Hai người này là thành viên phụ trách đi tra xét quanh khu vực này, đúng lúc
này đi tới gần đây, nghe có tiếng nói chuyện nên chạy đến, không nghĩ tới lại
thấy được cảnh tượng bi thảm thân đầu chia lìa của đồng bạn.
Hai người đang định phát tác nhưng khi nhìn rõ dung mạo hai nữ nhân thì nét
tức giận mới hiện lên trên mặt lập tức biến thành vẻ ngạc nhiên, sau khi nhìn
nhau, hai người đều không thốt tiếng nào, nhanh chóng lắc người rời đi.
Hổ Nữ nói; “Lão bản nương, nên đi thôi, tránh rước lấy phiền phức.”
Liên Ngư nhìn nhìn giao lộ, không biết nên đi hướng nào mới thích hợp, miệng
trả lời: “Ngươi không thấy phản ứng của bọn họ sao? E rằng đã coi chúng ta là
hung thủ, nếu như rời đi bây giờ, đó mới là có lý cũng nói không rõ được, chờ
chút đi.
Hổ Nữ nghĩ lại thấy cũng đúng.
Không bao lâu sau, một tràng âm thanh tung nhảy truyền tới, một đám thành
viên Sơn Hải bang chạy tới, người cầm đầu chính là Cố Nhân Sơn.
Nhìn thấy hai người Liên Ngư, Cố Nhân Sơn thoáng nhìn thi thể thủ hạ bị chết
trên mặt đất, lần này không thể tiếp tục hành lễ với Liên Ngư, cau mày hỏi:
“Lão bản nương, đây là cớ gì, chẳng lẽ bọn họ đã đắc tội ngài?”
Liên Ngư hỏi ngược lại: “Cố Nhân Sơn, ngươi sẽ không cho rằng là ta giết
người của ngươi nha?”
Cố Nhân Sơn hơi giật mình, ngay lập tức đích thân khám nghiệm hiện trường,
sau khi kiểm tra kỹ, y quay lại nói với đám thủ hạ: “Không phải lão bản nương
giết. Người chết chưa lâu, nhưng cũng đã chết một đoạn thời gian rồi. Lão bản
nương giết người xong sẽ không thể một mực ở đây chờ cho tới bây giờ.”
Liên Ngư gật đầu, “Nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt việc.”
Tuy nhiên, vẫn có một số thanh viên Sơn Hải bang nửa tin nửa ngờ tiến đến,
đích thân khám nghiệm hiện trường, nhận thấy thời gian tử vong quả thực giống
như bang chủ đã nói, hẳn là không phải lão bản nương giết chết.
Có thành viên nòng cốt trong bang hỏi, “Lão bản nương có biết là ai làm hay
không?”
Liên Ngư có đối tượng hoài nghi nhưng không thể xác định, nên khẽ lắc đầu,
“Không biết, ta cũng chỉ vừa mới nhìn thấy không lâu thì đụng phải người của
các ngươi.
Cố Nhân Sơn phất tay ra hiệu cho những người khác đứng sang bên, rồi chắp
tay với Liên Ngư, “Lão bản nương, tại sao ngài lại đến nơi ti tiện này?”
Liên Ngư hỏi ngược lại: “Ta không thể tới sao? Hay là ta cần phải báo trước với
ngươi rồi mới được đến nơi này?”
Cố Nhân Sơn vội xua tay đáp: “Lão bản nương nói quá lời, ta không phải có ý
này, chỉ là tò mò.”
Lúc này Liên Ngư mới dịu giọng lại một chút: “Yên tâm đi, ta không có hứng
thú đối với việc tranh đoạt của các ngươi, các ngươi cứ chơi trò của các ngươi,
ta chỉ đến xem.”
Đến xem? Nghe lời nói này, Cố Nhân Sơn chỉ có thể pha trò ứng phó, trong
lòng đất tối đen này có thể có cái gì để mà xem chứ, trong lòng y đã lóe lên một
bóng người, là tên to con kia, nữ nhân này ngoại trừ đến tìm nhân tình còn có
thể xem cái gì?
Bất kể như thế nào đi nữa, dù sao đã chết hai người trong bang, Sơn Hải bang
không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, một đám người lập tức tản ra lục
soát khu vực xung quanh…
Rất nhanh liền lục soát đến nơi đám người Dữu Khánh ẩn nấp.
Đối với kiểu lục soát này, Dữu Khánh cũng không lo lắng gì, cho dù bị phát
hiện, trong hoàn cảnh này cũng khó bắt được bọn hắn, bọn hắn có thể nhanh
chóng bỏ chạy, rất dễ dàng khiến cho thông đạo này sụp đổ để ngăn cản bị phía
sau đuổi bắt, chờ đến khi truy binh đào ra hết, bọn hắn đã chạy mất từ lâu rồi,
nhất định sẽ không nhìn thấy được cả cái bóng của bọn hắn.
May mà người lục soát chỉ hơi chút kiểm tra vị trí sụp đổ rồi rời đi, không có
leo lên phía trên cao nhất của đống sụp đổ để kiểm tra, nếu không, tất nhiên sẽ
phát hiện thấy đống sụp đổ có nơi bị rút đi trống không.
Việc này cũng không có gì, nhưng khiến Dữu Khánh kinh nghi chính là Cố
Nhân Sơn và chủ tớ Liên Ngư cũng tản bộ đến chỗ sụp đổ nhìn xem.
Tại sao nữ nhân này cũng đến đây chứ? Hắn có phần không hiểu được, âm thầm
quan sát thông qua khe hở.
Liên Ngư không có để cho Cố Nhân Sơn tiếp tục đi theo, nói y cứ đi làm việc
của mình, nói mình chỉ đi vòng vòng nhìn xem.
Cố Nhân Sơn thuận thế xin cáo lui, cũng không nói cho hai người biết mình đã
đánh sụp toàn bộ thông đạo ra vào.
Đợi đến khi xung quanh đã im ắng không còn ai, Liên Ngư đích thân nâng tay
đẩy tảng đá chặn đường trong đống sụp đổ, cảm thấy tầng đá tắc nghẽn này rất
dày, nàng ta liền bỏ cuộc, không có leo lên trên cùng để kiểm tra, khi xoay
người lại nhìn phía sau thì cất tiếng nghi hoặc, “Trong thời gian ngắn là không
thể đào thông được lới đi này, hai tên đó đã chạy đi đâu chứ?”
Nghe được lời này, Dữu Khánh có phần hoài nghi phải chăng là đang ám chỉ
Nam Trúc và Bách Lý Tâm, lẽ nào hai người theo dõi đến đây chính là hai
người này?
Hai người Liên Ngư không có nán lại đây quá lâu, cũng không có hứng thú đào
mở thông đạo, bọn họ di chuyển đi nơi khác để kiểm tra.
Trốn ở bên trong thông đạo, ba người Dữu Khánh đợi một hồi lâu, sau khi
không có nhìn thấy người khả nghi nào khác xuất hiện, xác định không còn
động tĩnh gì nữa, Dữu Khánh mới ra hiệu cho Nam Trúc và Bách Lý Tâm chặn
kín tại phía sau rời khỏi đây.
Sau khi mò ra khỏi lỗ hở, Dữu Khánh lại dời tảng đá bịt lại lỗ thủng ở bên này.
Nam Trúc ở bên cạnh hỏi: “Nữ nhân cất tiếng là lão bản nương của Thạch Tâm
cư sao?”
Gã và Bách Lý Tâm núp ở phía sau, không nhìn thấy được người, nhưng gã có
thể nghe được giọng nói.
Nghe câu hỏi này, Dữu Khánh nghi ngờ, hỏi: “Tại sao ngươi biết là nàng ta?”
Nam Trúc: “Lúc trước ở bên bờ Vạn Hác trì, nàng ta đứng ở bên cạnh cửa hàng
của ta rất lâu. Chúng ta có nói chuyện với nhau, nghe giọng liền biết.” Thấy
Dữu Khánh bộc lộ vẻ kinh nghi, gã cũng giật mình, “Chẳng lẽ hai người đó
đang theo dõi chúng ta?”
Dữu Khánh cắn răng nói: “Ngươi nói xem nào? Ta nói a, rốt cuộc thì ngươi
muốn làm gì, rõ ràng chỉ cẩn để cho Đầu To truyền tin là được rồi, ngươi cần gì
phải đích thân chạy tới, bây giờ thì hay rồi nha?”
Nam Trúc không hiểu, “Không đúng, nàng ta nhìn chăm chú vào chúng ta làm
gì?”
Lời này cũng làm cho Dữu Khánh chìm vào trầm tư, đúng vậy, theo dõi một
Thiêu Sơn Lang làm gì, sau đó hắn thử hỏi, “Ngươi dừng cửa hàng tại bên bờ
Vạn Hác trì, nàng ta cũng dừng lại bên cạnh cửa hàng của ngươi rất lâu, còn nói
chuyện với ngươi nữa?”
Nam Trúc gật gật đầu.
Dữu Khánh hỏi tiếp: “Có nói chuyện phiếm với người khác hay không?”
Nam Trúc: “Có người của Cống Sơn đường, còn có con Bán yêu quái bên cạnh
nàng ta.” Nói đến đây, kết hợp tiền căn hậu quả, ngay cả chính gã cũng nhận
thấy được không thích hợp, gã có chút khẩn trương hỏi: “Ý của ngươi là, nàng
ta vừa đến Vạn Hác trì thì đã theo dõi ta?”
Dữu Khánh: “Vậy ngươi nghĩ sao chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ngoại hình của ngươi
ngọc thụ lâm phong nên nhìn trúng ngươi hay sao?” Nói đến đây hắn hơi dừng
lại, rồi thả chậm giọng nói như tự nói với mình, “Không có khả năng vô duyên
vô cớ vừa đến liền nhìn chăm chú vào ngươi, e rằng đã theo dõi các ngươi ngay
tại Khối Lũy thành, có lẽ đã biết rõ bốn chúng ta là một nhóm.”
Nam Trúc giật mình, hỏi: “Không thể nào, chúng ta trao đổi thông tin qua lại
trong thành ngoài thành không phải rất kín đáo sao? Hơn nữa, nàng ta theo dõi
chúng ta làm gì?”
Nói đến đây, Dữu Khánh nhịn không được vuốt vuốt chút ria mép của mình,
“Có thể là có liên quan với lão Cửu.”
Nam Trúc nghi hoặc, “Bởi vì lão Cửu là có ý gì?”
Dữu Khánh thuận miệng đáp một câu, “Nàng ta và lão Cửu đã ngủ với nhau.”