Bán Tiên

Chương 874: Theo dõi (1)




Đào móc theo cách này, quả thực đào ra rất nhanh, cho dù đều là nhấc nhẹ, đặt

nhẹ nhưng khoảng cách mười trượng rất nhanh cũng được đào đến cuối.

Trông chừng ở phía đầu bên kia, ngay từ khi bắt đầu đào móc, Nam Trúc và

Bách Lý Tâm đã có thể nghe được âm thanh di chuyển đá rầm rầm, hai người

âm thầm chờ đợi thông đạo trước mắt được mở rộng, nào ngờ, nguồn ánh sáng

dao động lại xuất hiện tại trong khe đá phía trên đống sụp đổ.

Hai người lập tức lướt tới, bám vào tảng đá phía trên, nhìn vào trong qua khe

đá, mơ hồ nhìn thấy có bóng người dao động, không biết là ai.

Không biết đó chính là Dữu Khánh, người dẫn đầu dòng người đào móc.

Dùng Quan Tự quyết, Dữu Khánh nhận thấy đã đào đến cuối. Khi còn lại một

tảng đá cuối cùng trước mặt, hắn không có vội vàng mở rộng ra để gặp mặt

Nam Trúc, mà quay đầu lại nói với Mục Ngạo Thiết ở phía sau, “Ngươi dẫn mọi

người lùi lại chờ đợi ở chỗ lúc trước đi.”

Khi Mục Ngạo Thiết ôm lấy tảng đá cuối cùng chuyển đi ra ngoài thì cũng

truyền tin cho mọi người rút lui. Đám người rất nhanh liền rút đi.

Sau khi xác định không còn người nào khác nhìn thấy mình và Nam Trúc gặp

mặt nhau, hắn mới cất tiếng khẽ gọi ra bên ngoài qua khe hở tảng đá, “Lão

Thất.”

Nam Trúc đang chờ đợi, lập tức đáp lời: “Tại đây, vừa rồi ở phía sau là lão Cửu

hả?”

Dữu Khánh: “Bớt nói nhảm đi, nói mau, chuyện quan trọng gì?”

Nam Trúc kinh ngạc hỏi: “Ngươi không để cho ta đi vào, nhìn không thấy

người, làm sao nói được?”

Dữu Khánh: “Nói chuyện còn cần phải nhìn thấy người, tướng ngươi rất dễ nhìn

sao? Có bệnh hả, là không có miệng hay là bị điếc, tại sao như thế này thì không

thể nói chuyện chứ?”

Nam Trúc: “Cũng đã đào thông đến đây rồi, ngươi còn muốn tán gẫu với ta qua

một tảng đá sao?”

Dữu Khánh bỗng cảm thấy không thích hợp, đối phương không giống như là có

chuyện quan trọng, nếu không, làm sao có thể cứ lải nhải dây dưa hoài như vậy,

lập tức cảnh giác, hỏi: “Lão Thất, ngươi làm cái gì quỷ gì vậy?” Tiếp đó, hắn

cảm thấy tên Nam Trúc này chưa chắc sẽ nói lời thành thật, nên tiếp tục truy

hỏi, “Bách Lý Tâm, ngươi nói đi, các ngươi đang làm trò quỷ gì?”

Bách Lý Tâm có phần chột dạ, lập tức bán đứng Nam Trúc, “Không làm gì cả,

hắn gọi ta cùng đi.”

Vẻ mặt Nam Trúc tức thì trở nên rất đặc sắc, gã quay đầu lại, nương theo ánh

sáng từ trong khe đá rọi ra, nhìn Bách Lý Tâm, có thể nói là cảm xúc ngổn

ngang.

Bách Lý Tâm thì nhìn gã với vẻ mặt xin lỗi, như thể muốn nói, ngươi đã nói,

nếu như hắn hỏi, thì cứ nói là ý của ngươi nha.

Nam Trúc muốn nói chính là, đúng là ý của ta, nhưng ngươi cũng không thể bán

đứng ta nhanh như vậy, có phải rất không chút nào suy nghĩ cho ta a?

May mà gã không chỉ không so đo với Bách Lý Tâm, mà còn đáp lại bằng nụ

cười trấn an, như muốn nói đừng sợ, vạn sự có ta lo.

Dữu Khánh: “Hắn nói ngươi cùng xông xuống đây làm gì?”

Không đợi Bách Lý Tâm mở miệng, Nam Trúc vội chặn lời: “Ta nói nha lão

Thập Ngũ, ngươi có cần phải làm vậy không? Đã đến nước này rồi mà còn

không chịu gặp mặt nói chuyện, là có ý gì nha? Có phải trong lòng ngươi có

quỷ không chứ?”

Dữu Khánh lười tán dóc với gã, “Ta hỏi ngươi, Tam Túc ô có xuất hiện ở bên

ngoài hay không?”

Nam Trúc: “Ta làm sao biết được ngươi có phải là kẻ khác giả mạo hay không,

gặp mặt, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.”

Chỉ bằng những lời này, Dữu Khánh lập tức biết được rồi, bên ngoài chắc chắn

không nhìn thấy Tam Túc ô. Tên mập mạp này khẳng định đang giở trò mưu ma

chước quỷ gì đó, hắn lập tức không khách khí trực tiếp đuổi đi, “Cút, đừng có

rảnh rỗi gì tới đây gây rắc rối cho ta. Trở về cửa hàng của ngươi đi.”

Hắn có phần tức giận, tên mập mạp chết tiệt này vô duyên vô cớ khiến một đám

người bọn hắn phải mệt nhọc một chuyến.

Nam Trúc không cam lòng nói: “Lão Thập Ngũ, chỉ một câu của ngươi, ta liền

khiêng một cái cửa hàng nặng như vậy chạy từ Khối Lũy thành đến đây. Ngươi

có biết mệt cỡ nào không?”

“Ngậm miệng!” Dữu Khánh chợt cắt đứt lời gã nói, ánh mắt trở nên nghiêm

trọng, nhìn chằm chằm trạng thái dao động của đám bụi trước mắt.

Nam Trúc tức thì cũng nổi giận, đây là đang không hề nể mặt gã ngay tại trước

mặt nữ nhân mà gã yêu thích nha, như vậy là không thể nào tiếp tục làm đồng

môn sư huynh đệ nữa rồi, lập tức cắn răng nói: “Lão Thập Ngũ, đây là cho

ngươi mặt mũi mà không biết xấu hổ nha “

Dữu Khánh lại trực tiếp cắt lời, “Khi các ngươi đến đây thì không phát hiện

thấy có người nào theo dõi sao?”

” Nam Trúc sửng sốt, lửa giận lập tức biến mất vô ảnh vô tung, gã theo vô thức

mà quay đầu lại nhìn phía sau, bóng tối đen thui, không nhìn thấy được gì,

“Theo dõi gì chứ, không có a!”

“Không có cái rắm, tám chín phần mười là các ngươi đã bị người theo dõi.”

Dữu Khánh không thể nhịn được lời mắng. Dùng Quan Tự quyết, hắn đã nhận

ra được, hẳn là có hai người chui vào mật đạo tiến đến đây, hắn không cho rằng

đó là sự trùng hợp. Mắng xong hắn vội vàng căn dặn, “Ta ở bên trong nâng bên

trên tảng đá lên, các ngươi từ bên ngoài lôi tảng đá lớn này ra, nghìn vạn lần

đừng có thả nó xuống đất, sau đó còn phải bịt vào lại.”

Dứt lời hắn trực tiếp ra tay, đặt viên Huỳnh thạch chiếu sáng sang một bên, nâng

tảng đá bên trên tàng đá lớn, tránh để khi lôi tảng đá lớn ra sẽ gây ra âm thanh

sụp đổ.

Hai người bên ngoài nhận thấy được hắn không phải nói giỡn, lập tức nghe

theo.

Sau khi hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Dữu Khánh hô lên “Rút”, Nam Trúc

ở bên ngoài lập tức thi pháp rút khối đá đó ra, dưới chân còn phải thi pháp

khống chế, tránh đạp sụp tảng đá phía dưới.

Lỗ hổng vừa mở ra, Dữu Khánh vươn đầu ra ngoài gọi, “Vào mau.”

Nam Trúc ra hiệu cho Bách Lý Tâm tiến vào trước, Bách Lý Tâm thấy không

gian bên trong có hạn, nhanh chóng cởi chiếc hộp lớn sau lưng xuống, ôm dọc

theo người rồi mới chui vào. Vừa vào bên trong, nàng bỏ đồ xuống rồi nhanh

chóng ra tay giúp Dữu Khánh giữ vững tảng đá ở bên trên.

Đã rảnh tay, Dữu Khánh rút kiếm ra, trực tiếp chém ra một kiếm, phốc, kiếm

cắm sâu vào trong tảng đá lớn Nam Trúc đang khiêng, dùng sức mạnh của một

kiếm này giữ vững lấy tảng đá lớn mấy nghìn cân, đồng thời thi pháp dưới chân

để ổn định xung quanh, tránh phát lực không đều khiến phá vỡ sự cân bằng của

những tảng đá phía dưới.

Vừa được nhẹ tay, Nam Trúc liền nhanh chóng chui vào trong lỗ, sau đó cũng

quay lại muốn hỗ trợ.

Nhiều người hơn thực sự chật chội, Dữu Khánh không vui nói: “Ngươi quá

mập, lăn ra phía sau đi.”

Nam Trúc đành phải ảo não lùi về phía sau.

Dữu Khánh cầm kiếm kéo tảng đá rút lại phía sau, với sự hỗ trợ của Bách Lý

Tâm, cả hai lại nhẹ nhàng kéo tảng đá lớn về lại chỗ cũ, sau khi xác định nó

chịu lực sẽ không có vấn đề gì, hắn mới rút kiếm ra cho vào vỏ, sau đó nhanh

chóng nhặt lấy viên Huỳnh thạch đang đặt một bên cất đi.

Trước khi ánh sáng biến mất, hắn còn không quên nhấc ngón tay dựng thẳng

trước miệng, ra hiệu cho hai người im lặng.

Nam Trúc và Bách Lý Tâm giấu mình trong bóng tối, trong lòng có chút khó

hiểu, nói thật, vừa rồi bọn họ không phát hiện thấy có chút khác thường nào,

không biết Dữu Khánh làm sao phát hiện được có người đang theo dõi bọn họ,

hơn nữa còn là phát hiện thấy khi đang trốn ở phía sau tảng đá này.

Cho dù cảm thấy quái lạ, nhưng biết Dữu Khánh sẽ không lấy loại chuyện này

ra giỡn chơi, bọn họ cẩn thận nín thở ngưng thần, không dám có bất kỳ động tác

gì.

Dữu Khánh tựa tại bên khe hở tảng đá quan sát bóng tối bên ngoài, hắn muốn

biết rốt cuộc là người nào vậy mà lại có thể để mắt đến Nam Trúc, vố đã có thân

phận Thiêu Sơn Lang.

Người tới ở bên ngoài không phải ai khác, chính là Liên Ngư và Hổ Nữ.

Lúc này, hai người đã dừng lại, dừng tại bên cạnh hai cái thi thể đứt đầu nằm

nơi ngã rẽ, cau mày quan sát.

Hổ nữ cầm Huỳnh thạch ngồi xổm trước mặt thi thể, ngón tay chấm một chút

máu để kiểm tra, khi đứng dậy, cô ta nói: “Nhìn y phục là người của Sơn Hải

bang, máu vẫn còn chưa hoàn toàn đọng lại, vừa mới chết không lâu, có thể là

hai người đó làm.”

Liên Ngư: “Không có dấu hiệu giao đấu với nhau, giống như là một kích chí

mạng, cùng lúc cho hai người một kích chí mạng, hoặc là thực lực của hung thủ

rất mạnh, hoặc là tu vi người chết rất yếu, hoặc là đánh lén khi không đề

phòng.” Nàng ta nhìn nhìn hoàn cảnh hiện trường, có phần nghi hoặc, “Đều là

chặt đầu, cho dù thừa dịp bọn họ không đề phòng cũng không dễ dàng làm

được, theo lý thuyết tại trong không gian như thế này, sẽ không ai không có

chút nào cảnh giác. Hai người đó có thực lực cao cường như vậy sao?”

“Tại Triêu Dương đại hội đã ẩn giấu bớt thực lực hay sao?” Hổ Nữ lẩm bẩm rồi

tiếp tục quan sát xung quanh.

Liên Ngư bỗng nhiên quay đầu lại nhìn vào một lối đi ở một bên, một thoáng

sau, có ánh sáng thấp thoáng hiện ra, rồi sau đó xuất hiện hai người, là người

của Sơn Hải bang.