Vừa thấy dấu hiệu gợi ý đó, bọn hắn có phần khó hiểu.
Đi đâu? Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết có chút không hiểu ra sao, không biết
Nam Trúc muốn làm gì, nhưng biết rõ trong trường hợp này, ở tại đây, lão Thất
chắc chắn sẽ không ám chỉ lung tung, chắc là gã có manh mối gì đó.
Nhưng vấn đề là, làm sao để đi cùng với gã, ở đây có quá nhiều người đang
nhìn chằm chằm vào hắn, mạo muội đến gần gã sẽ rất dễ dàng rước lấy sự chú ý
không nên có, huống hồ Liên Ngư có khả năng đã biết rõ bọn hắn là cùng một
tốp, bọn hắn tụ tập với nhau tại thời điểm này thì có thể vứt bỏ được Liên Ngư
sao?
Hơn nữa, còn có một vấn đề trước mắt, tình thế đối đầu vẫn chưa kết thúc, cho
dù lúc này Thân Vô Không nhượng bộ thì vẫn còn là chuyện chờ tìm hiểu kết
quả, ngoài ra, Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang luôn chực chờ đổ thêm dầu
vào lửa, ba bang phái này hiện tại có thể thả cho bọn hắn rời đi sao?
Hắn nhìn nhìn xung quanh, tại đây không có kẻ nào tốt, đều là những kẻ chờ
cắn bọn hắn, ngay cả đám người bên cạnh mình đều là một đống gian tế.
Thậm chí, kể cả con Tam Túc ô trên vai Nam Trúc dường như bụng dạ cũng là
khó lường.
Dữu Khánh không biết có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không, hắn luôn có
cảm giác ánh mắt con Tam Túc ô đó nhìn bọn hắn hình như chứa đựng ý vị sâu
xa nào đó.
Tuy nhiên, Nam Trúc không có suy nghĩ nhiều như vậy, gã đã dẫn theo Bách Lý
Tâm đi về phía chín cửa động kia, một đôi tay còn chắp ở sau lưng, vẫn với bộ
dạng ung dung tiêu sái, hồn nhiên không quá đặt nặng phiền toái trước mắt.
Đương nhiên, gã quả thực có sự tự tin hơn Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, bởi
vì gã biết rõ mình đang làm gì, gã ghi nhớ rằng chỉ cần mình nắm giữ được tiên
bảo, tất cả mọi phiền toái lập tức không còn là phiền toái.
Thấy gã đi về phía chín cửa động kia, Dữu Khánh khá ngạc nhiên, đi vào trong
đó làm gì? Lúc trước hắn đã cùng mọi người tìm kiếm, lục soát nhiều lần,
không tìm được trò trống gì ở trong đó.
Nhưng hắn biết rõ, Nam Trúc chắc chắn không phải bắn tên không, hắn hoài
nghi có liên quan đến bí mật của chín cửa động.
Vào lúc này, một đống người từ bên trong chín cửa động lục tục lắc mình lướt
ra, tất cả người của các bang phái đang bận rộn mày mò tra xét bên trong đều đã
chạy ra ngoài.
Phía bên Kim Thiền bang, có người bẩm báo: “Bang chủ, bên trong đó sương
mù qua dày đặc, không có cách nào tiếp tục lục soát được nữa.”
Người của cái bang phái khác chạy ra ngoài, cơ bản đều trả lời tương tự nhau.
Trái lại, Nam Trúc thì hành động ngược lại với đám người, trong khi mọi người
đều đi ra ngoài, gã lại đi về phía đó, trong lúc đi còn quay đầu lại hơi liếc mắt
nhìn về phía Dữu Khánh.
Đối với Dữu Khánh mà nói, nếu như chỉ đi vào trong chín cửa động mà không
phải ở lại bên ngoài này, vậy thì dễ làm.
Tròng mắt hắn xoay chuyển, chợt nảy ra một ý hay, thuận miệng hét lớn, “Tại
sao đột nhiên lại toát ra sương mù dày đặc như thế? Đi! Đi xem có chuyện gì
xảy ra.”
Hắn đã cất bước dẫn đầu, những thành viên khác của Hạt Tử bang tự nhiên là
lập tức đuổi theo.
Những bang phái khác vốn đã cày nát ba thước đất nơi này từ lâu, nhìn thấy bọn
hắn đi về phía chín cửa động chỉ cũng chỉ thờ ơ, không thèm chú ý đến.
Đứng ở một bên quan sát, bởi vì vẫn luôn âm thầm chú ý tới bọn hắn, Liên Ngư
đã nhìn rõ động tác mày đi mắt lại giữa Dữu Khánh và Nam Trúc. Khi thấy bọn
hắn rời đi, nàng ta muốn bám theo nhưng nhìn thấy bên trong chín cửa động đầy
sương mù nồng đậm, nàng ta lại có chút do dự, lập tức hỏi người ở gần bên,
“Thân bang chủ, tình hình bên trong thế nào?”
Thân Vô Không không muốn nói cho nàng ta biết sự kỳ lạ của chín lối đi, chỉ
hàm hồ đáp: “Là một con đường cụt, chúng ta cũng không biết rõ tình hình bên
trong.”
Đường cụt? Vậy bọn hắn đi vào đó làm gì? Liên Ngư hơi chút do dự, cuối cùng
vẫn lên tiếng nói: “Ta cũng đi nhìn xem cho biết đây, không quấy rầy chư vị
nữa.”
Dứt lời, nàng ta liền dẫn Hổ Nữ đi theo đám người Hạt Tử bang.
Thân Vô Không, Trầm Kim Thiền, Cô Dương và cả Ngụy Ước đều vô thức
quay nhìn nhau, có phần mơ hồ không rõ, không hiểu rốt cuộc thì mối quan hệ
giữ Liên Ngư và nhóm người Dữu Khánh là như thế nào. Nếu nói không có
quan hệ, bọn họ lại thực sự đã nhìn thấy tên to con kia qua đêm trong phòng của
Liên Ngư, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng cả một đêm, không có gì thì
tại sao Liên Ngư để cho một nam nhân ở lại, không biết rằng sẽ có ảnh hưởng
không tốt sao? Còn nếu nói có quan hệ, vậy vừa rồi khi Thân Vô Không muốn
hạ độc thủ, vì sao Liên Ngư xác nhận lại lần nữa rằng sẽ không giúp tên to con?
Bước nhanh đến gần phía sau Nam Trúc, Dữu Khánh vừa định nhỏ giọng hỏi
xem gã định làm gì, nào ngờ có một làn gió thơm đột nhiên lướt tới bên cạnh,
hắn quay đầu nhìn sang, phát hiện thấy Liên Ngư và Hổ Nữ vượt qua đám thành
viên Hạt Tử bang, lướt đến trước mặt bọn hắn. Dữu Khánh lập tức nuốt lời nói
vừa đến bên miệng trở vào.
Nam Trúc cũng quay đầu nhìn lại, nhịn không được cau mày, cảm thấy nữ nhân
này quả thực đã biết rõ bọn hắn là một tốp, nếu không đã không nhìn chăm chú
kỹ như thế. Với tình hình này, bọn hắn thực sự khó thể cắt đuôi được, và cũng
không thể đuổi đi.
Kỳ thực, gã rất muốn hỏi Dữu Khánh, ngươi bình thường rất thông minh, gặp
chuyện gì cũng rất cơ trí, tại sao lại rước nữ nhân khó chơi này đến đây chứ?
Lúc trước ở tại đống sụp đổ bên ngoài, mọi người hao hết tâm tư, cẩn thận từng
li từng tí mới cắt đuôi được, ngay sau đó, ngươi lại dẫn người ta đến đây. Ngươi
chơi trò gì vậy chứ?
Nếu muốn dẫn người ta tới, vậy lúc trước cần gì phải cố sức trốn? Lại rơi vào
trong tay lão Cửu rồi hay sao? Nếu vậy, tại sao vừa rồi chỉ khoanh tay đứng
nhìn? Gã cảm thấy đầu óc mình đã bị làm cho rối loạn, hoàn toàn không thể
phân tích rõ được.
Gã không biết rằng, Dữu Khánh đâu có muốn vậy, vì chuyện này mà hắn còn
sinh ra ý nghĩ muốn bán Ngũ đương gia của mình vào thanh lâu.
Kế hoạch thường thường chính là như vậy, xảy ra một chút chuyện ngoài dự
đoán mới là bình thường. Hầu hết các kế hoạch đều cần phải liên tục điều chỉnh
cho đến khi hoàn thành. Đây là năng lực thực hiện, gặp đến rắc rối liền cất lời
phàn nàn là vô ích.