“Ngươi nói cái gì?” Nam Trúc kinh ngạc hô lên, thật sự cho rằng mình đã nghe
nhầm.
Bách Lý Tâm cũng rất kinh ngạc.
Dữu Khánh lười nhắc lại, nhảy xuống từ trên đống sụp đổ.
Thân hình Nam Trúc lóe lên, nhảy xuống đuổi theo, kéo cánh tay Dữu Khánh
lại, “Nàng ta và lão Cửu có quan hệ tình cảm, làm sao có thể?”
Dữu Khánh nhún vai, “Có gì mà có thể hay không thể, duyên phận tới thì thần
tiên cũng không cản được.”
Nếu như chỉ có mấy sư huynh đệ với nhau, vậy thì cái gì hắn cũng có thể nói ra
được, nhưng ngay trước mặt Bách Lý Tâm, hắn không thể nói ra mình dùng mỹ
nam kế.
Nam Trúc liếc nhìn Bách Lý Tâm, cho rằng lão Thập Ngũ không có khả năng
nói bậy loại chuyện này ngay trước mặt Bách Lý Tâm, nghĩ tiếp về chuyện này,
thần sắc gã đầy kinh ngạc và mờ mịt, sắc đẹp của Liên Ngư chắc chắn hơn hẳn
Bách Lý Tâm, phong thái quá quyến rũ, vóc dáng cực hấp dẫn, vấn đề là, làm
sao lại nhìn trúng loại mặt hàng như lão Cửu chứ?
Ngay cả người như lão Cửu mà cũng có thể nhìn trúng, lại còn lên giường với
lão Cửu, trong lòng gã chợt cảm thấy có phần không thoải mái, nhưng gã vẫn
đăm chiêu hỏi: “Ý của ngươi là, bởi vì nàng ta quan tâm tới lão Cửu cho nên
mới phát hiện được các ngươi liên hệ với bên ta, cho nên mới theo dõi chúng ta
khi tại Khối Lũy thành?
Dữu Khánh ngập ngừng gật gật đầu, quả thực ý của hắn chính là như vậy và hắn
cũng nghi ngờ như vậy, nếu không, nàng ta cần gì phải nhìn chằm chằm Nam
Trúc, một gã Thiêu Sơn lang chứ.
Nhưng chuyện này tạm thời có thể đặt sang một bên, cần phải giải quyết vấn đề
trước mắt cái đã, hắn hỏi: “Lão Thất, ngươi không phải có chuyện quan trọng
sao? Nói đi, có chuyện quan trọng gì, nói ra nghe xem.” Vừa nói vừa xắn hai
tay áo lên, bộ dáng như muốn đánh người.
Nam Trúc mặt không đổi sắc, nhịp tim không thay đổi, nhìn chằm chằm thẳng
vào hai mắt hắn, hỏi: “Rốt cuộc, bang chủ của Hạt Tử bang là ai?”
Nghe câu hỏi này, Dữu Khánh tức thì có chút chột dạ, hắn đương nhiên biết rõ
đối phương có ý gì khi nhắc tới việc này, vì vậy hắn nói tránh đi: “Tam Túc ô
thì sao, rốt cuộc có ra ngoài hay không?”
“Không có, ít nhất cho đến hiện nay, bên ngoài không phát hiện thấy nó.” Nam
Trúc trả lời một cách gọn gàng dứt khoát, sau đó tiếp tục âm trầm nghiến răng
nghiến lợi hỏi: “Tham gia sự kiện Đồng Tước võ cần một nghìn vạn lượng phí
đăng kí, một nghìn vạn a, đó chính là một nghìn vạn. Phí đăng kí một nghìn vạn
lượng của Hạt Tử bang lấy từ đâu ra?”
Dữu Khánh mở miệng đáp liền, “Tự nhiên là gom từ mọi người.”
Nam Trúc: “Được, vậy ta đi tìm người của Hạt Tử bang hỏi xem.” Dứt lời liền
cất bước.
Dữu Khánh đưa tay giữ gã lại, “Đầu óc ngươi có bệnh sao? Người của Hạt Tử
bang gom góp bao nhiêu tiền liên quan cái rắm gì đến ngươi. Có kêu ngươi bỏ
tiền ra sao?”
Nam Trúc: “Khi chúng ta rời U Giác Phụ thì đã thống nhất, nếu có tiền mọi
người chia đều. Hiện tại ta hoài nghi tiền của ta đã bị người ăn chặn, ta phải tìm
kiếm công lý.” Tay vùng ra lôi kéo, tiếp tục bước đi.
Được rồi, Dữu Khánh cũng không lôi kéo nữa, hừ hừ nói: “Đi thì đi, không sợ
chết thì cứ đi đi. Ngươi cũng không phải không biết giữa Liên Ngư và Nhiếp
Nhật Phục có mối quan hệ như thế nào nha? Lão Cửu và Liên Ngư làm ra
chuyện như vậy, đừng nói tới ta và lão Cửu, toàn bộ Hạt Tử bang đều có thể bị
Nhiếp Nhật Phục đạp chết bất cứ khi nào.
Chúng ta nghĩ hết mọi cách để phủi sạch sự liên quan giữa ngươi và bọn ta.
Chúng ta xông pha phía trước hứng chịu sinh tử, muốn giữ an toàn cho ngươi.
Ngươi thì hay rồi, chủ động nhào tới, rất sợ người khác không biết chúng ta có
mối quan hệ với nhau. Ngươi chết thì thôi đi, làm vậy rõ ràng là kéo Bách Lý
Tâm cùng xuống nước. Ngươi suy nghĩ cho người ta như vậy sao?”
Nam Trúc đã dừng bước lại từ lâu, đứng chôn chân tại đó, giống như đã bị điểm
trúng tử huyệt, khó thể tiến tới phía trước dù chỉ một chút, chỉ là, bộ dạng
nghiến răng nghiến lợi của gã bộc lộ ra rất rõ ràng.
Dữu Khánh đi tới phía sau, vỗ vỗ vai gã, “Đừng nên lấy lòng dạ tiểu nhân độ
người quân tử, có tiền mọi người khẳng định sẽ kiếm cùng nhau, đổi là ngươi,
ngươi sẽ ăn chặn tiền của chúng ta sao? Trong hang động này chỉ có đánh đánh
giết giết, khắp nơi đều là nguy hiểm, lỡ như có người không đặt nặng thân phận
Thiêu Sơn của ngươi thì làm sao bây giờ? Vẫn nên ra ngoài đi, tìm thấy Tam
Túc ô, ta tự nhiên sẽ đi tìm ngươi.”
Dứt lời liền nghênh ngang rời đi.
Bách Lý Tâm đi tới bên cạnh Nam Trúc, lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Nam Trúc nhìn nàng, không quên bày tỏ, “Bách Lý, nếu không phải vì sự an
toàn của ngươi, ta há có thể để mặc cho hắn sắp xếp, nhất định sẽ tìm người của
Hạt Tử bang để vạch mặt sự gian dối của hắn. Hắn và lão Cửu khẳng định đã ăn
chặn tiền của ta.”
Bách Lý Tâm không tiếp lời này, quay đầu lại nhìn đống đá chặn kín, “Chúng ta
sẽ quay lại?”
Nam Trúc: “Không về, đi theo bọn hắn, không tập trung một chỗ là được. Hắn
nghĩ mọi cách để gạt chúng ta sang một bên, tất nhiên trong lòng có quỷ.”
Bách Lý Tâm không nhiều lời nữa, dù sao cũng có vị này làm tấm mộc.
Trở lại trong đám người Hạt Tử bang, Dữu Khánh lập tức tuyên bố với mọi
người, đã tìm người để xác minh rồi, Tam Túc ô vẫn chưa ra ngoài, vẫn còn tại
trong lòng đất phía dưới Vạn Hác trì này, hắn đề nghị lập tức lập ra kế hoạch
tìm kiếm Tam Túc ô.
Đối với việc này, hơi có lời phản đối, vì vậy Dữu Khánh phải thuyết phục một
chút.
Tình hình hiện tại nhìn chung là có lợi cho bọn hắn, người của Sơn Hải bang
hẳn là đều đang trông chừng tại bên ngoài khu vực sụp đổ, cho dù đụng phải các
bang phái khác, bọn hắn có thể giải thích được là bị Sơn Hải bang chặn kín
đường nên phải quay trở vào, mà bọn hắn cũng không có xung đột lợi ích với
việc tranh đoạt của các bang phái, cho nên bọn hắn có thể thoải mái đi tìm kiếm
khắp nơi trong lòng đất này.
Sau khi đã được trấn an, mọi người lập tức bắt đầu lập ra kế hoạch tìm kiếm
Tam Túc ô. Trừ bang chủ ra, năm vị đương gia, mỗi một vị dẫn một nhóm. Toàn
bộ bang có ba mươi sáu người, bảy người một nhóm, còn dư lại Dữu Khánh, tự
nhiên đi theo nhóm người của Nhị đương gia Mục Ngạo Thiết.
Vì tránh bị lạc đường, kí hiệu đánh dấu đường của mỗi một nhóm đều khác
nhau, nhóm một là một vòng tròn có mũi tên chỉ phương hướng di chuyển,
nhóm hai là hai vòng tròn và mũi tên, cứ như vậy cho đến nhóm năm. Làm như
vậy cũng có thể thuận để mọi người tìm kiếm nhau.
Vì để không làm việc vô ích, Dữu Khánh yêu cầu mỗi một nhóm vừa tìm kiếm
vừa vẽ lại con đường đã đi qua, có thể sẽ hữu ích khi ghép chúng lại với nhau.
Sau khi đã hiểu rõ nhiệm vụ, các đội ngũ lập tức xuất phát, gặp đến lối rẽ thì các
đội phân tán ra.
Theo kế hoạch, mỗi nhóm sẽ nỗ lực lục soát khu vực các lối ra trước, bởi vì rất
có khả năng Tam Túc ô đang tìm kiếm đường ra ngoài.
Nhóm người có Dữu Khánh, sau khi tách ra hành động một mình không bao lâu
liền phát hiện thấy khác thường.
Người ở phía sau đội ngũ chạy đến trước bẩm báo, “Bang chủ, phía sau hình
như có người đang đi theo chúng ta.