Cũng không biết người khoác áo choàng chạy thoát đó là ai, nhưng điều đó
không còn quan trọng nữa, quan trọng là Tam Túc ô đã xuất hiện lại rồi.
Đồng Tại Thiên nhanh chóng kêu gọi hai gã đồng bạn, “Theo đánh dấu trên
đường đi tới nhanh chóng quay về, rồi theo ký hiệu do nhóm một lưu lại, nhanh
chóng hết sức có thể tìm đến bang chủ, thông báo việc nơi này phát hiện thấy
Tam Túc ô cho bang chủ biết.”
“Vâng.” Hai người nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
Đồng Tại Thiên thì gọi mấy người còn lại tiếp tục đi tìm kiếm.
Hai người đi báo tin trở về theo lời dặn của Đồng Tại Thiên, tìm đến dấu hiệu
chỉ đường của nhóm một, thì nhanh chóng lướt đi, rất nhanh sau đó liền gặp
được Nam Trúc và Bách Lý Tâm.
Thấy bộ dáng người tới rất cảnh giác, Nam Trúc sợ xảy ra hiểu lầm, nhanh
chóng xách tấm bảng tên treo trước ngực lên ra hiệu với họ, thể hiện ta là Thiêu
Sơn Lang, không có ác ý.
Lúc này, hai người đó mới nghiêng người dựa sát vào tường, đề phòng cẩn thận
đi vượt qua, rồi tiếp tục đuổi tìm đám người Dữu Khánh. Tìm tới nơi, họ liền
bẩm báo thông tin phát hiện thấy Tam Túc ô.
Dữu Khánh tinh thần phấn chấn, chỉ sợ nó chạy thoát ra ngoài mà không biết,
bây giờ đã xác nhận được nó vẫn còn trong lòng đất thì tốt rồi. Tranh thủ bắt rùa
trong lọ, hắn lập tức phân chia đám người tách ra, nhanh chóng đi liên lạc với
các nhóm khác, điều chỉnh phương hướng tìm kiếm tụ tập về khu vực của Đồng
Tại Thiên.
Còn hắn thì dẫn theo Mục Ngạo Thiết và hai gã thành viên đến báo tin chạy về
phía nhóm hai của Đồng Tại Thiên trước.
Và tránh không khỏi lại lần nữa đi vượt qua bên cạnh Nam Trúc và Bách Lý
Tâm, Dữu Khánh không vui cất tiếng hừ lạnh.
“Nhìn bộ dạng đột nhiên điều chỉnh phương hướng này, giống như là có phát
hiện gì đó, đi.” Nam Trúc phất tay gọi Bách Lý Tâm, rồi tiếp tục quay đầu lại đi
theo.
Với kiểu công khai bám sát theo không buông như thế, những thành viên Hạt
Tử bang đến tập kết sau đều phát hiện được vị Thiêu Sơn Lang mập mạp này.
Sau khi nghe thành viên nhóm một của Hạt Tử bang âm thầm kể lại, những
thành viên khác mới biết được lúc trước thiếu một chút đã xảy ra xung đột với
vị Thiêu Sơn lang này, trong lúc nhất thời tức giận, bang chủ vậy mà lại ra lệnh
giết chết vị Thiêu Sơn Lang này, may mà được mọi người khuyên can.
Về việc này, những người nghe kể lại không ai không nghĩ mà sợ, nhất là Đồng
Tại Thiên, nhận thấy vị bang chủ này quả thực quá bốc đồng, thậm chí còn có
phần điên cuồng, ngay cả Thiêu Sơn Lang cũng dám giết, không muốn lăn lộn
tại Tu Hành giới nữa sao?
Sau khi toàn bộ thành viên tập kết lại, bọn hắn một lần nữa chia nhóm đi tìm
kiếm.
Hai người Nam Trúc không quan tâm tới những kẻ khác, chỉ bám một mực theo
nhóm người có Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết.
Bốn nhóm, nhóm người do Mạt Lỵ dẫn dắt rẽ Đông rẽ Tây tìm kiếm một hồi,
rồi sau khi băng qua một chỗ sụp đổ không bao lâu, bỗng nhiên quay đầu nhìn
ngược lại, nhìn chằm chằm chỗ sụp đổ, vừa quan sát vừa nghiêng tai lắng nghe.
Sau khi nghe một hồi, xác định mình không có nghe sai, phía trong đống sụp đổ
quả thực có động tĩnh đào móc.
Chờ một chút, phát hiện thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, rõ ràng đang tới gần
bên này.
Mạt Lỵ lập tức vẫy tay ra hiệu cho mọi người giấu ánh sáng đi, nấp ở một bên
giao lộ rình xem, muốn nhìn xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Không bao lâu sau, đống sụp đổ được phá mở ra, nó đã được đào thông suốt.
Sau đó, trước tiên là mấy tên thành viên Sơn Hải bang cầm Huỳnh thạch chiếu
sáng, tiếp theo, mấy người lần lượt đi ra, không phải ai khác, chính là Liên Ngư
và Hổ Nữ, còn có đám người Cố Nhân Sơn cùng đi.
Nhìn nhìn vào phía sâu trong bóng tối trước mặt, Liên Ngư cất tiếng cảm tạ:
“Cảm tạ Cố bang chủ đã bỏ công hỗ trợ.”
Lời cảm tạ này có phần gượng gạo, Cố Nhân Sơn cũng chỉ có thể vuốt mũi mà
nhận, “Có thể dốc sức cho lão bản nương là vinh hạnh của bọn ta. Lão bản
nương cứ thoải mái dạo chơi, thứ cho ta không tiễn xa được.”
Bầu không khí có phần quái dị, không còn cách nào, ai bảo y không nói cho đối
phương biết Sơn Hải bang đã làm sụp đổ toàn bộ lối ra vào. Sau khi lang thang
khắp nơi một vòng, Liên Ngư nhận thấy không thích hợp, hơn nữa, ở tại mỗi
một chốt phong tỏa đều có thể gặp được thành viên của Sơn Hải bang canh giữ,
lúc này, nàng ta mới chất vấn Sơn Hải bang xem có ý gì.
Cố Nhân Sơn chạy đến nơi còn có thể làm gì, chỉ có thể nói là hiểu lầm, rồi
nhanh chóng nói người hỗ trợ đào mở thông đạo.
“Không tiễn.” Liên Ngư ném lại một tiếng rồi cất bước đi tới.
Hổ Nữ cầm Huỳnh thạch hỗ trợ rọi sáng.
Đám người Mạt Lỵ đang lén lút rình xem thấy vậy thì rón ra rón rén rút lui, nấp
trong bóng tối sát vách, thở cũng không dám thở mạnh.
May mà hai người đi tới không có chú ý quá nhiều, trực tiếp tiến thẳng tới
trước, rõ ràng là hướng thẳng vào chỗ sâu trong hang động.
Nhìn theo bóng quý khách đi xa, Cố Nhân Sơn xoay người quay về rồi lại nói
thủ hạ tiến hành phong kín thông đạo lại, dường như quyết tâm tử thủ.
Lợi dụng tiếng đá rơi rầm rầm phong kín lối ra vào, có thành viên Hạt Tử bang
nói: “Ngũ đương gia, nữ nhân vừa rồi chính là Liên Ngư, lão bản nương của
Thạch Tâm cư, Bán yêu quái đi theo nàng là tùy tùng tâm phúc Hổ Nữ.”
Mạt Lỵ sửng sốt, nếu không được nhắc nhở, cô ta là thật sự không biết, bởi vì
cô ta cũng chỉ vừa tới Thiên Tích sơn không bao lâu, vẫn chưa gặp được Liên
Ngư, may mà đám gian tế Phi Ưng bang này đã ở lại Khối Lũy thành tương đối
lâu, xem như có chút kiến thức.
Cô ta kinh ngạc nói: “Chính là nữ nhân thân mật với Nhị đương gia mà bang
chủ đã nói tới sao?”
“Đúng, chính là nàng ta.” Người trả lời mặt mày rạng rỡ.
Có người còn cất lời trêu đùa một câu, “Vẫn là Nhị đương gia lợi hại.”
Những nam nhân khác cùng nhau cười trộm liên tục, giống như mọi người đều
biết là chuyện gì vậy.
Mạt Lỵ không hiểu, “Vị lão bản nương này chạy đến đây làm gì, sự kiện Đồng
Tước võ lần trước, nàng ta cũng tham dự vào sao?”
Có người đáp: “Không, từ trước đến nay nàng ta không dính líu gì đến chuyện
của các bang phái tại Thiên Tích sơn. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta xuất
hiện tại sự kiện Đồng Tước võ.”
Lại có người ngạc nhiên kêu lên: “Điều này còn cần phải đoán tới đoán lui sao?
Người ta đến đây nhất định là vì Nhị đương gia. Nếu không, với thân phận của
người ta, đáng giá tới nơi này sao?”
Mọi người vừa nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra, ngay cả Mạt Lỵ cũng nở nụ
cười quái dị, “Xem ra Nhị đương gia thật sự có sức hấp dẫn không phải bình
thường a.”
Người khác nhắc nhở: “Ngũ đương gia, đây là chuyện tốt nha. Có vị lão bản
nương này hỗ trợ, còn ai còn dám trêu chọc chúng ta trong khu vực tranh đoạt
này? Không cần phải sợ nguy hiểm nữa, chúng ta có thể thoải mái đi lại rồi.”
Nghe được lời này, Mạt Lỵ nhịn không được trở nên hưng phấn, nắm chặt nắm
tay, “Vậy còn chờ gì nữa? Làm sao có thể để cho người ta không biết đường
phải loay hoay tìm kiếm, về sau không chừng sẽ bị Nhị đương gia trách tội. Còn
không mau đi tìm người ta đến người ta giật dây bắc cầu đi.”
Một đám người cười xấu xa liên tục gật đầu đồng ý. Bọn họ lùi lại đến ngã giao
xem xét, phát hiện thấy chỗ sụp đổ đã được phong tỏa lại, mặt dù phía bên kia
vẫn còn động tĩnh lập kín, nhưng hẳn là không nhìn thấy bọn họ được rồi. Bọn
họ lập tức nhanh nhẹn vọt ra, trực tiếp đuổi theo hướng Liên Ngư biến mất.