Bán Tiên

Chương 890: Vạch rõ giới tuyến




Con quái thú này, lực công kích cách không có thể đánh nứt nẻ mặt đất, và nhìn

tình trạng lớp da bên ngoài thân nó là biết đã sống không biết bao nhiêu năm

rồi, nhưng cứ như vậy mà bị nữ nhân này tiện tay đánh mấy chưởng giải quyết

xong, Dữu Khánh âm thầm líu lưỡi, quả nhiên là tu sĩ Thượng Huyền cảnh giới.

Tay áo vẫy qua quét sạch một đống hỗn độn rào rạt rơi xuống, Liên Ngư quay

đầu lại nhìn chăm chú mấy người phía sau, nhất là nhìn thẳng vào Dữu Khánh,

hỏi: “Đây là chuyện mà nam nhân sẽ làm hả?”

Ngụ ý là, gặp phải nguy hiểm, một đám nam nhân vậy mà lại đẩy nàng, một nữ

nhân, ra phía trước để làm tấm mộc.

Trốn phía sau nàng ta không chỉ có Dữu Khánh, còn có Nam Trúc và Mục Ngạo

Thiết. Nam Trúc là bị Dữu Khánh cưỡng ép kéo ra sau, Mục Ngạo Thiết thì chỉ

trong nháy mắt liền ăn ý phối hợp. Vừa nhìn phản ứng của mấy sư huynh đệ,

liền biết đã có sự hợp tác trong vô thức.

Mặc dù câu hỏi này là nói với Dữu Khánh, nhưng lại khiến Mục Ngạo Thiết xấu

hổ đỏ mặt, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi, như muốn phá vỡ lồng ngực mình để

cho người ta nhìn rõ trong lòng mình tràn đầy nhiệt huyết.

Dữu Khánh không quan tâm đến lời chất vấn như vậy, mặc dù có chút bối rối

nhưng hắn chỉ cười gượng, chắp tay nói ra một câu không biết xấu hổ, “Cảm tạ

lão bản nương xuất thủ cứu giúp.”

Liên Ngư không nói thêm gì nhiều nữa, thời điểm này cũng không phải lúc để

tranh luận việc đó. Hổ Nữ đã ở bên cạnh liên tục xuất thủ giúp nàng ngăn chặn

đám độc vật ùa tới. Nàng ta quay lại nhìn nhìn vị trí nghiêng chếch phía trên,

nơi độc vật to lớn phát động tấn công, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Dữu Khánh,

nàng ta có chút nghi hoặc, vị này lại phát hiện được con vật khổng lồ đó sắp tập

kích trước mình một bước sao?

Khi một đám tu sĩ liên tục xuất thủ, sương mù lượn lờ xung quanh bị kình

phong xua tan đi không ít, mặc dù vẫn sẽ không ngừng quanh quẩn lặp đi lặp

lại, nhưng ít ra đã giúp cho các đám người nhìn thấy rõ đại khái không gian

trước mắt, bọn họ phát hiện ra nơi đây vậy mà không phải là không gian thạch

nhũ lúc trước, ít nhất, nó không phải là không gian cuối cùng mà bọn họ nhìn

thấy sau nhiều lần lặp đi lặp lại vượt qua chín cửa động kia.

Nơi này, sau khi chứa đựng hơn nghìn người, nó vẫn là một nơi nhìn không thấy

giới hạn, có người ném Huỳnh thạch ra xa, nhưng bị những măng đá xen kẽ

ngăn cản lại, rơi xuống, không chiếu ra được phần cuối, càng hướng tới trước,

không gian lại càng cao, đây chắc chắn không phải là không gian thạch nhũ ở

cuối chín lối vào lúc trước.

Khi phát hiện ra điều này, Dữu Khánh giật mình kinh hãi, hắn không quan tâm

đến việc hiện tại có Liên Ngư đang nhìn chằm chằm, cũng không quan tâm bên

cạnh có một đám gian tế đang theo dõi, nương theo âm thanh đánh đánh giết

giết dữ dội che giấu, hắn nhanh chóng thì thầm bên tai Nam Trúc.

Không nằm ngoài dự đoán của Dữu Khánh, mấy bang chủ kia phản ứng rất

nhanh, vừa đánh đánh giết giết vừa nhanh chóng dẫn người tới gần bọn hắn.

Bọn hắn vừa mới rất nhanh giải thích ngắn gọn một chút, một đám người đã

tiến đến tụ tập xung quanh, mấy đại bang phái bao vây mấy chục người Hạt Tử

bang vào trong.

Bang chủ Cô Dương của Tinh Nguyệt bang to tiếng chất vấn nhóm nhỏ người tụ

tập nơi này, “Đây là nơi nào?”

Dữu Khánh nói trở mặt liền trở mặt, lập tức rút kiếm chỉ về phía Nam Trúc,

lạnh lùng nói: “Mập mạp, có nghe hay không, thành thật nói ra, đây là nơi

nào?”

Thấy Dữu Khánh vạch rõ ranh giới với mình ngay tại trước mặt mọi người,

Nam Trúc không hề sợ hãi, hỏi ngược lại: “Các ngươi là đang áp chế ta sao? Ta

không có kéo các ngươi vào đây nhé! Là tự các ngươi đi theo vào.”

Dữu Khánh cầm kiếm lắc lư tại trước ngực gã, “Đừng có rượu mời không uống

chỉ thích uống rượu phạt, mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, chúng ta ở

đây có hơn nghìn người, nếu không trung thực giải thích, ngươi chạy không

thoát. Đừng tưởng rằng ngươi là Thiêu Sơn Lang thì chúng ta không thể làm gì,

tại trong mắt chúng ta, ngươi không là gì cả. Cho dù chúng ta giết ngươi ở đây,

bên ngoài sẽ không có ai biết được.”

Hơn nghìn người? Giết Thiêu Sơn Lang ngay trước mắt nhiều người như vậy, đi

ra ngoài còn trông chờ không có để lộ chút thông tin nào, tên gia hỏa này đang

nghĩ gì vậy chứ?

Không biết bao nhiêu người đã quay nhìn tới hắn như nhìn một kẻ ngốc, nhất là

mấy vị bang chủ kia.

Vốn là bởi vì đi theo Nam Trúc tiến vào, đi đến một nơi không biết rõ, sự hung

hãn nổi lên, trong tình thế cấp bách không quản đến việc ngươi có phải là Thiêu

Sơn Lang hay không, mấy vị bang chủ định tới đây tìm Nam Trúc cưỡng ép hỏi

rõ, nghe vậy, tâm tính và sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Bình tĩnh lại, vẻ mặt từng người đều chậm rãi giãn ra.

Cô Dương là người đầu tiên vạch rõ ranh giới với Dữu Khánh, “Chu Khánh,

đừng có kéo cái gì mà ‘Chúng ta’ vào đây, Hạt Tử bang của ngươi là Hạt Tử

bang của ngươi. Hạt Tử bang ngươi làm việc gì không liên quan đến Tinh

Nguyệt bang ta.”

Câu nói có hàm ý khác, là công khai bày tỏ thái độ, nếu ngươi thật sự muốn giết

thì đó chính là ngươi giết, đừng kéo chúng ta vào.

Ánh mắt Lương Bàn nhìn Dữu Khánh càng giống như nhìn một con lợn ngu

ngốc, nhưng mà đã bị hắn nắm bắt khuyết điểm, lời nói mỉa mai đến bên mép

không thể không nhịn lại, khiến trong lòng nghẹn có chút khó chịu.

Cảnh này cũng khiến các thành viên Hạt Tử bang cảm thấy có chút khó hiểu,

mới rồi còn nhìn thấy bang chủ tại trong lúc nguy cấp lôi kéo cứu tên Thiêu Sơn

Lang mập mạp này, còn thì thầm to nhỏ một hồi, đảo mắt liền giống như quyết

không đứng chung, là có ý gì?

Bọn họ vừa cảm thấy trong chuyện này có mánh lới gì đó, nhưng cũng lo lắng

tên bang chủ lỗ mãng này lại nảy sinh tính bốc đồng.

Liên Ngư đứng một bên hơi nhíu mày, vẫn lạnh nhạt quan sát, muốn nhìn xem

nhóm người Dữu Khánh diễn trò gì.

Những người bên ngoài vẫn còn đang đánh đánh giết giết, ngăn chặn lại đám

độc vật không ngừng nhào tới.

Phía bên trong, Trầm Kim Thiền nhấc tay ấn ấn xuống ra dấu với Dữu Khánh,

“Chu lão đệ, có chuyện gì cứ bình tĩnh trao đổi, bình tĩnh nói chuyện, không

nên động một chút liền cầm kiếm khoa tay múa chân với người khác. Thiêu Sơn

Lang người ta từ trước đến nay đều trung lập, không phải đến tham gia tranh

đoạt, cũng không đắc tội ngươi, không đáng, bỏ xuống, bỏ xuống!”

Một từ “Bỏ xuống” cuối cùng đã toát ra hàm ý cảnh cáo nghiêm khắc.

Dữu Khánh rất biết nghe lời phải, thuận thế bỏ kiếm xuống, nhưng vẫn quay

sang hừ hừ nói với Nam Trúc: “Nể mặt Trầm bang chủ, đừng cho mặt mũi mà

không biết xấu hổ.”

Ánh mắt Liên Ngư nhìn hắn như nhìn quái vật, thực sự là nhìn kỹ hắn từ trên

xuống dưới mấy lần, khóe miệng hiện lên nụ cười đùa cợt.

Hổ Nữ có thể hiểu được tâm tình của lão bản nương vào lúc này, thuần túy là

xem xiếc khỉ, nhìn mấy tên gia hỏa tham gia Triêu Dương đại hội này biểu diễn,

xem bọn hắn biểu diễn khi cho rằng người khác không biết được mối quan hệ

giữa bọn họ, cảm giác như đang nhìn xem đám ngốc diễn kịch này, không nói

tới lão bản nương, ngay cả cô ta cũng cảm thấy rất thú vị.

Bộ dạng Nam Trúc thì nhìn Dữu Khánh giống như đánh rắm, cũng cầm kiếm

trong tay, tay kia túm chặt ba chân Tam Túc ô thành một bó, xách ngược trong

tay, giống như muốn giết gà vậy.

Tam Túc ô bị xách ngược trong tay gã không ngừng cong người, không ngừng

quan sát Dữu Khánh và Nam Trúc, muốn cất lời nhưng lại bị Nam Trúc thi pháp

ép lại, không thể tiếp tục hé răng.

Tại thời điểm hiện tại, gã không thể để cho Tam Túc ô tiếp tục mở miệng, lúc

trước, một câu nói phía bên ngoài đã khiến bọn hắn khốn đốn, sau khi tiến vào

lại nhắc nhở mọi người có độc vật, đâu cần lương tâm ngươi phải tốt như vậy

làm gì?

Trầm Kim Thiền lần nữa nhìn nhìn chiếc bảng tên treo trước ngực Nam Trúc,

cười ha hả nói: “Hoa huynh đệ, ngươi không kéo chúng ta đến đây, nhưng

chúng ta quả thực đã tiến vào theo ngươi. Bây giờ độc trùng bao vây, hơn nghìn

người tâm thần bất an, cùng nhau nhờ ngươi giải thích, để biết xem đây là nơi

nào, như vậy không phải là quá đáng chứ?”

Nam Trúc lập tức liếc mắt khinh thường Dữu Khánh, “Nhìn xem người ta đi,

học người ta ăn nói đàng hoàng dễ nói chuyện.”

Dữu Khánh trừng mắt, “Mập mạp chết tiệt, ngươi nói ai đó?”

Hắn lại muốn nhấc kiếm lên dọa nạt người ta, chỉ với một động tác này đã dẫn

đến một đám người nhìn hắn không vừa mắt, bởi vì làm như vậy là đang phá

hủy sự quan tâm của mọi người, có thể nói hắn đã khiến nhiều người tức giận.

Thân Vô Không vốn đã có ý kiến đối với hắn, lúc này nhịn không được cất

tiếng quát lớn: “Ngươi câm miệng cho ta, nếu còn dông dài, có tin chúng ta

trước tiên diệt ngươi hay không?”

Dữu Khánh không bị y hù dọa, lập tức quay sang hét to với Lương Bàn: “Lương

công tử, hắn nói vậy là có ý gì, hắn là không có đặt nặng lời ngươi nói sao?”

“…” Lương Bàn nghẹn họng không nói nên lời, chiết phiến vốn đang phe phẩy

trong tay đã cứng lại, đang hài lòng nhìn hắn bị người khác giáo huấn, không

nghĩ tới việc này cũng có thể kéo đến trên người mình.

Kiểu dây dưa kéo dài không dứt này khiến Lương công tử lại lần nữa âm thầm

thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Ngụy Ước ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm Dữu Khánh, trong lòng cũng

đang chửi mẹ nó, không nghĩ hắn chơi đùa như thế, ngay cả y cũng muốn bóp

chết Dữu Khánh.

Thân Vô Không cũng nhìn chằm chằm Dữu Khánh, động một chút liền lấy

Lương Bàn ra hù dọa y, hơn nữa còn là nhiều lần hù dọa y ngay trước mặt mọi

người, khiến y cũng muốn làm luôn.

Cuối cùng, Lương Bàn vẫn phải hít một hơi thật sâu, trong lòng một mực nhắc

nhở mình, lấy đại cục làm trọng, tạm thời không tính toán với tên cháu trai này,

gã cất cao giọng nói: “Chu bang chủ, cái miệng nát của ngươi có thể nói ít đi

một chút không chứ? Thân bang chủ, ngươi cứ coi như hắn đang đánh rắm đi,

đừng có tính toán với loại khốn khiếp như chó này!”

Vừa lấy đại cục làm trọng, vừa kèm theo quan điểm cá nhân chửi hắn một trận,

nếu không, gã thực sự khó hít thở một hơi này.

Nhìn thấy Lương Bàn nhiều lần ra mặt giúp Dữu Khánh, đám bang chủ đều âm

thầm kinh nghi, ngẫm nghĩ nguyên do trong đó.

Thân Vô Không nhìn nhìn đám gian tế vây quanh bên người Dữu Khánh, rồi

mới thấy thoải mái hơn chút, y nhịn xuống cơn tức này, không nói gì nữa.

Cô Dương xem như tranh chấp vừa rồi không có xảy ra, cười nói với Nam Trúc:

“Hoa lão đệ, giải thích một chút cho bọn ta biết đi, nơi này đến cùng là nơi

nào?”

Nam Trúc quét mắt nhìn mọi người một lượt, bình tĩnh nói: “Các ngươi không

phải đến tìm Thiềm vương sao? Thiềm vương ở tại nơi này. Chín cửa vào, con

đường thứ chín mà các ngươi không tìm được bây giờ đã đi vào được rồi. Ta coi

như là đã có hảo tâm dẫn các ngươi tiến vào, không ngờ có kẻ không biết suy

xét, trái lại tìm ta khởi binh vấn tội.”

Có cơ hội chọc ngoáy Dữu Khánh, gã tự nhiên là sẽ bày ra cho người khác nhìn,

không chỉ để công khai phân rõ giới tuyến, cũng là vì bảo vệ Tam Túc ô trong

tay gã. Một ít trách nhiệm vẫn cần gã tới gánh lấy, phải làm như gã biết rõ tất

cả, không thể để cho người khác nhìn chăm chú vào Tam Túc ô trên tay bọn

hắn.

Lúc đầu gã hoàn toàn không nghĩ tới những điều này, vẫn là nhờ lão Thập Ngũ

phản ứng nhanh, khẩn cấp đưa ra nhắc nhở.

Vừa nghe nói Thiềm vương mà bọn họ đang muốn tìm kiếm ở tại nơi đây, mọi

người dồn dập nhìn quanh, tinh thần phấn chấn, tính toán chuyện thành bại.

Thực ra, đối với bọn họ mà nói, đây cũng không phải là việc gì quá ngoài dự

đoán, chưa biết rõ ràng cái gì đã vội vàng chạy theo vào, chẳng phải là vì

chuyện này sao? Chẳng phải lo lắng bị mất Thiềm vương sao? Cho dù gã không

nói ra, bọn họ cũng đoán được con đường dày đặc sương mù có liên quan đến

sự bí ẩn của chín lối vào.

Bây giờ chỉ là để xác nhận lại mà thôi.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, mấy vị bang chủ muốn biết làm sao để đi ra

ngoài, trước khi động thủ phải làm rõ tình hình.

Trầm Kim Thiền lập tức hỏi: “Có thể đi vào, có thể đi ra ngoài không?”

Nam Trúc: “Nếu như có thể đi vào, tự nhiên là có thể đi ra. Nếu không ta làm

sao sẽ tiến vào.”

Nghe nói như thế, mọi người yên tâm hơn không ít, Trầm Kim Thiền hỏi tiếp:

“Làm sao để đi ra ngoài?”

Nam Trúc hỏi ngược lại: “Độc trùng trong này làm sao để đi ra ngoài?” Ngay

sau đó lại chỉ vào màn sương mù dày đặc nơi đã tiến đến, tự hỏi tự đáp: “Đường

cũ tới, đường cũ về.”

Với lời nói này, ngay cả chính gã đều chột dạ, dù sao gã chính muốn làm ra vẻ

mình biết rõ tất cả, theo như lời của Dữu Khánh, bất kể bọn hắn có thể quay về

hay không, trước tiên lừa gạt cái đã rồi nói tiếp.

Bọn hắn không sợ những người này làm thử, cho dù đi dò xét mà thật sự có thể

đi ra ngoài, vẫn là sẽ bị lạc trong sương mù dày đặc quỷ dị đó khi quay vào, dù

sao không có Tam Túc ô dẫn đường chắc hẳn đều không thể dễ dàng quay lại

đây, không có ai quay lại bẩm báo thì có gì phải sợ.

Cho dù không lừa gạt được, trước tiên cũng cần tranh thủ một chút thời gian.

Nói chung, bản thân bọn hắn phải tìm hiểu rõ được tình trạng thì mới có thể

nắm bắt được thời cơ để ứng đối. Chuyện xảy ra quá gấp gáp, mấy sư huynh đệ

đều không có cơ hội trao đổi kỹ càng với nhau, mơ mơ màng màng liền chạy

đến nơi này. Đến cùng đây là chuyện gì a?