Bán Tiên

Chương 894: Bảo châu xuất hiện (2)




Nghe nói như vậy, nỗi lòng đám người Hạt Tử bang trở nên căng thẳng, bọn họ

phát hiện thấy ánh mắt của các phái đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Vì vậy, bọn họ rất nhanh liền bị bao vây. Trầm Kim Thiền đã cầm được bảo

châu vào tay, vấn đề lo lắng lớn nhất hiện nay chính là đi ra ngoài, cho nên, y là

người đầu tiên tiến đến trước mặt đám bang chúng Hạt Tử bang, ép hỏi: “Bang

chủ của các ngươi đi đâu rồi?”

Mọi người đều cho rằng, bang chủ Hạt Tử bang và tên Thiêu Sơn Lang kia

đồng thời biến mất, đương nhiên là phải tìm người của Hạt Tử bang để truy hỏi

tung tích.

Đồng Tại Thiên than thở: “Trầm bang chủ, chúng ta không biết, chúng ta cũng

muốn biết rõ bang chủ đã đi đâu rồi.”

Trong lòng gã đang thầm mắng, tên cẩu bang chủ đó thật là, chưa nói tới việc

chạy đi đâu, đã chạy đi mà không dẫn mọi người cùng theo, bây giờ bảo mọi

người phải làm sao bây giờ?

Bởi vì chuyện xảy ra trước khi tiến vào Vạn Hác trì, Cô Dương từ lâu đã nhìn

Đồng Tại Thiên không vừa mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ nói một câu không

biết liền muốn đuổi chúng ta đi hay sao?”

Phía bên kia, Đoạn Vân Du cũng đang lo lắng, không biết tên bang chủ Hạt Tử

bang đó làm chuyện gì, vậy mà bỏ lại một đám nằm vùng, chạy mất.

Đám người Hạt Tử bang này không khác gì là người của Phi Ưng bang gã, ít

nhất, hầu hết đều là người của Phi Ưng bang gã, gã không thể mắt mở trừng

trừng nhìn những người này xảy ra chuyện mà không quản, nếu thật sự không

quản tới, những người này khẳng định sẽ khai gã ra, vậy thì gã sẽ không thể

chịu nổi với việc một mực lừa gạt đám người Lương Bàn.

Gã ta nhanh chóng tiến đến bên cạnh Lương Bàn, rất nhanh thì thầm vào tai gã

mấy câu, “Người của lão bản vẫn còn ở trong đó…”

Đồng Tại Thiên đang âm thầm than khổ, vẻ mặt cũng đầy cay đắng, gã đã bị Cô

Dương ép bức phát khóc rồi, gã biết Cô Dương đã nhớ kỹ cái mạng nhỏ của

mình.

Nhìn thấy Cô Dương mượn chuyện này để chậm rãi tới gần, có vẻ lấy mình ra

để khai đao trước tiên, gã lo lắng liên tục nhìn về phía Đoạn Vân Du.

Cũng may Đoạn Vân Du không để cho gã thất vọng, sau mấy câu thì thầm vào

tai Lương Bàn, Lương Bàn liền cao giọng mở miệng trước mặt mọi người, “Phi

Ưng bang, trước tiên bắt hết toàn bộ người của Hạt Tử bang lại cho ta, không

được để thiếu một kẻ nào.”

Đoạn Vân Du hơi thở phào nhẹ nhõm, lập tức phất tay ra dấu, rồi đích thân dẫn

người của Phi Ưng bang đi khống chế đám bang chúng Hạt Tử bang.

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Lương Bàn, Cô Dương đã đi tới gần Đồng

Tại Thiên nghe tiếng dừng bước quay đầu lại, cau mày hỏi: “Lương công tử,

ngươi làm vậy là có ý gì?”

Đã được nhắc nhở, Lương Bàn bình tĩnh nói: “Quả thực đã tìm được Nhuận

Dương bảo châu từ trên người Thiềm vương, chứng tỏ Nhiếp thành chủ cũng có

thể ra vào nơi này. Đã có lão bản nương tại đây, Nhiếp thành chủ còn có thể

không để cho lão bản nương đi ra ngoài hay sao? Bang chủ Hạt Tử bang và tên

Thiêu Sơn Lang kia đã đi đâu, làm gì, không có ai biết. Ngươi dám đảm bảo hắn

sẽ không quay lại tìm bang chúng của mình không? Mọi người còn chưa có

bình thường rời đi, hiện tại liền trở mặt động tới người của hắn là không thích

hợp.”

Nghe được những lời này, mọi người cảm thấy cũng có lý, nhưng có một số

người bị ảnh hưởng bởi định kiến, cảm thấy vị Lương công tử này dường như

một mực đang giúp cho tên bang chủ Hạt Tử bang kia. Tuy nhiên, suy nghĩ

nhiều cũng vô ích, Lương công tử đã mở miệng, mấy vị bang chủ không thể

không nể mặt.

Đối với việc người của Phi Ưng bang đến khống chế bọn họ, Phạm Cửu, Mạt

Lỵ và Cao Trường Đài vẫn có thái độ phản kháng, bởi vì bọn họ đã từng giao

chiến với người của Phi Ưng bang, cũng từng giết người của Phi Ưng bang,

nhưng những người khác với Đồng Tại Thiên cầm đầu lại không ngừng ra hiệu

cho bọn họ không nên manh động, cuối cùng bọn họ chỉ có thể làm theo đa số,

phải chấp nhận.

Liên Ngư cũng có ý nghĩ như lời Lương Bàn đã nói, không cho rằng mình

không ra được, nàng ta cảm thấy Nhiếp Nhật Phục sẽ không bỏ mặc mình tại

nơi này không quan tâm đến, nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ mục đích mình

đến nơi này, lên tiếng nói: “Có thể đặt Bảo châu ở chỗ ta trước. Người nào đưa

cho ta, sau khi ra ngoài ta sẽ trả lại cho người đó. Hiện tại, các ngươi vẫn nên

tìm được cách đi ra ngoài đã rồi tính tiếp.”

Bên hồ nước trong lòng đất, mấy người Dữu Khánh vội vàng chạy tới, nhìn

khắp nơi xung quanh, mắt mở trừng trừng nhìn một đám độc vật chui vào trong

hồ.

Bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết là chuyện tốt hay là

chuyện xấu, bởi vì đám độc vật đột nhiên không tiếp tục tấn công bọn hắn nữa,

ào ào chui xuống hồ giống như đang chạy trối chết.

Nơi đây nói là bờ hồ, không bằng nói là tại mép một con đường cụt, đỉnh của

không gian trong lòng đất giống như cũng bị cắt đứt tại đây, có ánh sáng mờ

nhạt tựa như những ráng mây chậm rãi phiêu đãng trôi xuống, như thể là một

tấm màn trời từ trên cao buông rũ xuống, cũng giống như một cái bát lớn trong

suốt úp ngược bao phủ hồ nước to lớn trước mắt.

Ánh sáng mờ nhạt này ít nhất có thể giúp người nhìn thấy được quảng cảnh đại

khái ở phía trước, không cần tiếp tục sờ soạng trong bóng tối.

Nhìn nhìn xung quanh một hồi, Dữu Khánh hỏi con Tam Túc ô bị nắm trong

tay, “Không phải vượt qua hồ sẽ đến nơi sinh sống của đồng tộc ngươi sao? Vì

sao phải dừng lại.”

Tam Túc ô: “Nếu như ngươi không muốn xông qua, ta cũng không ngăn cản,

nhưng ta mong ngươi hãy thả ta ra trước, ta không muốn chịu chết cùng các

ngươi.”

“Chịu chết?” Nam Trúc không hiểu, “Có ý gì?”

Tam Túc ô: “Những độc vật mà các ngươi gặp phải lúc trước chẳng tính là gì,

độc vật ẩn nấp trong hồ này mới là cấp bậc tổ tông, muốn giết các ngươi là

chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Ta bay qua bay lại trên không trung không có

vấn đề gì, nhưng các ngươi có thể bay qua không dính nước không? Ta bị các

ngươi nắm chặt ở trong tay đưa đi qua, không phải chịu chết thì là gì?”

Là như thế sao? Mấy người quay mặt nhìn nhau.

Nam Trúc hỏi tiếp: “Vậy chúng ta làm sao đi qua?”

Tam Túc ô: “Chờ.”

“Chờ?” Nam Trúc không hiểu, “Chờ cái gì?”

Tam Túc ô: “Lúc trước các ngươi có nghe được đủ các loại tiếng khóc không?

Chờ khi tiếng khóc vang lên, các ngươi mới có thể đi qua.”

Dữu Khánh đau răng, hỏi: “Không thể leo qua từ hai bên sao?”

Động tĩnh đánh nhau đã kết thúc, nếu cứ ngồi không chờ đợi như thế, một khi

đám người đó tìm tới, bọn họ liền phí công cắt đuôi.

Tam Túc ô: “Bám theo hai bên vách đá thì chúng sẽ không tấn công các ngươi

sao? Ngươi không biết đám bọ dài đó biết leo, con ếch đó biết bay sao?”

Nghe nó nói lời này, mấy người đều nhíu mày.

Trong lúc suy nghĩ, Nam Trúc có chút hiếu kỳ nhìn nhìn màn hào quang giống

như màn trời buông xuống kia, hỏi: “Thứ nhìn giống như hào quang này là thứ

gì vậy?”

Tam Túc ô: “Không biết.”

Nam Trúc quay đầu xem xét, sau đó thử đưa tay ra, vươn tới một ngón tay để

đụng vào, thử dò xét.

“Tay ngươi thật là táy máy, không sợ có vấn đề hả?” Dữu Khánh cất tiếng quát

bảo gã ngưng lại. Sau khi Nam Trúc cười gượng bỏ tay xuống, Dữu Khánh cầm

Tam Túc ô nắm trong tay đưa ra ngoài, hắn lấy Tam Túc ô để thử dò xét màn

hào quang này.