Đám đông người đi theo ở phía sau cũng phát hiện ra sự bất thường của màn
sương mù, tất cả đều tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác xung quanh.
Các bang phái cảm thấy không bình thường, cảm thấy sợ hãi, có thể rời khỏi bất
cứ lúc nào, nhưng không người nào cam tâm từ bỏ, thấy mọi người đều còn ở
đây, vẫn tiếp tục kiên trì cùng tiến tới trước, chỉ là càng cảnh giác nhiều hơn mà
thôi.
Ở trong đám người, trong lòng Đoạn Vân Du tràn đầy nghi hoặc, tình hình quỷ
dị của màn sương mù này không được đề cập đến trong bản bút ký cổ đại kia, là
người hồi đó ghi chép lại không phát hiện thấy hay là cố ý không ghi chép vào?
Đi tới đi tới, mọi người lần lượt phát hiện ra một điểm bất thường khác.
Giang Khoát sợ Thân Vô Không không phát hiện ra, cất tiếng nhắc nhở, “Bang
chủ, chúng ta đã đi qua thông đạo này rất nhiều lần, quãng đường chỉ khoảng
một dặm, cho dù chúng ta đi chậm, theo lý thuyết, đã đi lâu như vậy chắc hẳn
phải đi đến cuối rồi, tại sao vẫn còn ở trong thông đạo chứ? Ta ước chừng
chúng ta đã đi được quãng đường tối thiểu gấp ba lần chiều dài thông đạo.”
Thân Vô Không không đặt nặng vấn đề này, “Đây là việc nằm trong dự liệu,
thông đạo vốn thẳng tắp, nhưng Tam Túc ô đó lại nhắc bám sát để tránh bị lạc
đường, rõ ràng là có lí do, tám chín phần mười là có liên quan đến bí ẩn của
chín thông đạo mà lúc trước chúng ta chưa giải được. Nơi này e là có trận pháp
gì đó đặc biệt.”
Nghe y nói như thế, Giang Khoát cảm thấy an tâm hơn một chút, kỳ quái hỏi:
“Ai lại đi bố trí loại trận pháp này tại trong nơi sâu dưới lòng đất này chứ?”
Thân Vô Không khẽ lắc đầu, rồi đột nhiên cúi đầu nhìn nhìn dưới chân, không
thấy rõ có cái gì, nhưng y rõ ràng cảm giác được, mặt đất trở nên lồi lõm gồ
ghề, cần phải thi pháp thăm dò mới bước đi được.
“Cẩn thận đỉnh đầu.”
Phía trước có một tràng âm thanh ầm ĩ vang lên, y vụt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn
thấy được trên đỉnh đầu có những búp măng đá to lớn treo ngược, cần phải rụt
rụt cổ lại hoặc nghiêng nghiêng đầu đi mới có thể vượt qua.
Không chỉ trên đầu, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều măng đá ẩn ẩn
hiện hiện, khiến cho một lượng lớn người phải né tránh để tiến tới trước.
Quan trọng là, sự biến động nhấp nhô của sương mù dường như đã khôi phục
lại bình thường, và đã có thể nghe được tiếng ồn ào của lượng lớn người trước
sau.
Lúc này, dường như đã vượt qua qua thông đạo từ chín lối vào, đi tới không
gian thạch nhũ quen thuộc kia.
Càng đi tới trước, sương mù càng dần trở nên nhạt hơn.
Ở tại phía trước nhất, Tam Túc ô đứng ở trên vai Nam Trúc chợt cất tiếng nói
lanh lảnh to lớn, thông báo cho mọi người biết: “Toàn bộ độc trùng tồn tại ở bên
ngoài đều là thoát ra từ nơi đây. Rất nhiều độc vật ở nơi này có kích thước rất
lớn.”
Nó vừa mới nói xong, chợt có tiếng xé gió vù vù truyền đến, ngay sau đó là âm
thanh rút kiếm leng keng.
Từ hai bên không ngừng có “Phi tiêu dây ” liên tục phóng ra, đám người tại đây
đều không lạ lẫm, chính là đầu lưỡi của Ngọc Sí kim thiềm.
Thỉnh thoảng còn có những con Đằng điệt từ trên măng đá treo ngược nhào
xuống, giương miệng đầy răng nanh phun ra độc dịch chua thối.
Trong nháy mắt hiện trường liền tràn ngập đao quang kiếm ảnh, trong chốc lát
tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Nam Trúc cũng lập tức xuất thủ, một tay rút kiếm, một tay tập kích vào đầu vai
của mình, chụp lấy chân con Tam Túc ô trên vai, nắm chặt nó ở trong tay mình,
kiếm cũng gác ở lên trên cổ Tam Túc ô.
Khiến gã ngạc nhiên chính là, Tam Túc ô hoàn toàn không có thực hiên bất kỳ
động tác phản kháng nào, tùy ý cho gã bắt lấy.
Nhưng hành biểu hiện đó cũng không giấu được lửa giận của gã, gã lớn tiếng
chất vấn: “Vì sao lúc trước không nói cho ta biết phía bên này có giấu nhiều độc
vật như vậy, là có ý gì?”
Giọng nói của Tam Túc ô rất rõ ràng và bình tĩnh: “Ngươi không có hỏi.”
“…” Nam Trúc nghẹn lời, đây là loại đáp án gì?
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai gã, gã quay lại nhìn, không ngoài dự liệu,
chính là Dữu Khánh đang ở phía sau, gã vừa định hỏi hắn muốn làm gì, chợt
phát hiện thấy Dữu Khánh nghiêng đầu nhìn chăm chú sương mù trên không
trung, không biết đang nhìn cái gì.
Không phải hắn thấy cái gì, chỉ là phát hiện thấy Quan Tự quyết của mình lại có
hiệu quả tại nơi đây rồi.
Rồi bất chợt hắn nói to “Tránh ra.” Giọng điệu của Dữu Khánh dứt khoát, là
đang cảnh báo cho Bách Lý Tâm, về phần Nam Trúc thì đã bị hắn kéo đến phía
sau mình.
Và bản thân hắn cũng không khách khí, nhanh chóng bước lui về phía sau một
bước, vòng đến phía sau Liên Ngư.
Liên Ngư quay đầu lại nhìn hắn, cau mày, rồi bỗng nhiên nhận thấy được điều
gì đó, nàng ta vụt quay đầu lại nhìn tới, nhìn thấy sương mù chếch phía trên đột
nhiên dâng trào mãnh liệt, một con hắc long gầm thét lao ra, đó là một con
Đằng điệt to lớn, thân thể thô to như cái bàn, nó há chiếc miệng khổng lồ, lộ ra
hàng trăm hàng nghìn chiếc răng nhọn vọt đến phía nàng.
Một con Đằng điệt to lớn như vậy, Dữu Khánh chưa từng tiếp xúc, không biết
uy lực công kích như thế nào, hắn chỉ có thể trốn trước đã, nhìn xem thế nào rồi
tính tiếp.
Rầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc miệng khổng lồ đầy răng nanh và tanh
hôi công kích tới trước mặt mọi người thì dừng lại.
Tay áo phiêu phiêu, Liên Ngư đơn đánh ra một chưởng, cương khí màu trắng
nhạt bên ngoài bàn tay giống như một lớp màn cong cong trong suốt, vững vàng
ngăn cản đòn tấn công của con Đằng điệt to lớn.
Mặt đất xuất hiện một trận chấn động, mặt đất dưới chân Liên Ngư nứt nẻ xé ra.
Con Đằng điệt to lớn dường như treo ngược tại nơi nào đó bên trên, giãy giụa
thân thể kinh khủng và xấu xí, so đấu sức mạnh với tầng cương khí ngăn cản
mình.
Liên Ngư không có dây dưa với nó, một tay còn lại cách không đánh ra một
chưởng lên cao, trên không vang lên tiếng ầm ầm, kèm theo đá vụn tung bay,
một khối măng đá thật lớn rơi xuống.
Rơi đến gần đỉnh đầu Liên Ngư thì bị Liên Ngư tiện tay khua đẩy một cái,
buông lỏng bàn tay chống cương khí ra, một tay khác đặt lên đỉnh măng đá đánh
nó bay vọt ra như đạn pháo.
Khối măng đá to lớn trong nháy mắt bay ngược vào trong chiếc miệng khổng lồ
đang mở ra của Đằng điệt, cường khí rót vào trong cơ thể nó, thân thể vặn vẹo
của nó lập tức giống như bị sóng xung kích kéo thẳng ra, như khiến thân thể nó
bị căng ra đến cực hạn.
Thân ảnh với tay áo phiêu phiêu đối diện chiếc miệng khổng lồ đầy răng nanh
há to, cách không đánh ra thêm một chưởng.
Oanh!
Chỉ trong chớp mắt, Đằng điệt to lớn liền nổ tan thành từng mảnh, nổ tung
thành vô số mành máu thịt đầm đìa bay khắp trời.