Dữu Khánh đứng tại đầu bên kia thi triển Quan Tự quyết để quan sát, hắn phát
hiện thấy bên ngoài quả nhiên có người trông coi. Hắn lại bóp nát một khối đá
khác thành bụi, tung lên, quan sát. Khi đi đến nơi đây, hắn đại khái nhớ được
con đường từ trên núi đi xuống, nhưng hắn cũng không dám chắc, vẫn cần xác
nhận lại.
Sau đó hắn lấy mảnh da của Ngọc Sí kim thiềm ra, mảnh da này hắn kiếm được
trên đường đi, đã dùng lưỡi kiếm cạo sạch, cạo mỏng, trải ra nhìn như một tấm
màng mỏng trong mờ lớn cỡ bàn tay. Hắn nhanh chóng thi pháp xăm chữ lên
đó, mất một phen công phu mới viết được một bức thư, một mảnh nhỏ cỡ bàn
tay xăm ra mấy trăm chữ nhỏ….
Tiếp đó, hắn đưa tay mò vào trong tóc bắt Đầu To ra, nó không biết đã chui vào
trong tóc từ lúc nào, ngồi xổm xuống đất và vẽ ra một sơ đồ đường đi đơn giản
để ra ngoài, rồi nhỏ giọng dặn dò Đầu To cách làm thế nào để đi ra ngoài, dặn
dò cho nó biết nơi nào có người cần phải tránh đi, nhắc nó nhớ kỹ, nói nó sau
khi rời khỏi đây thì đi tìm Nam Trúc, đưa thư cho Nam Trúc.
Hắn đặc biệt dặn dò Đầu To nên đi tìm quanh Vạn Hác trì trước, theo lý thuyết,
chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Nam Trúc thế nào cũng sẽ chạy tới Vạn Hác
trì, hắn cảm thấy không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, dù sao gã cũng có thân
phận Thiêu Sơn lang rõ ra đó.
Sau khi dặn dò rõ ràng xong, hắn cuốn mảnh thư cột vào trên một chân của Đầu
To, rồi nhét Đầu To vào trong khe hở giữa các tảng đá, để cho nó bò ra ngoài
thực hiện nhiệm vụ.
Đây là chỗ tốt sau khi Đầu To có thể nghe hiểu tiếng người.
Nhưng Đầu To không chịu phối hợp, nó lại bò ra khỏi khe hở giữa các tảng đá,
liên tục mấy lần đều như thế, thiếu một chút làm cho Dữu Khánh phải nổi đóa,
lần này hắn đặt kỳ vọng rất cao vào Đầu To.
“Nhị đương gia, bang chủ hình như đang tự nói chuyện một mình, một mình ở
đó lẩm bẩ cái gì chứ?”
Đám người đang trốn tránh ở phía sau y mơ hồ nghe được một chút âm thanh từ
chỗ Dữu Khánh, Mạt Lỵ nhịn không được cất tiếng hỏi.
Mục Ngạo Thiết đại khái đoán được Dữu Khánh muốn làm gì, nhưng lắc đầu
không đáp.
Lúc này, Dữu Khánh đang bị Đầu To giày vò tại trước đống đá sụp đổ bỗng
nhiên tỉnh ngộ, hắn cất tiếng hỏi Đầu To đang nằm im bất động, “Đầu To, có
phải ngươi không muốn đi tìm mập mạp phải không? Nếu đúng thì ra hiệu cho
ta biết.”
Đầu To đang nằm trước khe hở tảng đá lập tức xoay người lại nhìn chằm chằm
Dữu Khánh, coi như đã có biểu hiện.
Dữu Khánh tức thì nghẹn họng không nói nên lời, nhịn không được gãi gãi đầu.
Hắn không biết giữa Đầu To cùng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã xảy ra
chuyện gì, chỉ thấy rằng, kể từ sau khi đi ra khỏi động phủ của Bách Hoa tiên tử
thì nó không muốn gặp hai tên kia nữa. Trước đây, mấy sư huynh đệ ai cũng có
thể chơi đùa với Đầu To, bây giờ, cho dù Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết muốn
Đầu To nấu nước trà, Đầu To cũng sẽ lập tức biểu hiện trở mặt, rất hung dữ.
Lão Nhị Cao Vân Tiết, lão Thập Lục Trùng Nhi và phụ tử Tiểu Hắc đều có thể
gặp gỡ, giao lưu bình thường với Đầu To, chỉ có lão Thất và lão Cửu là không
được đụng vào, có vẻ đã tuyệt giao với hai tên đó rồi.
Tuy nhiên, lúc này không phải là lúc để nhiều lời, hắn chỉ có thể thành khẩn nói
với Đầu To: “Đầu To, nếu ngươi không đi tìm mập mạp, chúng ta sẽ rất phiền
phức, nếu không thể đưa thư tới cho mập mạp, chúng ta sẽ không hoàn thành
được việc, sau này sẽ không còn có Linh Mễ và xương để ăn nữa.”
Đầu To xoay đầu lại, chăm chú nhìn hắn một hồi, rồi chợt xoay người lại, nhanh
chóng bò vào trong khe đá, biến mất.
Dữu Khánh nhanh chóng chúi người vào căn dặn với theo, “Nhớ kỹ vị trí của
thủ vệ, bay chậm lại một chút, đừng để thủ vệ phát hiện được.”
Không có đáp lại, hắn chăm chú lắng nghe, nghe thấy tiếng sột soạt sốt soạt dần
trở nên rất nhỏ, sau khi xác định nó đã bò đi xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm,
tiếp theo chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Thật vất vả mới len lỏi bò ra được khe hở giữa các tảng đá, Đầu To vừa ra ngoài
liền không thèm nghe những gì hắn dặn, cái gì mà cần bay chậm tránh né thủ
vệ, nó trực tiếp vứt ra sau đầu, vù một cái liền bay nhanh ra ngoài.
Rất nhanh liền có ánh sáng Huỳnh thạch chiếu tới đây, tên thủ vệ lúc trước lóe
lên, lướt tới, ra sức nhìn quanh nhìn quất, nhưng lam sao còn có thể nhìn thấy
bóng dáng của Đầu To.
Phía bên kia, Dữu Khánh đang thi triển Quan Tự quyết để quan sát, bị trạng thái
dao động làm cho giật thót, hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhận thấy Đầu
To đúng là dã tính khó thuần, có cơ hội cần phải giáo huấn cho nó một trận mới
được.
Bên bờ Vạn Hác trì, lần lượt xuất hiện thêm mấy cửa hàng Thiêu Sơn lang…
Nam Trúc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sao, nhìn trăng, hoặc nhìn xem chủ tớ
Liên Ngư ở cách không xa, cứ chờ đợi trong tình cảnh không biết tình hình này
quả thực như bị giày vò.
Một điểm đen đột nhiên xuất hiện giữa mặt trăng treo cao và dường như nó
đang lao về phía mình, Nam Trúc thiếu một chút giật nảy mình, sau khi điểm
đen đến gần thì mới nhận ra là cái gì.
Đó chính là Đầu To, nó lướt nhanh đến, trực tiếp đáp xuống trên bờ vai gã.
Động tĩnh phá gió lao đến này cũng khiến cho chủ tớ Liên Ngư phải quay đầu
nhìn đến, còn có một vị Thiêu Sơn lang khác ở bên cạnh đang nói chuyện phiếm
với gã.
Nam Trúc thuận tay vỗ vào đầu vai, chụp Đầu To vào trong lòng bàn tay, quay
sang pha trò với mấy người Liên Ngư: “Nơi đây thật là nhiều côn trùng, ta phải
trở về bôi chút thuốc đuổi côn trùng mới được.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, về thẳng cửa hàng, chui vào, đóng cửa lại, thả
mành che xuống, lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, tháo bức thư trên chân Đầu To
ra, mở rộng nó ra phía trước Huỳnh thạch, chữ viết hiện ra có thể nhìn rất rõ
ràng.
Bách Lý Tâm nằm trốn ở tầng trên, vươn đầu ra nhìn xem.
Trong thư, đầu tiên là báo tin bình an cho bọn họ biết, nói là hắn và Mục Ngạo
Thiết hiện tại an toàn không việc gì, nói bọn họ cứ yên tâm. Tiếp đó chính là
báo cho bọn họ biết rằng không thể chơi trò tranh đoạt được nữa, nhưng lại phát
hiện thấy Tam Túc ô. Trong thư kể về tình hình các lối ra bị chặn kín khắp nơi,
nhắn Nam Trúc tìm hiểu xem có nhìn thấy Tam Túc ô chạy ra khỏi Vạn Hác trì
hay không. Nếu như không có, vậy chứng tỏ Tam Túc ô vẫn còn bị vây ở trong
thông đạo dưới lòng đất. Nói là hãy để Đầu To đưa tin trở lại, hắn sẽ tổ chức
nhân thủ tìm kiếm dưới lòng đất.
Trong thư đặc biệt dặn dò, nơi bọn hắn ra vào là một mật đạo, lối ra vào không
nằm trong Vạn Hác trì, nhiều người mắt tạp, khi Đầu To bay lên thì nhất định
phải cẩn thận, đừng để cho người ta nhìn thấy, tránh để cao thủ phát hiện thấy
rồi theo dõi.
Sau khi xem xong thư, Nam Trúc quay đầu nhìn Bách Lý Tâmở bên trên, cầm lá
thư ra hiệu một cái, ý hỏi xem nàng có muốn đọc hay không.
Bách Lý Tâm hạ thấp giọng nói: “Đã thấy rồi, ngươi ở bên ngoài có phát hiện
thấy Tam Túc ô không?”
Nam Trúc: “Làm gì có con Tam Túc ô nào chạy ra. Vừa tới đây ta liền tản bộ
nói chuyện khắp nơi, mọi người đều biết ta muốn thu mua Tam Túc ô, có nhiều
con mắt như vậy nhìn chằm chằm, nếu nó thật sự đã chạy ra, ít nhiều sẽ có phản
ứng, con Tam Túc ô đó a chân chắc hẳn vẫn còn bị kẹt lại bên dưới.”
Vừa nói gã còn nhịn không được đưa tay sờ sờ tấm eo bài giấu trong lớp quần
áo, cảm thấy có phần hưng phấn.
Bách Lý Tâm: “Vậy thì nhanh chóng hồi âm đi.”
“Chúng ta cứ chờ đợi như thế này không khó chịu sao? Xung quanh bọn hắn là
cả một đám gian tế, ta thực sự không yên tâm.” Nam Trúc lẩm bẩm mấy câu,
sau đó lắc lư lá thư trong tay đồng thời nhắc nhở, “Có một cái mật đạo, lối vào
không nằm trong Vạn Hác trì, có thể tránh được chút tai mắt bên ngoài. Chúng
ta có nên vào xem hay không?”
Gã vốn tưởng rằng có thể phải mất công chút miệng lưỡi để thuyết phục đối
phương, nào ngờ đôi mắt Bách Lý Tâm lập tức sáng lên, dường như còn gấp
gáp hơn cả gã, trả lời quyết đoán: “Được, đi nhanh.”
Nam Trúc lập tức rời đi, ra khỏi cửa hàng liền đóng cửa, xếp lại chân chống cửa
hàng, rồi rời đi.
Thấy tình hình đó, hai người Liên Ngư làm sao có thể không quan tâm, khi gã
vừa mới nâng cửa hàng lên liền đi đến.
Liên Ngư nói: “Mập mạp, hai nghìn người chém giết a. Nếu như cần đồ gấp, đó
là cơ hội buôn bán phát tài lớn nha, có lẽ đã sắp đến lúc bán hàng rồi, tại sao
ngươi lại đóng cửa lúc này chứ?”
“Ha hả, trong chốc lát là chưa có khả năng mở hàng. Ta đi bổ sung chút hàng
trước đã.”
Nam Trúc không nghĩ ngợi nhiều, vừa dứt lời liền khiêng cửa hàng băng đèo
vượt núi rời đi.
Liên Ngư không thể ngăn cản, cau mày nhìn theo.
Hổ Nữ ở bên cạnh hạ thấp giọng nói: “Lão bản nương yên tâm, luôn luôn có
người của chúng ta âm thầm theo dõi hắn, mục tiêu lớn như vậy là chạy không
thoát.”
Nam Trúc không có chạy, gã ném cửa hàng vào một góc hẻo lánh trong vùng
núi, sau đó thu dọn một túi đồ đạc rồi cùng Bách Lý Tâm chuồn ra khỏi cửa.
Gã cũng không lo bị mất cửa hàng, không ai dám ăn trộm cửa hàng của Thiêu
Sơn lang, mục tiêu quá lớn, không tiện trộm, huống hồ trong cửa hàng cũng
không có thứ gì đáng giá.