Bán Tiên

Chương 892: Bảo mệnh phù (2)




Lúc này, Dữu Khánh không ở trên mặt đất mà đang ở trên đỉnh không gian

thạch nhũ treo ngược, hắn tìm thấy một cái hốc nhỏ tại gốc của một tàng thạch

nhũ dốc ngược, hắn lập tức kêu gọi những người khác, rồi lắc mình trốn vào

trong, sau đó toàn bộ giấu đi ánh sáng Huỳnh thạch trên tay, tất cả ẩn thân tại

trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ dao động dưới

ánh sáng đung đưa bên ngoài.

Không có lãng phí thời gian, Dữu Khánh trực tiếp hỏi: “Lão Thất, ta cảnh cáo

ngươi trước, đừng có nói chuyện dông dài theo thói quen, nơi này không có thời

gian cho ngươi lắm lời. Nói ngắn gọn đi, con Tam Túc ô này là chuyện gì, tại

sao lại thành tỷ tỷ của ngươi rồi?”

“Không có chuyện gì cả nha! Lúc trước không phải vẫn luôn đi theo phía sau

đội ngũ các ngươi sao? Khi đi qua một giao lộ thì nó đột nhiên xuất hiện…”

Nam Trúc nhanh chóng kể lại đại khái những gì đã trải qua, kể một mạch cho

đến thời điểm gặp lại bọn hắn ở khu vực trước chín cửa động, mọi người đều

biết phần còn lại, vì vậy gã không nói nữa.

Dữu Khánh tưởng rằng Nam Trúc đã biết được tuổi của con Tam Túc ô này,

tưởng rằng tuổi nó đã lớn nên mới gọi nó là tỷ tỷ, thì ra chẳng biết gì cũng gọi,

làm sao có thể gọi ra miệng được chứ.

Nhưng những điều này chỉ là thứ yếu, Dữu Khánh không thể hiểu được chính

là, nhấc ngón tay chọc chọc vào hõm vai Nam Trúc, “Ngươi làm gì vậy a,

không biết đi đến đâu, ngươi lại dám đi cùng nó, còn dám kêu gọi chúng ta đi

theo ngươi?”

Nam Trúc ôi ôi đáp: “Nó nói rằng nó không thể giải thích rõ ràng, nó nói nó biết

được nơi có thể phá giải áo nghĩa của lệnh bài. Ngươi nói xem, như vậy ta có

theo hay không theo? Hơn nữa, với tình hình tại chín cửa động lúc đó, ta biết

được có thông đạo khác đề đi, có thể không kêu gọi các ngươi cùng đi sao? Lão

Thập Ngũ, vấn đề không tại trên người ta, có trách thì trách nó không nên mở

miệng lung tung.” Nói xong gã nhấc con Tam Túc ô xách ngược lên.

Dữu Khánh đưa tay đoạt lấy nó, nhấc ngược lên lại, lưỡi kiếm đồng thời gác ở

trên cổ Tam Túc ô, chất vấn: “Đây là nơi nào?”

Không còn bị pháp lực kiềm chế, Tam Túc ô đã có thể mở miệng, nó không có

giả vờ câm điếc, nhìn về phía Nam Trúc, “Hắn bảo ta dẫn hắn tới nơi này.”

Nam Trúc trừng mắt với bóng dáng mờ mờ của Tam Túc ô, nói: “Đánh rắm, ta

bảo ngươi dẫn ta tới đâu lúc nào?”

Tam Túc ô: “Là ngươi muốn tới nơi có thể khám phá được áo nghĩa của ‘Thiên

Dực lệnh’.”

“…” Nam Trúc tức thì nghẹn lời.

Mấy người xem như đã nghe hiểu rồi, con chim này vẫn khăng khăng rằng

mình đúng, vẫn khẳng định nơi này có thể phá giải bí mật của lệnh bài.

Nam Trúc: “Vậy lúc trước ngươi lớn tiếng ồn ào khiến nhiều người như vậy biết

được là có ý gì? Cố ý muốn hại chúng ta sao?” Lời ngầm là, nếu như thế, vì sao

không nói cho ta?

Tam Túc ô: “Ý của ngươi là, có nguy hiểm không cần nhắc nhở mọi người

sao?”

“…” Nam Trúc lần nữa không nói nên lời, nhấc tay xoa xoa mặt, gã có cảm giác

nói chuyện với còn chim này có thể khiến mình nghẹn chết, đảo tới đảo lui có

vẻ như tất cả đều là lỗi của mình.

Dữu Khánh nhấc khuỷu tay thúc gã một cái, ra hiệu cho gã bớt lắm lời, lưỡi

kiếm chọc vào dưới miệng Tam Túc ô, ” ‘Thiên Dực lệnh’ có tác dụng gì?”

Vừa nghe lời này, tất cả đều xốc dậy tinh thần, đều mong đợi đây là một kiện

tiên bảo uy lực thật lớn, một khi tế ra là có thể ngăn thần sát thần, hiệu lệnh

thiên hạ không dám không tuân theo.

Tam Túc ô: “Trong truyền thuyết, người điều khiển lệnh này có thể bay lượn

cửu thiên, tốc độ cực nhanh, trên thế gian này không ai có thể bằng. Cụ thể như

thế nào thì ta chưa từng thấy. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy chiếc lệnh

bài này.”

Bay lượn cửu thiên, tốc độ vô song không ai bằng?

Sư huynh đệ ba người mặc dù không nhìn rõ nhau, nhưng đều có thể cảm nhận

được tim mỗi người đều đập mạnh thình thịch, mặc dù không phải là tiên bảo

ngăn thần sát thần nhưng có được tốc độ chạy trốn không ai bằng cũng là Bảo

mệnh phù a!

Kích động thì kích động, Dữu Khánh vẫn coi như bình tĩnh, hắn cũng tin tưởng

đây là lần đầu tiên Tam Túc ô nhìn thấy chiếc lệnh bài này, dù sao, lúc trước

chiếc lệnh bài này vẫn một mực ở trong tiên phủ của Bách Hoa tiên tử, nhưng

hắn vẫn nhạy cảm nắm bắt được một từ, “Truyền thuyết? Ngươi nghe được

truyền thuyết từ đâu?”

Tam Túc ô: “Truyền thuyết đời đời tương truyền trong tộc của ta.”

Dữu Khánh: “Đồng tộc của ngươi ở đâu?”

Tam Túc ô: “Sau khi tiến vào, đi thẳng, xuyên qua một cái hồ rộng lớn là đến

nơi.”

Dữu Khánh lại chà chà lưỡi kiếm trên cổ nó, “Làm sao để cởi ra được áo nghĩa

của ‘Thiên Dực lệnh’?”

Tam Túc ô: “Đến trong tộc của ta là có thể cởi ra được.”

Trong khi mấy người đang thử lý giải ý tứ trong lời nói của nó thì đột nhiên,

rầm, một tiếng chấn động kịch liệt vang lên, khí lưu hỗn loạn, khiến người hít

thở không thông, bọn hắn kinh hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tại cách bọn hắn không xa, hai cái bóng người đang sắp lục soát đến nơi này đã

bị người ngăn cản lại.

Hổ Nữ miệng phun máu tươi bay ngược ra sau.

Liên Ngư bay ngược ra sau đụng vỡ mấy khối măng đá mới ghìm chân dừng lại

được, mặt đầy kinh hãi nhìn bóng người khoác áo choàng đen đứng trong bóng

tối mông lung phía trước.

Nàng ta không biết người này là từ đâu toát ra, ánh mắt lấp lóe, rồi nhìn thấy

mấy bóng người đột nhiên từ phía trên đỉnh nhảy ra, thừa dịp nơi đây đánh nhau

nhanh chóng chạy trốn, nhìn hình thể liền biết chính là mấy người mà nàng

muốn tìm.

Nàng muốn truy theo, nhưng người khoác áo choàng vẫn còn chắn tại phía

trước, khiến nàng không dám vượt quá giới hạn.

Thực lực của đối phương thực sự quá cường đại, chỉ hơi va chạm một cái liền

khiến nàng không hề có sức chống đỡ, tu vi người này tối thiểu đã đến cảnh giới

Cao Huyền.

Đã biết lai lịch mấy tên đó không đơn giản, không nghĩ tới lại còn có tu sĩ Cao

Huyền đi kèm.

Thấy đối phương không có ý tiếp tục động thủ với mình, nàng ta làm sao có thể

không thức thời, cắn cắn răng ngà, nhanh chóng lắc mình rời đi, đưa tay xách

Hổ Nữ bị thương lên, cùng mang đi, khi quay đầu lại thì phát hiện thấy bóng

người khoác áo choàng đen đã biến mất như quỷ mị.