Bán Tiên

Chương 872: Chuyện quan trọng (1)




Nam Trúc lưng cõng một chiếc túi, Bách Lý Tâm giống mình trong chiếc áo

choàng, trên lưng đeo một cái hộp lớn, hai người nương theo thế núi che chắn,

luồn lách đi theo sau Đầu To lúc bay lúc dừng phía trước.

Việc tìm kiếm mật đạo, tự nhiên là cần được Đầu To dẫn đường.

Về phương diện chính sự, Đầu To vẫn là tương đối được tin cậy, chỉ có chuyện

làm không được, không có chuyện xem nhẹ, về phương diện này, Nam Trúc

cũng tin tưởng Đầu To.

Nói thật, Nam Trúc không biết Dữu Khánh làm sao thuyết phục được Đầu To

tìm đến mình, chính gã cũng biết rõ bây giờ Đầu To rất không thích gã.

Trên đường đi, Bách Lý Tâm vẫn còn lo lắng, không yên tâm cất tiếng hỏi một

câu, “Lão Thập Ngũ nói chúng ta lo liệu bên ngoài, chúng ta lại bất chấp xông

vào, hắn có trách cứ chúng ta hay không?”

Nam Trúc trực tiếp xì một tiếng, “Trách cứ cái rắm, hắn rõ ràng đã trở thành

bang chủ Hạt Tử bang nhưng lại giấu giếm chúng ta, khi lão Cửu đưa hàng đến

thì còn trực tiếp nói dối với ta, vì sao phải gạt bọn ta? Ta quá hiểu bọn hắn, hai

tên súc sinh đó, chắc chắn có vấn đề gì đó giấu giếm.”

Về sau, suy nghĩ lại, sau một trận chém giết bọn hắn chỉ đưa về vũ khí và một ít

vật tùy thân, chúng ta vậy mà đều tin tưởng, quả thực là đủ ngốc, thời kỳ này, ăn

trộm không bị bắt quả tang đều không thừa nhận mình là trộm.

Nói đến việc này, phải trách Phạm Cửu, ngay từ đầu đã nói gã phải gánh vác

danh tiếng bang chủ Hạt Tử bang, Phạm Cửu cũng đã đồng ý, nhưng khi đến

Cống Sơn đường đăng ký tham gia cạnh tranh thì Phạm Cửu lại từ chối, chết

sống cũng không muốn đưa đầu ra gánh trách nhiệm này, không còn cách nào

khác, Dữu Khánh đành phải tự mình đứng ra gánh vác.

Sự kiện Đồng Tước võ, là đại sự của Khối Lũy thành, chỉ có mấy nhà như thế

đăng kí tham gia, tự nhiên liền trở thành nội dung chính trong miệng người ra ra

vào vào thành, làm sao còn có thể giấu giếm được Nam Trúc, vốn thích là cà

khắp nơi nói chuyện phiếm với người khác.

Gã có dự cảm mãnh liệt, lão Cửu và lão Thập Ngũ, hai tên đó không chừng đã

kiếm một khoản lớn sau lưng mình.

Bây giờ đã từ bỏ tranh đoạt rồi, đồng nghĩa với việc nguy hiểm lớn nhất nơi đây

không còn nữa, tại sao vẫn không cho gã tham gia chứ?

Thấy vấn đề mà gã không ngừng oán trách thực chất là về tiền bạc, Bách Lý

Tâm không nói nên lời, không biết chuyện vị này nói có phải là sự thật hay

không, nhưng nàng là tận mắt nhìn thấy vị này làm giả sổ sách để ăn chặn tiền

của đồng bạn.

Nàng nhớ rõ ràng bộ dạng khi gã làm giả con số thu chi, giống như đó là một

chuyện hiển nhiên vậy.

Thấy Bách Lý Tâm trầm mặc không nói lời nào, dường như vẫn còn lo lắng,

Nam Trúc lập tức vỗ vỗ ngực gánh chịu trách nhiệm, “Nếu bọn hắn thật sự hỏi

tới, ngươi cứ đẩy lên đầu ta, nói là ta ép ngươi cùng đi theo. Hoặc ngươi vẫn

còn lo lắng, có thể ẩn nấp ở bên ngoài, sau khi mọi việc đã ổn thỏa, chúng ta sẽ

gọi ngươi cùng rời đi.”

Vừa nghe nói không cho mình tham dự, Bách Lý Tâm lập tức lắc đầu, tiếp tục

cùng đi theo.

Hai người một mạch đi đến mặt sau ngọn núi lớn, nhìn thấy Đầu To bay lên dọc

theo vách núi dựng đứng, hai người cũng đạp lên vách đá phóng lên như diều

gặp gió.

Dưới sự dẫn dắt của Đầu To, bọn họ rất nhanh liền tìm được cửa hang bên dưới

tảng đá lớn lồi ra, sau khi chui vào trong, bọn họ lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng,

kiểm tra hoàn cảnh trong hang.

Đầu To tiếp tục bay ở phía trước, hai người đi theo ở phía sau.

Có lẽ là bởi vì con người vốn có sự cảnh giác bẩm sinh đối với hoàn cảnh tối

tăm của hang động, Nam Trúc thử hỏi nó một câu: “Đầu To, phía trước có

người xấu không?”

Đầu To bay ở phía trước lập tức lạng sang bay bên trái.

Bay sang bên trái chính là “Có”, bay bên phải là “Không có”, nhấp nhô lên

xuống là “Có thể”, đây là cách mà sư huynh đệ mấy người thường giao tiếp với

nó.

Nam Trúc trong lòng trầm xuống, hỏi tiếp: “Có biết ở vị trí ở đâu không?”

Đầu To lại bay sang trái, là một hành động “Có”, thể hiện biết rõ.

Nam Trúc lại nói: “Khi sắp đến gần, nhớ nhắc nhở chúng ta.” …

Đầu To liền bay lượn lên lượn xuống.

Nam Trúc lập tức rút kiếm ra, thận trọng cảnh giác đi theo.

Cảnh giao tiếp giữa người và trùng với nhau đó khiến Bách Lý Tâm ở bên cạnh

nhìn rất ngạc nhiên. Mặc dù nàng quen biết mấy sư huynh đệ đã lâu, bây giờ

cũng ở lại trong “Đào Hoa cư” với mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên nàng

nhìn thấy cảnh giao tiếp như vậy giữa người và trùng.

Điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là khả năng trả lời của con côn trùng này,

mặc dù nó không thể nói nhưng rõ ràng cho thấy con côn trùng này hoàn toàn

có thể hiểu được lời nói của con người, còn có thể tìm người, và còn có thể

truyền tin tức, đây không chỉ còn là khai khiếu nữa, mà đã thành tinh rồi.

Vấn đề là cực kỳ hiếm thấy loại côn trùng nhỏ bé như vậy có thể thành tinh,

điều này nàng cũng chỉ mới nghe nói qua chứ chưa bao giờ nhìn thấy.

Bên bờ Vạn Hác trì, Hổ Nữ đang bồi bên cạnh Liên Ngư cùng quan sát xung

quanh, đột nhiên cô ta nhìn thấy phía xa xa có tín hiệu đã ước định trước lóe lên

nên rời đi một chuyến, đi đến phía sau núi. Những người khác không biết cô ta

đi làm gì, nhưng không lâu sau đã trở về. Khi về đến nơi, cô ta ghé sát bên tai

Liên Ngư nhỏ giọng thì thầm một hồi.

Ánh mắt Liên Ngư nhánh chóng nhìn về phía ngọn núi cao nhất ở gần đây, lẩm

bẩm nghi ngờ, “Trên vách núi có cửa hang không biết thông tới nơi nào sao?”

Hổ Nữ: “Nó nằm ngay bên cạnh Vạn Hác trì, tám chín phần mười là có liên

quan với Vạn Hác trì. Người của chúng ta cũng chỉ leo đến cửa hang quan sát

một chút mà thôi. Không biết tình hình bên trong, không tiện tiếp tục theo vào

trong đó. Hiện tại đã mất dấu bọn họ, không biết đã đi hướng nào.”

Liên Ngư: “Đây là sắp có hành động gì sao? Đi, chúng ta đi xem.

Nàng vốn lo lắng thế lực lớn ẩn giấu phía sau đám người Dữu Khánh muốn làm

ra chuyện gì đó, lo lắng sẽ gây nguy hiểm cho Nhiếp Nhật Phục, lúc này nhận

thấy có khác thường, tự nhiên sẽ không thể đứng nhìn.

Hổ Nữ vội nói: “Tốt hơn hết là thông báo cho người của Cống Sơn đường đi xử

lý.”

Liên Ngư: “Nếu bọn họ tham gia thì có khả năng đánh rắn động cỏ. Chúng ta đi

vào, bất kể đụng phải một phương nào đều có thể giải thích được.” Nàng liếc

mắt nhìn về phía làn trại của Cống Sơn đường, rồi nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy

hắn.”

Hổ Nữ không còn cách nào, chỉ có thể đi theo nàng.

Nhưng hai người vừa có hành động liền kinh động đến Cống Sơn đường. Khi

Kỳ Nguyệt Lang dẫn theo mấy người lướt đến sườn núi nơi hai nàng rời đi, đưa

mắt nhìn lên, đã không thấy bóng dáng hai người, trong trời đêm tối như thế này

cũng không biết đã đi đâu.

Đối với vị lão bản nương này, y không tiện nói cái gì, cũng không tiện quản cái

gì, hiện tại cũng chỉ có thể xem như sự việc không liên quan đến mình, về sau

sẽ báo cáo với thành chủ.

Bên trong thông đạo dưới lòng đất, thành viên Sơn Hải bang đang khoanh chân

đả tọa trong bóng tối chợt quay đầu sang một bên, gã nhìn thấy có ánh sáng tới

gần, không bao lâu sau, vị đồng bạn của gã đã xuất hiện.

Người sau đi tới, cất ánh sáng, rồi ngồi bên cạnh đồng bạn trong bóng tối.

Người trước hỏi: “Ta nghe được tiếng đánh nhau của rất nhiều người, xảy ra

chuyện gì vậy?”

Người sau buông tiếng thở dài: “Ta cũng không biết chi tiết cụ thể, mất đi

chừng hai mươi huynh đệ, giết chết hơn một trăm người của Kim Thiền bang,

Thiên Hồng bang, Tinh Nguyệt bang.”

Hai người chỉ nhỏ giọng trò chuyện mấy câu rồi nhanh chóng duy trì im lặng,

chỉ có im lặng mới dễ dàng phát hiện được có khác thường gì tới gần hay

không.

Dị thường rất nhanh liền xuất hiện, trong thông đạo ở cách không xa, hình như

có hồng quang dao động.

Hai người nhanh chóng đứng dậy, rút kiếm cầm trong tay, cảnh giác mò mẩm

đến đó để kiểm tra, khi vươn đầu ra khỏi ngã rẽ nhìn xem, bọn họ phát hiện thấy

đó là một con côn trùng phát ra hồng quang đang bay lượn.

Đây là loài côn trùng gì? Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng luồn đi ra, ý đồ đến

gần xem xét.

Con côn trùng phát ra hồng quang hiển nhiên đã phát hiện ra bọn họ, đột nhiên

gia tăng tốc độ bay trốn đi, tốc độ cực nhanh, khiến hai người có phần kinh

ngạc.

Côn trùng nhanh chóng bay đến một cái giao lộ, rồi dừng lại trên vách đá, hồng

quang không ngừng lưu chuyển trên người…