Liên Ngư cũng không dám quay đầu lại tiếp tục đuổi theo mấy người Dữu
Khánh, thực lực của người khoác áo choàng đen dư sức để lấy mạng nhỏ của
nàng, không làm gì nàng đã là hạ thủ lưu tình rồi, nếu còn không biết tốt xấu,
một khi chọc giận đối phương, nàng sẽ không có một chút cơ hội sống sót nào.
Vì sự an toàn, nàng đành phải dìu Hổ Nữ quay trở lại nơi đông người, ít nhất,
người của mấy bang phái sẽ không ngồi xem khi nhìn thấy mình xảy ra chuyện.
Người của mấy đại bang phái vây công Thiềm vương về cơ bản đều đã rút lui,
thương vong quá lớn, trên mặt đất nằm gục một đống người, những thành viên
bình thường không dám đến gần, chỉ còn lại có bốn cao thủ Thượng Huyền là
Thân Vô Không, Trầm Kim Thiền, Cô Dương, Ngụy Ước tiếp tục vây công.
Khi Liên Ngư dẫn theo Hổ Nữ quay trở lại thì trận quyết chiến gần như đã đến
lúc kết thúc, vào lúc này, bên ngoài thân thể da dày thịt chắc của Thiềm vương
rải đầy vết thương sứt mẻ, và tình trạng cũng giống như con nhím, trên cơ thể
cắm rất nhiều đao kiếm, một con mắt đã bị đánh bể ra, chiếc lưỡi dài trong
miệng cũng đã bị chặt đứt, nằm sấp trên mặt đất thở hồng hộc như ống bễ, máu
tươi tràn ra thân thể như tương.
Bốn người Thân, Trầm, Cô, Ngụy, mỗi người thủ một góc, bao vây nó vào giữa,
tất cả đều có phần thở hổn hển, thể hiện rất rõ ràng thế trận liên thủ.
Thực lực của con Bất Yêu quái này nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ban đầu,
bốn người tự lo tranh đoạt, về sau phát hiện thấy dựa vào thực lực cá nhân là
không thể làm gì được nó, trong tình thế cấp bách, bọn họ không thể không liên
thủ với nhau, lúc này mới trấn áp được con Bất yêu quái này.
Thấy Thiềm vương nằm thở hồng hộc khá lâu vẫn không có phản ứng khác,
Trầm Kim Thiền chậm rãi nhấc kim đao trong tay lên.
Cho dù y đứng ở phía bên con mắt mù của Thiềm vương, nhưng Thiềm vương
dường như đã nhận ra được gì đó, một con mắt khác còn nguyên vẹn xoay
chuyển tròng mắt trong veo như lưu ly hổ phách.
Trầm Kim Thiền đột nhiên bay lên trời, hai tay nắm chặt kim đao, nhấc quá
đỉnh đầu, ra sức chém mạnh xuống, đao cương như thác, ầm ầm nổ vang trút
xuống.
Hơi ngẩng đầu lên nhìn, Thiềm vương hiển nhiên đã nhìn thấy được, nó chợt cất
lên một tiếng gầm giận dữ, “Nhiếp Nhật Phục, ngươi hại ta!”
Người khác không biết nó nói lời này là có ý gì, một tiếng rên rỉ cuối cùng trước
khi chết cũng không thay đổi được gì, có oan ức cũng không ai thanh minh giúp
nó, ai bảo nó không hòa đồng.
Rầm! Hang động run rẩy, mặt đất bị chém ra một cái rãnh sâu, rồi nhanh chóng
bị máu tươi từ chiếc cổ đứt của Thiềm vương phun ra rót đầy, cái đầu của
Thiềm vương quay cuồng lăn đi, tứ chi cào cào mặt đất, cuối cùng không còn
sức lực để giãy giụa, chẳng mấy chốc liền bất động.
Liên Ngư nhìn nó thở dài, đúng là Kim Thiền giết chết Kim thiềm.
Điều kỳ lạ chính là, Thiềm vương vừa chết đi, độc vật ở xung quanh không biết
bị cái gì ảnh hưởng đến, tức thì điên cuồng chạy trốn, ào ào rút đi giống như
sóng triều.
Thân Vô Không, Cô Dương và Ngụy Ước cũng nhanh chóng hành động, những
nhát chém sắc bén liên tục bổ xuống, không bao lâu sau, thi thể Thiềm vương
đã bị chém thành nhiều ảnh, đống nội tạng xổ ra nằm ngổn ngang trên mặt đất,
nhìn máu me tanh tưởi và buồn nôn.
Mấy vị bang chủ không để ý tới điều này, kêu gọi người của mình đang đứng
xem tham gia vào, một đám người xông lên moi ruột rạch bụng tìm kiếm.
Đoạn Vân Du không có tâm tình quan tâm đến việc này, gã ta hết nhìn đông tới
nhìn tây, cố gắng tìm kiếm tung tích đám người Dữu Khánh.
Chỉ chốc lát sau, liền có người tìm được viên “Nhuận Dương bảo châu” đó từ
trong đống máu me nhầy nhụa, nhiều người mắt tạp, lúc cất giấu thì không thể
tránh khỏi ánh mắt của người khác, lập tức liền xảy ra tranh đoạt. Ban đầu chỉ là
hai người tranh đoạt với nhau, nhưng chỉ trong phút chốc liền phát triển thành
trận hỗn chiến, đống nội tạng của Thiềm vương bay tung bay tóe khắp nơi.
Nhìn thấy các bang chủ cũng muốn gia nhập vào tranh đoạt, Cô Dương đột
nhiên cất tiếng gầm lên, “Tất cả dừng tay!”
Nhưng chỉ có thành viên Tinh Nguyệt bang của bà ta dừng tay theo lệnh, người
của các bang phái khác đương nhiên không nghe lời bà ta. Mấy vị bang chủ
khác đang muốn động thủ nghe vậy thì quay nhìn bà ta.
Cô Dương lập tức hét to với bọn họ: “Trong tình hình này, bất kỳ bên nào cầm
được bảo châu, chắc chắn sẽ bị các nhà khác vây công. Các ngươi xác định
muốn tiếp tục làm như vậy sao?”
“Dừng tay.”
“Tất cả dừng tay.”
Sau khi hơi chút nghĩ ngợi, mấy vị bang chủ khác đều dồn dập hét to, kêu gọi
đám thủ hạ đang đánh giết đỏ cả mắt dừng lại.
Một đám người Kim Thiền bang máu chảy đầm đìa che chở một người trong tay
nắm chặt bảo châu, rút lui đến bên cạnh Trầm Kim Thiền. Sau đó, người này
dùng ống tay áo lau chùi sạch sẽ vết máu dính trên hạt châu màu màu vàng hổ
phách óng ánh, to như nắm tay trẻ nhỏ, rồi đưa cho Trầm Kim Thiền.
Cầm bảo châu trong tay, cảm giác ấm áp, Trầm Kim Thiền âm thầm mừng rỡ,
giống y như Cống Sơn đường đã mô tả, chắc chắn là bảo châu rồi, nhưng khi
ánh mắt đảo qua một vòng, vẻ mặt y trở nên nghiêm trọng.
Người của Thiên Hồng bang, Tinh Nguyệt bang và Trấn Sơn bang đã vây chặt
quanh y, trong tình trạng liên thủ sẵn sàng vây công bất cứ khi nào.
Đoạn Vân Du nháy nháy mắt ra hiệu cho đám người Phi Ưng bang, một khi tình
hình không ổn thì lập tức rời xa, không thể thật sự bán mạng cho Trấn Sơn
bang.
Nhìn thấy trận hỗn chiến hơn nghìn người sắp toàn diện nổ ra, đám bang chúng
Hạt Tử bang nhanh chóng rời xa một chút, tránh bị biến thành cá trong chậu.
Sau khi lùi ra đến ngoài rìa, Lục đương gia Cao Trường Đài nhịn không được
thì thầm với mấy vị đương gia khác, “Ta nói nha, nếu như bọn họ tự giết lẫn
nhau gần hết, liệu chúng ta có cơ hội đắc lợi hay không?”
Đồng Tại Thiên, Phạm Cửu và Mạt Lỵ nhìn nhau không nói nên lời, nhận thấy
đúng là không biết chừng chứ, nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, quả
thực bọn họ có khả năng nhặt được món hời.
Nhất là Đồng Tại Thiên, gã biết rõ lực lượng Hạt Tử bang không chỉ có chừng
này, còn có một số đông nhân mã Phi Ưng bang âm thầm hỗ trợ.
Cô Dương lại lần nữa hét lên: “Trầm Kim Thiền, bây giờ ngươi cầm bảo châu
cũng không ra được. Lão bản nương là trung lập, ta đề nghị trước tiên giao bảo
châu cho lão bản nương giữ. Chờ đến khi tất cả chúng ta đều đi ra ngoài, lúc đó
mới tranh đoạt cũng không muộn. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Trầm Kim Thiền nhìn nhìn xung quanh, đánh giá mấy vị bang chủ khác.
Sau khi suy nghĩ một chút, Thân Vô Không nói: “Có thể.”
Ngụy Ước quay nhìn Liên Ngư, “Ý của lão bản nương thế nào?”
Ánh mắt mọi người tức thì đồng loạt đổ dồn về phía Liên Ngư.
Liên Ngư không muốn dính líu đến chuyện giữa các bang phái bọn họ, cười
lạnh nói: “Ý của ta thế nào không quan trọng, các ngươi không phát hiện thấy
thiếu mấy người có thể quyết định việc chúng ta có thể đi ra ngoài hay không
sao?”
Nàng ta sợ vị cao thủ khoác áo choàng kia, không dám một mình đi tìm đám
người Dữu Khánh, dự định lợi dụng ưu thế về số lượng của những đám người
này.