Tam Túc ô nhìn chằm chằm chằm vào gã một hồi, không biết có tin tưởng lời gã
nói hay không.
Mà Nam Trúc thì nhìn nó với ánh mắt rất mong đợi, đung đưa chiếc lệnh bài
trên tay, hỏi: “Thiên Dực lệnh có tác dụng gì?”
Tam Túc ô nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi rồi mới mở mắt ra lại, hỏi: “Trong
động này có mấy nghìn người ồn ào náo nhiệt, là chuyện gì vậy?”
Nam Trúc a một tiếng, có vẻ không quan tâm lắm: “Người của mấy bang phái
Thiên Tích sơn tham gia tranh đoạt cho ‘Sự kiện Đồng Tước võ’.”
Tam Túc ô: “Cái gì gọi là sự kiện Đồng Tước võ?”
Nam Trúc sửng sốt, nghĩ thầm, con chim ngốc này không biết cả chuyện đó hay
sao?
Tuy nhiên, suy nghĩ lại thấy cũng đúng, con chim ngốc này hẳn là không có tiếp
xúc với con người, cho dù có tiếp xúc con người thì cũng không dễ mở miệng
nói chuyện, có thể hiểu được vì sao nó không biết tình hình thế giới bên ngoài.
Gã liền giải thích: “Đó chính là một cái hồ ở bên trong Thiên Tích sơn, trong hồ
có cắm một cây đồng trụ thật lớn hình con chim, vì vậy nó mới được gọi là
Đồng Tước hồ…”
Nói đến đây, gã không tránh khỏi nói đến thành chủ Nhiếp Nhật Phục của Khối
Lũy thành, nói đến sự kiện Đồng Tước võ do Nhiếp Nhật Phục làm ra.
Tam Túc ô tính là đụng được một người mồm mép thích nói chuyện, sau khi
nghe một tràng giải thích dài dòng, nó lại hỏi một câu, “Thiên Tích sơn là cái
gì?”
“…” Nam Trúc nghẹn lời, được rồi, không chấp nhặt với chim, sau đó gã tiếp
tục giải thích về lai lịch của Thiên Tích sơn, nói rằng nơi đây vốn là nơi đổ rác
của Tiên giới, sau khi các Tiên phủ biến mất, nơi đây liền bị Tu Hành giới
chiếm, được gọi là “Thiên Tích sơn”, vân vân…
Gã mở miệng xổ ra một đống lời dông dài, mải lải nhải nên không phát hiện
thấy có gì khác thường, đến khi Bách Lý Tâm âm thầm kéo tay áo một cái, gã
mới nhận thấy Tam Túc ô có vẻ không ổn, phát hiện thấy Tam Túc ô đang khóc.
Dưới ánh Huỳnh thạch chiếu rọi, có những giọt nước mắt tràn ra viền mắt màu
vàng kim của Tam Túc ô, nhỏ giọt xuống, từ khuôn mặt tràn đầy linh tính của
nó là có thể nhận ra được nó đang đau thương, đang lặng lẽ khóc.
Tại sao lại khóc chứ? Nam Trúc nhớ rằng con Tam Túc ô lúc trước bọn họ có
cũng rơi lệ trước khi chết, con này không giống như sắp chết a, lẽ nào đây là sở
thích của Tam Túc ô hay sao?
Nam Trúc trố mắt nhìn một hồi, sau đó thử hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tam Túc ô để mặc cho hai giọt nước mắt rơi xuống khỏi viền mắt, lắc đầu, lạnh
lùng bình tĩnh nói: “Không sao.”
Thực ra Nam Trúc cũng không quan tâm nó có sao hay không, điều gã quan tâm
vẫn là chiếc eo bài ở trong tay, đây chính là mục đích mà mấy sư huynh đệ bọn
họ chạy đến đây, gã lại ra dấu lần nữa, hỏi: “Cái Thiên Dực lệnh này có tác
dụng gì?”
Tam Túc ô trầm mặc một hồi, dường như đang chậm rãi ổn định lại cảm xúc của
mình, sau đó mới đặt câu hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết tác dụng của nó ư?”
Nam Trúc ngạc nhiên, muốn nói lời này của ngươi chẳng phải là nói nhảm sao?
Nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn duy trì lịch sự tối thiểu, “Đương nhiên, nếu
không, ta cũng không cần phải đuổi theo ngươi để hỏi.”
Tam Túc ô gật đầu, “Ta không nói được rõ ràng công dụng của nó, nhưng ta biết
làm cách nào để biểu thị cho ngươi xem.”
“A!” Nam Trúc vui mừng khôn xiết, tức thì khom người khiêm tốn, hai tay nâng
tấm eo bài lên, “Làm phiền Ô tỷ tỷ giúp ta được mở rộng tầm mắt.”
Ô tỷ tỷ? Bách Lý Tâm giật mình kinh ngạc, quay đầu nhìn gã chằm chằm,
không biết tại sao gã lại đột nhiên toát ra cách xưng hô như thế.
Vừa rồi còn đuổi theo người ta hô đánh hô giết, giờ mới quay đầu lại liền nhận
con chim này làm tỷ tỷ? Còn là một con chim ba chân.
Tam Túc ô rõ ràng cũng bị cách xưng hô của gã làm cho ngẩn người, ánh mắt
nhìn tới Nam Trúc không biết là đang ghét bỏ, hay là đang hỏi ngươi xứng sao?
Nhưng nó cũng không nói thêm gì nhiều, vẫy cánh bay lên, nói một câu, “Phải
lợi dụng địa hình, đi theo ta.”
“Được được được.” Nam Trúc tươi cười như hoa nở, cất eo bài đi, rút kiếm ra
cất bước đuổi theo, Bách Lý Tâm im lặng đi theo.
Khi đi qua một chỗ rẽ thì Nam Trúc vẫn không quên rẹt rẹt hai kiếm vạch lên
vách đá, để lại dấu hiệu chỉ dẫn như trước.
Thấy Tam Túc ô quay đầu lại nhìn chằm chằm hành động của mình, gã vội vàng
giải thích: “Trong lòng đất này giống như mê cung, sợ khi trở về bị lạc đường,
để lại cái ký hiệu.”
May mà Tam Túc ô không quan tâm tới điều này, nó tiếp tục bay đi.
Ở một nơi khác trong địa đạo, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết vẫn đang dẫn dắt
mọi người đi tìm kiếm tung tích của Tam Túc ô.
Chợt có một bóng người lướt nhanh đến, hạ xuống tại bên cạnh Dữu Khánh,
chắp tay bái kiến, “Bang chủ.”
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn, là chân dài duy nhất của nhà mình, Ngũ đương
gia, hắn ít nhiều có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây, có phát hiện gì
hay sao?”
Mạt Lỵ liếc mắt nhìn Mục Ngạo Thiết, nở một nụ cười thần bí và khiêm tốn,
“Là đã có phát hiện. Bang chủ, ta nghênh đón một vị quý khách cho ngươi.”
Nói xong liền nhấc tay chỉ về phía con đường vừa mới đến, ra hiệu cho bọn hắn
nhìn xem.
Thấy bộ dạng nữ nhân này như muốn nói các ngươi phải cảm tạ ta, đám người
Dữu Khánh liền rất tò mò, nhanh chóng quay lại nhìn chăm chú, sau đó nhìn
thấy hai bóng dáng quen thuộc đang không nhanh không chậm đi tới.
Một người thiên kiều bách mị, yểu điệu thướt tha, tươi cười chầm chậm bước
đến.
Một kẻ đung đưa cái đuôi hổ chưa biến hóa.
Ngoại trừ Liên Ngư và Hổ Nữ ra, còn có thể là ai.
Nhìn thấy Liên Ngư ở nơi này, Mục Ngạo Thiết có phần kinh ngạc, vẻ mặt rất
phức tạp, ánh mắt gần như chỉ tập trung tại trên người Liên Ngư.
Dữu Khánh kinh ngạc sững sờ tại chỗ, lúc trước hắn và hai người Nam Trúc cẩn
thận trốn trốn tránh tránh để cắt đuôi hai nữ nhân này, bây giờ tại sao lại gặp
nhau ở đây?
Không đúng, không phải gặp nhau, hắn nhớ lại lời Mạt Lỵ nói, nhịn không được
quay đầu lại hỏi: “Là quý khách ngươi dẫn đến?”
Mạt Lỵ cười hì hì nhỏ giọng thì thầm với hắn, “Trên đường đi nghe thấy có
động tĩnh tại một chỗ sụp đổ, sau khi âm thầm kiểm tra, phát hiện thấy là các
nàng tiến đến. Suy nghĩ thấy có trợ lực như thế, làm sao có thể bỏ qua, nên ta
đến chào hỏi rồi dẫn đến đây.” Nói xong, cô ta còn hất hất cằm về phía Mục
Ngạo Thiết đang ngóng nhìn với vẻ thâm tình, “Nhị đương gia, có nên cảm tạ ta
hay không chứ?”
“Hả…” Dữu Khánh nhìn chóng quay đầu nhìn bộ dạng không có tiền đồ của
Mục Ngạo Thiết, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Mạt Lỵ, nhìn thấy bộ
dạng đắc ý như đã lập đại công của cô ta, hắn tức thì hận nghiến răng nghiến
lợi, hận không thể lập tức bán nữ nhân này vào thanh lâu, để cho cô ta thỏa
thích đón khách.
Hắn cũng hận không thể tát miệng mình mấy cái, nói dối quá nhiều khiến người
ta cho là thật, cuối cùng đã bị báo ứng!
Bất kể Liên Ngư có phải là theo dõi Nam Trúc đến đây hay không, cũng không
quản Liên Ngư phải chăng là tới đây vì Mục Ngạo Thiết, đều không thể để cho
Liên Ngư hoài nghi thân phận Thiêu Sơn Lang của Nam Trúc là giả, nếu như để
cho Liên Ngư nhìn thấy tên Thiêu Sơn Lang Nam Trúc kia cứ một mực đi theo
mình, có lẽ muốn không nghi ngờ cũng khó.
Việc giả mạo Thiêu Sơn Lang cũng không phải là trò đùa, nếu như để bị người
khác phát hiện ra việc này, vậy thì khó thể đánh giá được mức độ phiền phức, sợ
là mỹ nam kế cũng vô dụng.
Hắn và Nam Trúc thật vất vả mới tránh được, đã cắt đuôi được rồi, kết quả nữ
nhân Mạt Lỵ này lại chủ động dẫn người ta đến.
Nhìn thấy phản ứng vẻ mặt của hắn không ổn, Mạt Lỵ nhận ra được không bình
thường, tức thì có phần cười không nổi nữa.