Các bang phái khác lúc trước lo lắng một mình xông pha nguy hiểm, vừa nhìn
thấy có người dẫn đầu, các bang chủ tức thì không tiếp tục chần chừ, dồn dập
phất tay kêu gọi người của mình đuổi theo.
Ngay sau khi bóng dáng của một người cuối cùng biến mất tại trong thông đạo,
phía trên lối vào, một cái bóng đen treo ngược nhẹ nhàng lướt đến, giống như
một làn khói xanh lơ lửng bay vào trong lối đi của chín cửa động, đi theo phía
sau mọi người.
Bên trong chín lối đi, từng nhóm người theo sát nhau đi vào bên trong đồng thời
truyền lời lại phái sau duy trì cảnh giác cao độ.
Dữu Khánh tại phía trước không biết rằng phía sau có hơn một nghìn người
cùng đi theo.
Đi tới đi tới, hắn dần dần phát hiện thấy không bình thường, rõ ràng phía sau có
mấy chục thành viên Hạt Tử bang đi theo, nhưng vậy mà không nghe được âm
thanh gì, ví dụ như tiếng bước chân của mấy chục người, hắn dường như chỉ có
thể nghe được tiếng bước chân ở gần bên mình.
Hắn lập tức quay đầu lại nhắc nhở Đồng Tại Thiên đi ở phía sau, “Kiểm kê
nhân số của chúng ta.”
Đồng Tại Thiên hiểu ý của hắn, chính gã cũng đã nhận ra được không thích
hợp, đang trong lúc kinh nghi bất định, nghe nhắc vậy thì lập tức quay đầu lại
nhanh chóng bước dọc theo đội ngũ của mình, đích thân đếm từng người một.
Không còn cách nào, sương mù nơi này quá dày đặc, một người sống to đùng
chỉ đứng cách ba bước chân là đã không thấy được, cho dù cầm Huỳnh thạch
trên tay rọi sáng cũng nhìn không thấy, ngay cả ánh sáng của viên Huỳnh thạch
trên tay đối phương cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lờ mờ.
Sương mù nơi này có phần cổ quái.
Sau khi kiểm kê toàn mọi người một lần, Đồng Tại Thiên bước nhanh trở về
bên cạnh Dữu Khánh, báo cáo: “Bang chủ, người của chúng ta đều đủ, không
thiếu người nào.”
Liên Ngư ngay tại bên cạnh Dữu Khánh, khoảng cách rất gần, không còn cách
nào khác, nàng ta cũng đã nhận ra được sương mù nồng đậm này không bình
thường, thậm chí còn ngừng thở và luôn duy trì cảnh giác cao độ, sợ bị mấy
người Dữu Khánh bỏ mình lại, chạy mất, nàng ta chuẩn bị sẵn sàng, sẽ lập tức
xuất thủ một khi phát hiện thấy khác thường.
Khoảng cách gần như vậy, nàng ta tự nhiên cũng nghe được rõ ràng cuộc nói
chuyện giữa bang chủ và Tam đương gia của Hạt Tử bang.
Nàng ta và Mục Ngạo Thiết có thể nói là một trái một phải kèm ở hai bên Dữu
Khánh.
Dữu Khánh cau mày, “Tại sao ta không nghe được tiếng bước chân ở phía sau?”
Đồng Tại Thiên: “Ta ở phía sau cũng không nghe được tiếng bước chân ở phía
trước.”
“Tại sao có thể như vậy?” Dữu Khánh cau mày lẩm bẩm tự hỏi.
Đồng Tại Thiên: “Bang chủ, người của Trấn Sơn bang đang bám sát phía sau
chúng ta.”
Gã chỉ có thể nhìn thấy người của Trấn Sơn bang mà thôi, về phần đám người ở
phía sau nữa thì vừa không nhìn thấy vừa không nghe được động tĩnh gì.
Dữu Khánh quay đầu nhìn lại một lần nữa, vẫn không nhìn thấy được gì, hắn
khẽ gật đầu thể hiện mình đã biết rồi, sau đó giơ Huỳnh thạch trong tay lên,
chiếu rọi màn sương mù trước mắt, thi triển Quan Tự quyết để kiểm tra, kết quả
không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật nảy mình, hắn gặp phải một quái sự
chưa bao giờ gặp được kể từ khi tu luyện Quan Tự quyết đến nay.
Quan Tự quyết của hắn cơ bản dò xét không ra được động tĩnh của màn sương
mù trước mặt, khi có người đi qua thì sương mù sẽ bị quấy nhiễu, chuyển động
xoay tròn, nhưng sau khi người đã đi qua thì chúng lại nhanh chóng trở về vị trí
cũ, sương mù xoay tròn sẽ rất nhanh phân tán ra, phục hồi lại như trước, không
sai một chút nào, người sau tiến tới sẽ lại đây quấy nhiễu sự yên tĩnh của nó,
người vừa đi qua thì lại nhanh chóng khôi phục như cũ.
Trong sương mù, tại trường hợp bình thường, ngay cả tại nơi không có không
khí lưu thông, những người đi lại cũng sẽ khuấy động luồng không khí và gây
ra ảnh hưởng đến sương mù.
Tại nơi đây, hắn không chỉ không thể nhìn người thấy ở ngoài ba bước, không
nghe được âm thanh phía ngoài ba bước, mà Quan Tự quyết của hắn cũng phân
tích được bất kỳ dao động nào ở ngoài ba bước.
Không gian tại nơi này dường như hình thành một loại cấu trúc khó lường và
quỷ dị.
Điểm này thực sự có phần quái lạ, lúc ban đầu, khi hắn chui xuống dưới Vạn
Hác trì này, tình hình sương mù mà hắn nhìn thấy không phải như thế này, lúc
trước, khi gặp mắt Nam Trúc tại khu vực sụp đổ thì hắn vẫn chuẩn xác phát hiện
được có người đang theo dõi.
Vốn nhìn thấy Liên Ngư ở bên cạnh không có vạch trần mối quan hệ giữa hắn
và phía bên Nam Trúc, hắn dự định tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Nhưng đối diện với tình hình quỷ dị trước mắt, hắn thực sự không thể giả bộ
được nữa, hơn nữa, tại nơi này không nghe được âm thanh phía ngoài ba bước,
vì vậy hắn dứt khoát cất bước tiến tới một bước, áp sát đến phía sau lưng Nam
Trúc, đưa tay chọc chọc vào eo Nam Trúc, nhỏ giọng hỏi: “Mập mạp, tình
huống này là thế nào vậy?”
Hắn không tiện gọi thẳng tên họ hoặc gọi số thứ tự.
Ban đầu, Nam Trúc không nhận thấy được có điều gì quá bất thường, gã tưởng
rằng không có nhiều người đi theo ở phía sau, gã cắm cúi đi ở phía trước theo
hướng dẫn của Tam Túc ô, chỉ khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Đồng Tại
Thiên và Dữu Khánh ở phía sau, gã mới nhận ra có điều gì đó không ổn, gã kinh
nghi bất định hỏi ngược lại: “Lúc trước, khi các ngươi tiến đến thì không phải
như vậy sao?”
Dữu Khánh cắn răng nói: “Lúc chúng ta đến đây, nơi này chưa có sương mù.”
Nam Trúc lập tức quay đầu nhìn Tam Túc ô trên vai, “Ô tỷ tỷ, đây là chuyện gì
vậy?”
Một hàng người ở phía sau, kể cả Dữu Khánh ở trong đó, đều thoáng sửng sốt,
rõ ràng đều có chung một nghi vấn, tên mập mạp này gọi Tam Túc ô là gì vậy?
Tỷ tỷ? Ô tỷ tỷ sao?
Tam Túc ô hiển nhiên biết rõ âm thanh nơi này truyền không được xa, bình tĩnh
trả lời: “Khi sương mù nổi lên là như vậy. Đi qua đoạn sương mù này sẽ trở lại
bình thường.”
Nghe nó nói như vậy, nếu đi qua nơi này sẽ bình thường lại, mấy người chỉ có
thể tạm thời kìm nén lại sự nghi vấn trong lòng.
Thực ra, Dữu Khánh còn muốn hỏi Nam Trúc xem rốt cuộc thì có chuyện gì với
con Tam Túc ô này, nhưng quả thực không tiện để cho Liên Ngư nghe được loại
vấn đề này, hắn nhịn không được hỏi Liên Ngư, “Lão bản nương, ngươi đi theo
chúng ta làm gì vậy?”
Liên Ngư khẽ cười nói: “Đã nói là đến xem náo nhiệt, thế nào, không được
sao?”
Dữu Khánh không có tư cách kiểm soát người ta, hắn chỉ có thể cười cười
không bày tỏ ý kiến, tiếp tục cẩn thận quan sát xung quanh, đối với sự bất
thường của sương mù nơi này, hắn tạm thời chỉ có thể nghi ngờ rằng có thể là
có liên quan tới sự quỷ dị của chín cửa vào và tám lối ra kia.
Tam Túc ô đứng ở trên đầu vai Nam Trúc, ba chiếc lông vũ màu vàng nhạt cắm
nghiêng trên đỉnh đầu nó không gió vẫn tự lay động, một mực hơi rung động
trong màn sương mù dày đặc, hữu trảo của nó bỗng bấu vào vai Nam Trúc với
mức độ đủ cho gã cảm nhận được.
Nam Trúc lại một lần nữa hơi điều chỉnh phương hướng tiến tới. Những người
đi theo phía sau gã bởi vì bị ảnh hưởng từ bước chân dài ngắn của bản thân, hơn
nữa cũng không có vật đối chiếu so sánh, cho nên không thể cảm nhận được
phương hướng thỉnh thoảng có hơi thay đổi.
Lúc trước, khi thống nhất với Tam Túc ô đi đường này, Tam Túc ô đã nói cho
Nam Trúc biết, có cách để đi vào được con đường thứ chín giữa chín cửa vào và
tám cửa ra kia, vì vậy gã không ngạc nhiên chút nào.