Bán Tiên

Chương 884: Người và chim hòa hợp (1)




Liên Ngư biết rõ nhóm người Dữu Khánh đang tìm Tam Túc ô, cũng biết Nam

Trúc đang thu mua Tam Túc ô, bây giờ lại thấy đi cùng với một con Tam Túc ô

giống như được bọn hắn nuôi dưỡng, là chuyện quái quỷ gì a?

Theo sự hiểu biết của nàng ta về Tam Túc ô, Tam Túc ô trở nên ngoan ngoãn

như thế từ khi nào vậy chứ?

Nàng nhớ rõ lúc trước khi mình nhìn gã, bên người tên mập mạp này vẫn chưa

có Tam Túc ô, tại sao đột nhiên xuất hiện một con Tam Túc ô như đã được

thuần hóa này.

Tại phủ Thành chủ nàng từng nhìn thấy Tam Túc ô do Nhiếp Nhật Phục bắt

được, bộ dạng chống đối của nó là như thế nào? Đó thực sự là thà chết chứ

không chịu khuất phục. Không có cảnh tượng như trước mắt vậy.

Nàng nỗ lực từ trong phản ứng của Tam Túc ô để tìm ra một chút dấu hiệu bị ép

buộc, chẳng hạn như bị pháp lực áp chế, nhưng không phát hiện được gì, con

Tam Túc ô không biết từ đâu chui ra này rất tỉnh táo, rất có thần, đứng oai vệ

trên bờ vai mập mạp cao cao tại thượng như một nữ vương, như dùng ánh mắt

khinh thường nhìn mọi người tại đây.

Có cảm giác giống như tên mập mạp này là tọa kỵ của nó vậy, tuy rằng trông bộ

dạng của mập mạp cũng rất thảnh thơi, nhưng rõ ràng con chim cảm thấy bản

thân tốt hơn một ít.

Nó thỉnh thoảng còn quay đầu lại lấy miệng chải vuốt bộ lông của mình, động

tác rất thoải mái tự nhiên, không hề có cảm giác bị kiềm chế.

Mối quan hệ giữa người và chim rất hòa hợp, và sự tương xứng hình thể cũng

rất hài hòa với nhau.

Tên mập mạp này có phương pháp khống chế cầm thú sao?

Bọn hắn tìm Tam Túc ô làm gì, để nuôi dưỡng như sủng vật vậy hay sao?

Chẳng bao lâu, Nam Trúc cũng chú ý tới nàng ta.

Ánh mắt hai người đối diện với nhau, Nam Trúc có chút bối rối, vậy mà lại

đụng nhau tại nơi này, nhưng gã nhanh chóng bình thường trở lại, ngay cả thân

phận Đại tiễn sư của Bách Lý Tâm cũng đã bộc lộ, chỉ che giấu nàng ta việc

mình giả mạo Thiêu Sơn Lang đã không còn có ý nghĩa gì nữa, gã chỉ có thể

chờ đợi mình nắm giữ được tiên bảo rồi tính tiếp.

Gã liền chủ động khẽ gật đầu chào hỏi Liên Ngư, sau đó sự chú ý của gã nhanh

chóng bị tiếng nói của Dữu Khánh thu hút, gã nhìn thấy Dữu Khánh đang đứng

đó hoa tay múa chân lải nhải, phát hiện đúng là lão Thập Ngũ, gã nhanh chóng

đến gần nhìn xem Dữu Khánh đang làm gì.

Bách Lý Tâm tự nhiên cũng không thể tránh, nhưng lúc này nàng đã cất cung

tên đi, đảo qua đảo lại đều không có chuyện gì, đối diện với nhiều người như

vậy cầm cây cung cũng vô nghĩa.

Dữu Khánh bùm bùm kể lại sự việc đã diễn ra, sau đó đặc biệt nhấn mạnh: “Là

Thiên Hồng bang đầu tiên hô to lên câu nói ‘Nhanh cầm bảo châu mang đi’,

hơn nữa là ngay khi thông đạo mới đào ra, tại lúc Cố Nhân Sơn mới lộ diện,

Sơn Hải bang còn chưa tổ chức tấn công. Mọi người đã chú ý thấy, không phải

chỉ một người hô lên câu đó, mà toàn bộ người của Thiên Hồng bang đồng loạt

gào lên. Nếu không phải ta một mực cẩn thận đề phòng, và phản ứng nhanh, ra

lệnh cho nhân mã dưới trướng đúng lúc chặn lại, e rằng đã không có duyên gặp

lại chư vị.”

Nam Trúc và Bách Lý Tâm đứng ngoài lắng nghe, cho dù không nghe được hết

toàn bộ quá trình, nhưng chỉ nghe một phần tình huống phía sau thì cũng hết

sức lo sợ, không ngờ được lão Cửu và lão Thập Ngũ đã trải qua một phen hung

hiểm như thế.

Nam Trúc vừa cảm thấy nghĩ mà sợ thay cho hai vị sư đệ, và suy nghĩ vì sao

mỗi lần bọn hắn đi ra ngoài đều nguy hiểm như thế?

Sắc mặt Thân Vô Không đã trở nên âm trầm, nổi giận nói: “Nói xằng nói bậy,

ngươi muốn gây xích mích, tạo ra bất hòa ở đây sao?” Rồi quay sang nói với

mọi người: “Chư vị, các ngươi phải nghĩ rõ ràng, chính hắn cũng đã thừa nhận,

là Hạt Tử bang của hắn đánh đứt đường trốn của nhân mã các phái. E rằng

người của các phái đã trúng độc thủ của Cố Nhân Sơn.”

Dữu Khánh: “Thân bang chủ, mọi người đều không phải kẻ ngốc. Chúng ta phải

chặn đường chạy trốn như vậy là vì bị người của ngươi bức ép. Ngươi không

cần phải đảo lộn đúng sai đẩy trách nhiệm sang cho Hạt Tử bang của ta. Bất kể

Hạt Tử bang ta lúc đó có làm như vậy hay không, đều không thay đổi được kết

quả của Tinh Nguyệt bang và Kim Thiền bang. Chúng ta không làm vậy, người

của Thiên Hồng bang sẽ làm. Sự khác biệt duy nhất chính là, bởi vì phản ứng

của chúng ta, dẫn đến việc người của ngươi không thể chạy đi, đổi thành Hạt Tử

bang ta chạy thoát. Cho nên, cái nồi này đừng có vứt lên người chúng ta.”

Nghe được lời này, khóe miệng Liên Ngư hơi hiện lên mỉm cười, trong lòng

thầm khen, lời nói này rất hay, thoáng cái liền hóa giải được khuyết điểm trong

việc Hạt Tử bang chặn đường chạy trốn của mọi người.

Trong lòng bang chúng Hạt Tử bang, mỗi người đều tấm tắc không thôi, bọn họ

một lần nữa lĩnh giáo được năng lực của vị bang chủ trẻ tuổi này tại thời khắc

mấu chốt. Lúc trước, cũng chính ở tại nơi này, hắn dựa vào miệng lưỡi để thoát

thân. Khí phách chiến đấu không sợ hãi cường địch này khiến người khen ngợi.

Kể cả Đồng Tại Thiên ở trong đó, mỗi lần như vậy, mọi người cảm thấy vị bang

chủ trẻ tuổi này rất có phong phạm bang chủ.

Dù sao, cảm nhận của mọi người đối với vị bang chủ trẻ tuổi này có lúc tốt lúc

xấu, có chút cực đoan.

Hai tay mười ngón của Thân Vô Không rõ ràng đã có chút không an phận.

Nhận thấy tình thế không ổn, Mục Ngạo Thiết lập tức bước tới phía trước,

chuẩn bị sẵn sàng kề vai chiến đấu với Dữu Khánh.

Ngay cả Nam Trúc đứng ở bên ngoài, tay cũng đã sờ đến trên chuôi kiếm, tay

của Bách Lý Tâm cũng đưa ra sau đặt lên chiếc hộp sau lưng.

Nhìn thấy Mục Ngạo Thiết tiến tới, nắm tay Thân Vô Không hơi nắm chặt lại,

liên tục cười nhạt nói: “Thật là miệng lưỡi sắc bén, lại đẩy đến bên ta.” Ánh mắt

y đột nhiên chuyển sang Liên Ngư, “Lão bản nương, chuyện giữa chúng ta với

nhau không có liên quan gì với ngươi chứ?”

Chỉ cần người không ngốc đều có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói này, muốn

xác nhận lại lần nữa ý kiến của Liên Ngư, thái độ có can thiệp vào hay không

của Liên Ngư sẽ quyết định cách thức y giải quyết vấn đề.

Liên Ngư nở nụ cười, nàng ta vốn đã không tin đám người Dữu Khánh lại đơn

giản đến mức có thể dễ dàng bị Thân Vô Không xử lý như vậy, và quả thực

cũng không muốn cuốn vào tranh đấu giữa những bang phái này, cho dù mình

đã ngủ với Mục Ngạo Thiết, nàng ta cười nhạt đáp lại: “Ta đã nói rất rõ ràng, ta

chỉ đến đây xem náo nhiệt, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện giữa các

ngươi.”

Mấy người Trầm Kim Thiền, Cô Dương đều có phần bất ngờ liếc nhìn về phía

Dữu Khánh, lúc trước, khi tên này thoát thân thì đã mô tả rất rõ mối quan hệ

giữa bọn hắn và Liên Ngư, bọn họ đều không nghĩ tới Liên Ngư lại có thái độ

như vậy, lúc trước hắn đang nói dối sao?

Đám bang chúng Hạt Tử bang tức thì có chút lo sợ.