”
Tuy nó nói như vậy, Dữu Khánh vẫn đưa nửa thân thể của nó xâm nhập vào
trong màn hào quang, hơn nữa còn muốn cho nó cảm nhận được mình muốn
làm như vậy, hi vọng ép nó nói thật.
Con Tam Túc ô này hỏi cái gì nói cái đó, việc này vốn là chuyện tốt, nhưng lại
khiến trong lòng hắn khó giải thích mà cảm thấy có phần không đáng tin.
Vì vậy, hắn liền lấy nó làm thử nghiệm, nếu như có vấn đề, trước tiên có hại
chính là bản thân con Tam Túc ô này.
Kết quả, con Tam Túc ô này rất bình thản tiếp nhận, không hề có chút phản ứng
kháng cự nào.
Nhìn thấy quả thực không có việc gì, Dữu Khánh mới đưa tay mình vào trong
ánh sáng, khi cảm thấy không có một chút cảm giác nào, hắn rụt tay lại tò mò
hỏi, “Ô tỷ tỷ, ánh sáng này từ đâu tới?”
Có việc cầu người, hơn nữa Nam Trúc đã làm hỏng từ đầu, vì vậy hắn cũng gọi
theo như vậy.
Tam Túc ô: “Không biết, chắc hẳn là một loại địa tượng đặc biệt trong lòng đất
này đi.”
Mấy người đều đưa tay vào trong ánh sáng để cảm nhận một chút, đối với cách
nói “Địa tượng đặc biệt” bọn hắn không có bác bỏ, là tu sĩ, bọn hắn biết rõ trong
lòng đất không chỉ có một loại hiện tượng, dưới này cũng rất phức tạp, xuất
hiện một ít hiện tượng dị thường là điều rất bình thường.
Mục Ngạo Thiết hỏi một câu, “Lúc nào những tiếng khóc đó mới vang lên?”
Tam Túc ô giữ vững thái độ nhất quán có hỏi tất đáp, “Không cố định, có lẽ rất
nhanh, có lẽ phải chờ lâu một chút, khoảng thời gian hẳn sẽ không quá lâu.”
Câu trả lời này tức thì khiến bọn hắn cảm thấy rất lo lắng, thỉnh thoảng quay
đầu lại nhìn về phía sau, động tĩnh tranh đấu đã đình chỉ, vạn nhất đám người đó
tìm tới đây thì làm sao bây giờ?
Bách Lý Tâm nói: “Để ta đi canh gác.”
Đối với đề nghị này, mấy sư huynh đệ không có nói gì, Nam Trúc dù có phần
không đành lòng, nhưng không thể không thừa nhận, xét về thị lực, Bách Lý
Tâm là tốt nhất.
Đợi khi Bách Lý Tâm đã lắc mình tiến vào trong bóng tối, với tư cách là Nhị
đương gia của Hạt Tử bang, Mục Ngạo Thiết cũng quan tâm một chút đến tình
hình trong bang, “Bọn họ sẽ không làm khó người của Hạt Tử bang chúng ta
chứ?”
Dữu Khánh xì một tiếng, “Ngươi cảm thấy Đoạn Vân Du dám ngồi yên nhìn
xem đám gian tế đó của y mà không quan tâm tới sao? Chúng ta đều đã từng
lĩnh giáo thủ đoạn của tên đó, tên ngốc Lương Bàn kia căn bản không thoát
được tay y. Có Lương Bàn tại đó, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nam Trúc không tán thành, nói: “Đã biết đó là một đám gian tế mưu đồ gây rối,
quan tâm đến sự sống chết của bọn chúng làm gì. Lão Thập Ngũ, ta không
muốn nói ngươi a, ngươi làm bang chủ Hạt Tử bang quá rộng lượng.”
Dữu Khánh liếc nhìn gã: “Ta đâu chỉ là làm bang chủ rộng lượng, khi làm
chưởng môn thì cũng rất rộng lượng. Kẻ mưu đồ gây rối thường không chỉ có
gian tế, còn có người của mình.”
Nam Trúc vừa nghe liền biết hắn đang ám chỉ thời điểm khi hắn vừa mới lên
làm chưởng môn Linh Lung quan, lúc đó mấy người đồng thời muốn lật hắn,
ngày nào cũng muốn làm cho hắn xuống đài, gã xì một tiếng, rồi không hé răng
nữa.
Mà sự thực đúng như những gì Dữu Khánh đã nói, một người thanh niên trẻ
tuổi như hắn không có lòng dạ quá sâu, cho nên có thể khoan dung một đám
gian tế, tâm tính này chính là được rèn luyện ra tại Linh Lung quan. Khi mới
thượng vị, hắn đã bị một đám người mình quần cho suốt ngày nhưng vẫn phải ở
chung với nhau, tâm tính thực sự là được cưỡng ép mài giũa ra.
Với hắn mà nói, người của mình hay gian tế, ở một mức độ nào đó mà nói là
không có gì khác biệt, đều sẽ có lúc đào hố chôn ngươi, biết rõ là được, không
biết rõ thì người mình cũng không phải là tốt.
Nói chung, chỉ cần hắn vẫn có thể chỉ huy những gian tế đó, và bọn họ vẫn nghe
lời hắn, vẫn làm việc giúp hắn, với hắn, sẽ không sao cả, là có thể giữ lại, ngược
lại thì dẹp đi. Lý lẽ như vậy cũng áp dụng với sư huynh của mình, nếu thật sự
dám không nghe lời người chưởng môn là hắn đây, người mình thì thế nào? Hắn
cũng sẽ đánh, không bỏ qua.
Đang bị bắt không thả, Tam Túc ô nghe đến từ “Chưởng môn” thì hình như có
xúc động, ánh mắt lập lòe, nhưng Dữu Khánh chỉ thoáng nhắc một chút rồi
không tiếp tục đề cập tới nữa.
Tại hiện trường, mấy người bọn hắn không được an nhàn quá lâu, đưa lưng về
phía hồ nước, đang nhìn chằm chằm quan sát màn sương mỏng bập bềnh, vẻ
mặt Dữu Khánh chợt lộ vẻ nghiêm trọng, cất tiếng lẩm bẩm, “Đã đoán được
bọn họ sẽ không để chúng ta chờ đợi quá lâu.”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều quay đầu nhìn hắn, không chờ được hắn nói
câu tiếp theo, lại chờ được Bách Lý Tâm lắc mình lướt đến.
Rơi xuống tại trước mặt bọn hắn, Bách Lý Tâm cấp báo, “Có không ít người
đang tới gần phía này.”
Dữu Khánh xoay người lại, đi tới bên cạnh vách núi nhìn nhìn xuống dưới, nói
một câu, “Trốn đi.”
Dứt lời, hắn liền trực tiếp nhảy xuống, một tay cầm lấy Tam Túc ô không
buông, một tay chụp lấy vách đá, thân hình không ngừng hạ xuống, ba người
Nam Trúc cũng rất nhanh đuổi theo.
Trốn xuống phía dưới, bốn người đều biết trong nước có tồn tại độc vật cấp bậc
lão tổ, không đến lúc không còn cách nào khác, bọn hắn cũng không dám trốn
vào trong nước, trốn ở trên vách đá thì không biết có thể trốn được hay không,
cũng may mà bọn hắn có vận khí tốt, sau khi vượt qua một cái khe nứt trên vách
đá, bọn hắn phát hiện thấy tại phía sau vách đá có một lỗ rỗng do nước ăn mòn
tạo ra, đủ để cho bọn hắn ẩn nấp.
Hơi chút dò xét, bọn hắn nhận thấy rằng lối vào nằm dưới mặt nước nhấp nhô
mịt mờ, với tu vi của bọn hắn, trên người không dính một chút ẩm ướt nào thì
đã trực tiếp luồn qua mặt nước, chui vào bên trong.
Khi bốn người vừa trốn vào trong động và trở nên yên lặng, Nam Trúc chợt chỉ
chỉ vào Tam Túc ô trong tay Dữu Khánh.
Cũng không cần phải nói gì, Dữu Khánh đã hiểu, tay còn lại trực tiếp bóp chặt
cổ Tam Túc ô, đề phòng nó lại kêu loạn lên.
Tam Túc ô hơi nhắm mắt lại, bình thản chấp nhận.
Mấy người ẩn núp tại đây thỉnh thoảng nhìn xem phía sau, cảm thấy nơi này
giống như là một cái thông đạo thiên nhiên, bọn hắn lo lắng bên trong sẽ chạy ra
thứ gì đó, vì vậy Nam Trúc và Bách Lý Tâm lại lấy Huỳnh thạch ra thực hiện dò
xét. Chẳng mấy chốc sau, hai người trở về thông báo, bên trong trống không,
phần cuối là đường cụt, không có bất kỳ thứ gì, cò thể yên tâm.