Bán Tiên

Chương 891: Bảo mệnh phù (1)




Cho đến tận lúc này, Nam Trúc mới phát hiện ra rằng trước khi tiến vào đây,

mình vậy mà không có hỏi rõ Tam Túc ô cần phải đi đâu, bởi vì con Tam Túc ô

này nói nhận biết eo bài, nói có nơi cởi ra được bí mật của eo bài, gã liền tin

tưởng đi theo.

Mấy vị bang chủ chỉ là muốn gã đưa ra một câu trả lời mà thôi, đã nhận được

câu trả lời khẳng định cũng chưa chắc đã tin tưởng những gì gã nói là thật, bọn

họ tụ tập tại bên cạnh Nam Trúc, không ai chịu rời đi, từng người sắp xếp công

việc truyền xuống cho thủ hạ.

Hơn ngàn người nhanh chóng tản ra gần hết, phân chia nhau đi tìm con Thiềm

vương kia.

Đoạn Vân Du không muốn để cho thành viên của Phi Ưng bang làm công việc

này, nhưng mà Ngụy Ước cần tới, Lương Bàn lại yêu cầu phối hợp, gã ta không

còn cách nào khác đành phải để cho thủ hạ cùng đi theo người của Trấn Sơn

bang, còn bản thân mình thì theo Ngụy Ước và Lương Bàn đến “Đoàn kết” bên

cạnh Nam Trúc.

Xét về Hạt Tử bang, thực sự là nói chuyện giữ lời, nói không tiếp tục tham gia

tranh đoạt bảo châu liền không tiếp tục hành động, mấy chục người tụ tập một

chỗ, không người nào rời đi.

Thấy đám bang chủ vẫn vây quanh nơi này, còn có cả Liên Ngư, Nam Trúc và

Dữu Khánh đều cảm thấy đau đầu, đây hầu hết đều là cao thủ a!

Vấn đề là đám người này tiếp tục đi theo bọn hắn, mấy sư huynh đệ bọn hắn

không có cách nào lén lút trao đổi với nhau, Nam Trúc cũng không thể dò hỏi

Tam Túc ô để biết rõ tình huống.

Tiếng đánh nhau ở xung quanh đột nhiên trở nên thường xuyên hơn, những đám

người đi tìm kiếm Thiềm vương đối diện với độc vật nơi này quấn lấy, không

thể không vừa đi vừa dọn dẹp diệt trừ vừa tiến tới. Người xâm nhập hạ thủ

không lưu tình chút nào, chỉ cần là độc vật còn sống, đùng phải liền chém giết,

cảnh tượng không nói được là máu tanh, chí ít cũng là một trận tàn sát.

Ngay cả khi tiếp tục toát ra Đằng điệt tương tự với con mà Liên Ngư từng đối

phó thì cũng chịu không nổi một đám tu sĩ liên thủ đánh giết.

Đã có người tản ra đi dọn dẹp ở ngoại vi, độc vật đều bị thu hút đến đó, đối với

đám người Dữu Khánh mà nói, ở mức độ nào đó đây là chuyện tốt, tránh cho

bọn hắn phải động thủ.

Nhưng ở bên cạnh có một đám người cùng đi theo quả thực phiền phức, vốn

đang giả bộ tiếp tục tản bộ đi tới trước, cuối cùng Nam Trúc nhịn không nổi

nữa, không thể không quay đầu lại hỏi: “Ta nói nha, các ngươi đi theo ta làm gì

vậy?”

Mọi người nhìn nhau, Cô Dương cười tủm tỉm nói: “Hoa huynh đệ chính là bảo

đảm cho chúng ta đi ra ngoài. Nơi đây có rất nhiều độc vật, đương nhiên là cần

phải nỗ lực bảo vệ.”

Nghe nói là ý tốt như vậy, Nam Trúc ngây người nhìn.

Nhưng đúng vào lúc này, ánh sáng Huỳnh thạch lờ mờ phía xa xa đột nhiên

tung bay tán loạn, ngay sau đó một tiếng hét phẫn nộ ầm ầm như tiếng sấm vang

lên, “Chết tiệt!”

Đồng thời còn có động tĩnh rầm rầm đất rung núi chuyển, kinh thiên động địa.

Mọi người dồn dập nhìn đến.

Rồi có người hô to, “Thiềm vương, bang chủ, là Thiềm vương!”

“Thiềm vương ở đây.”

Rất nhiều tiếng kinh hãi gào thét, vừa để báo tin vừa để cầu cứu.

Khi những tiếng la hét đó vang lên, mấy vị bang chủ vừa mới nói cần phải bảo

vệ Nam Trúc đã lóe lên, vọt đi như mũi tên rời dây cung, lao thẳng đến chỗ

truyền ra động tĩnh đánh nhau dữ dội.

Đoạn Vân Du đang do dự thì bị Lương Bàn cất tiếng kêu gọi, sau đó cũng rời đi

theo Ngụy Ước.

Chẳng mấy chốc, lại có từng đám thành viên các bang phái nghe tiếng di

chuyển lướt qua nơi này, lao về phía mục tiêu tranh đoạt, động tĩnh tại nơi

không biết rõ này lập tức trở nên gay cấn.

Dữu Khánh liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Liên Ngư đang có vẻ rất muốn đi

xem chuyện gì xảy ra, hắn chợt ngoắc tay hét to: “Đi, cùng đi xem.”

Chính hắn đi đầu, còn cố ý vẫy tay ra hiệu cho Nam Trúc.

Một đám người lập tức lướt về phía đó, trên đường đi, Dữu Khánh đột nhiên

khẩn cấp xuất thủ, vỗ lên cánh tay Nam Trúc.

Vừa lóe lên rơi xuống đống loạn thạch bị đánh bay ra gần nơi đánh nhau thì

Liên Ngư lập tức khua tay áo quét bay một khối măng đá bay tới, ánh mắt nhìn

về phía một con cóc khổng lồ đang tung hoành trong vòng vây tấn công của rất

nhiều người, cương phong giống như cương đao vù vù tràn ra khắp nơi, tình

hình chiến đấu kịch liệt và đẫm máu.

Đó là một con Kim thiềm to lớn như chiếc lều, cánh màng ở hai bên lập lóe ánh

bạc, thân thể to lớn nhảy trên mặt đất cũng như tung bay trong không trung

giống như bóng ma. Thân thể khổng lồ của nó cực kỳ linh hoạt, người vây công

không phải bị nó đụng cho phân thân toái cốt, chính là bị một trảo đập cho nứt

vỡ đầu óc, chiếc lưỡi dài phóng ra nhanh như chớp, như mũi tên đâm thủng vào

người.

Thấy tình hình này, Liên Ngư không có tâm tư theo dõi kỹ hơn, nàng ta nhanh

chóng xoay người lại hết nhìn đông tới nhìn tây, người đâu rồi chứ?

Rõ ràng là kêu gọi mọi người cùng nhau chạy đến đây nhìn xem, vậy mà bây

giờ không còn nhìn thấy mấy người Dữu Khánh đâu nữa, những thành viên Hạt

Tử bang khác trái lại đều chạy tới đây xem náo nhiệt, chỉ có bốn tên tham gia

Triêu Dương đại hội kia thì đã biến mất.

Liên Ngư lập tức lắc mình đến trước mặt Đồng Tại Thiên, trầm giọng hỏi:

“Bang chủ của các ngươi đâu rồi?”

Đồng Tại Thiên chớp chớp mắt, gã đúng là nhìn thấy bang chủ của mình kêu

gọi mọi người đến đây xem náo nhiệt, chạy được nửa đường thì cùng với hai

người Nhị đương gia và tên mập mạp Thiêu Sơn Lang kia quay đầu chạy ngược

lại, gã muốn chạy theo sau nhưng bị bang chủ phất tay ra hiệu tránh sang một

bên, nên mới từ bỏ không đuổi theo nữa.

Về phần mấy người đó đi đâu, gã thực sự không biết, chỉ nhìn thấy mấy người

lóe lên lướt về một cái phương hướng.

Đương nhiên, cho dù có biết, hiện tại gã cũng sẽ không thành thật nói ra, dù sao

gã vẫn là Tam đương gia của Hạt Tử bang, vì vậy gã giả vờ mờ mịt nói: “Ta

không biết a, di, đi đâu rồi?”

Liên Ngư sắc mặt trầm xuống, cấp tốc lắc mình lướt đi, bỏ lại cảnh tượng oanh

oanh liệt liệt nơi này, đi tìm người trước đã.

Hổ Nữ theo sát phía sau.

Tứ đương gia, Ngũ đương gia, Lục đương gia của Hạt Tử bang cũng đến bên

cạnh Đồng Tại Thiên, Phạm Cửu hỏi: “Bang chủ đi làm gì vậy?”

Đồng Tại Thiên than thở: “Ta thật sự không biết.”

Mạt Lỵ ngập ngừng hỏi: “Tại sao ta có cảm giác bang chủ và Nhị đương gia có

quen biết tên Thiêu Sơn Lang kia?”

Phạm Cửu trầm ngâm nói: “Lúc trước, khi hai người Thiêu Sơn Lang kia một

mực đi theo phía sau chúng ta thì ta đã cảm thấy có chút kỳ quặc.”

Cao Trường Đài giang hai tay, “Quen biết thì có thể nói rõ được vấn đề gì,

không thể cho phép bang chủ quen biết một Thiêu Sơn Lang nào đó sao?”

Mạt Lỵ vung tay vỗ lên vai gã, “Tam Túc ô, không thấy sao? Tam Túc ô mà

chúng ta muốn tìm tại trên tay tên mập mạp đó.”

Đột nhiên, có một tảng đá lớn bị dư lực đánh nhau đánh bay tới đây, mấy người

giật mình nhanh chóng né tránh.