Mặt trăng đã đi qua phía bên kia ngọn núi, âm thanh giao tranh ầm ầm vang
vọng trong Vạn Hác trì rốt cuộc lắng xuống, tất cả trở về yên tĩnh, đám người
đứng bên trì nghiêng tai lắng nghe cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thành viên lưu thủ của năm đại bang phái khá bất an, đều nghe được rõ ràng, là
một trận giao tranh có quy mô không nhỏ.
Cũng đứng bên bờ trì bất an là Nam Trúc, dõi đôi mắt trông mong nhìn vào Vạn
Hác trì, gã thật sự lo lắng hai người lão Thập Ngũ cũng bị quấn vào trong đó,
xen lẫn vào trận giao tranh giữa các cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, sinh tử
khó liệu a!
Vào lúc này, giọng nói của Liên Ngư lại đột nhiên vang lên bên tai gã, “Mập
mạp, có hứng thú đi xuống nhìn xem hay không, chúng ta cùng đi?”
Nam Trúc vừa định vỗ tay đồng ý, muốn thuận tiện đi xuống xem thử, nhưng
chợt nghĩ đến cửa hàng ở phía sau, Bách Lý Tâm vẫn còn núp tại trong đó, gã
rời đi, lỡ như có người kiểm tra cửa hàng này, chắc chắn sẽ bị bộc lộ.
Sau khi tỉnh táo lại một chút, lý trí sáng tỏ hơn không ít, gã cảm thấy lời nói của
nữ nhân này dường như có ẩn ý gì đó là lạ, lập tức nghĩa chính ngôn từ nói:
“Chúng ta là Thiêu Sơn lang, không xen lẫn vào loại chuyện này.”
Liên Ngư quay đầu nhìn gã nhiều hơn một chút, nhưng không nói thêm gì
nhiều.
Giao tranh quả thực đã dừng lại, đám người Kim Thiền bang, Tinh Nguyệt
bang, Thiên Hồng bang phụ trách áp giải Hạt Tử bang gần như đều bị thông đạo
sụp đổ chôn vùi.
Người của Sơn Hải bang cũng không tốt hơn bao nhiêu, những người đánh nhau
gần như đều bị chôn sống.
Đây là nhược điểm khi một đám tu sĩ đánh nhau tại trong hang động có không
gian không lớn lắm, nếu mọi người đều có thể kiềm chế khi động thủ, vấn đề sẽ
không lớn, nhưng việc này là không có cách nào khống chế được, đã đánh nhau
liều mạng rồi, còn kiềm chế làm sao được? Nhất là đám người của ba bang phái
bị tấn công, bọn họ chỉ có thể dốc sức ra tay không đếm xỉa gì nữa, có chết mọi
người cùng chết.
Vì vậy, các bên giao chiến đều bị chôn sống.
Kẻ không chết bị kẹt ở bên trong cũng rất khó thoát thân ra ngoài, bị vô số tảng
đá chồng chồng lớp lớp đè ép lên nhau, áp lực rất lớn, không có tu vi cường đại
tương ứng là không thể đánh vỡ tan ra để thoát thân.
May mà Sơn Hải bang rất đông người, trong khi không gian thông đạo chỗ giao
chiến lại có hạn, nên vẫn còn hơn một nửa số người chỉ có thể đứng bên ngoài
khu vực giao chiến để trợ uy, và do đó, bọn họ cũng tránh khỏi khu vực sụp đổ.
Những người không có cơ hội tham chiến nghe thấy bên trong khu vực sụp đổ
truyền ra rất nhiều tiếng kêu cứu, thì lập tức nhanh chóng di dời đá ra, cứu
người. Bang chủ Cố Nhân Sơn đào mở ở một đầu khác, người được cứu ra lại
tham gia cùng đào.
Sau đó lại có một số động tĩnh đánh nhau lác đác vang lên, không có cách nào
lựa chọn nên đào đường nào, nơi nào, cần phải đào theo từng đoạn từng đoạn
hướng tới trước, người được giải thoát ra trước chưa chắc đều là người của
mình.
Trong số người được giải thoát ra, số người phản kháng chỉ là số ít, ý chí chiến
đấu dù biết rõ đánh không thắng mà vẫn liều mạng chống cự lúc đầu đã trôi qua
rồi.
Khu vực giao chiến nhanh chóng được đào thông suốt, một trăm năm mươi
người đi hộ tống của Kim Thiền bang, Tinh Nguyệt bang, Thiên Hồng bang gần
như toàn quân bị diệt, chỉ còn lại bảy tám người sống sót.
Sơn Hải bang cũng bị tổn thất không nhỏ, chết gần hai mươi người, và rất nhiều
người bị thương.
Tù binh đã không còn chiến ý, chỉ hơi chút thẩm vấn liền khai ra hết những gì
đã xảy ra.
Cố Nhân Sơn nghe kể liền biết là người của Thiên Hồng bang đang giở trò quỷ,
trên đường áp giải xảy ra chuyện như vậy, đây chắc chắn không phải là ý nghĩ
chợt nảy sinh của nhân viên áp giải, nhất định là do tên cáo già Thân Vô Không
bày mưu đặt kế.
Phát hiện ra mình đã bị đùa giỡn, lửa giận trào dâng cũng vô ích, tranh đoạt
chính là như vậy, đã cầm đao kiếm tới đây tranh đoạt, vậy thì tự nhiên là mỗi
bên dựa vào bản lĩnh của mình.
Thu hoạch lớn nhất qua đợt thẩm vấn chính là biết được các bang phái khác vẫn
chưa tìm được bảo châu, đang loay hoay tại bên dưới.
Y cũng làm rõ được sự nghi hoặc của mình, lúc trước rõ ràng đã bám chặt được
hướng đi của Hạt Tử bang, với tu vi của mình vì sao còn có thể bị mất dấu, thì
ra trong lòng đất này còn có một con đường đặc thù không bị độc trùng quấy
nhiễu….
Mặc dù người sống sót của Thiên Hồng bang không biết rõ tình hình cụ thể mà
nhân sự cấp cao trong bang nắm giữ, nhưng tận mắt nhìn thấy sau khi bản bang
bắt được thành viên của Hạt Tử bang, họ sử dụng một phương pháp mới để tiến
tới, phương pháp này có thể tránh bị độc trùng quấy rầy, điều này chắc chắn có
liên quan đến Hạt Tử bang, toàn bộ đều khai ra hết.
Đối với việc Hạt Tử bang chạy thoát, Cố Nhân Sơn cũng không tính toán, đuổi
kịp thì làm được gì chứ? Người ta không lấy được bảo châu, vốn là muốn rời
khỏi tranh đoạt, nếu mình đánh giết người ta, trái lại sẽ trúng phải gian kế mượn
đao giết người của Thiên Hồng bang, không chừng còn bởi vì vậy mà đắc tội
với lão bản nương của Thạch Tâm cư.
Sau khi xử lý xong những thành viên đã chết và bị thương sau, Vệ Cát đi tới bên
cạnh y, hỏi: “Bang chủ, tiếp theo nên làm thế nào?”
Cố Nhân Sơn nhìn chằm chằm thông đạo được đào thông suốt, chậm rãi nói:
“Lấp kín lại, tiếp tục chờ.”
“Vẫn chờ?” Vệ Cát khá kinh ngạc, không thể không nhắc nhở: “Bang chủ,
chúng ta đã nắm giữ được con đường không có độc trùng quấy phá, hoàn toàn
có thể lặng yên đến gần nhìn xem tình hình rồi tính tiếp.”
Cố Nhân Sơn: “Ngụy Ước dẫn đi của chúng ta gần một nửa nhân mã, bây giờ
nếu chúng ta lại cưỡng ép xen lẫn cứng đấu cứng với mấy nhà đó thì không phải
là hành động sáng suốt.”
Vệ Cát: “Không cần động thủ, có thể đi âm thầm quan sát.”
Cố Nhân Sơn chí nói ra ba chữ, “Tiếp tục chờ.”
Giọng điệu rất bình tĩnh, thái độ dứt khoát không thể nghi ngờ.
Vệ Cát muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, không biết vị bang chủ này rốt cuộc là
nghĩ như thế nào, cảm thấy lí do y đưa ra có phần gượng ép, nhưng thấy y đã
quyết ý, nên không dám nói gì nữa, đáp lại một tiếng “Vâng”, rồi lui ra, tổ chức
nhân thủ đi làm việc.
Một đám người Hạt Tử bang cũng không hiểu bang chủ muốn làm gì.
Một đám người quay trở ra dọc theo con đường có khả năng là “Thiềm vương
ngự đạo”. Khi phát hiện thấy đường đi đã bị lấp kín, Dữu Khánh bảo Mục Ngạo
Thiết dẫn nhóm người đi ngược lại, nói thẳng ra chính là yêu cầu mọi người
tránh đi, một mình hắn ở lại tại trước đống đá sụp đổ.
Trước tiên hắn đặt viên Huỳnh thạch chiếu sáng đang cầm trong tay xuống trên
một tảng đá, rồi cúi người nhặt lên một viên đá nhỏ, thi pháp vận công bóp
mạnh, răng rắc, viên đá nát bấy thành bụi, hắn phất tay vẩy ra phía trên viên
Huỳnh thạch, bụi bặm tung bay trên ánh sáng chiếu rọi.
Dữu Khánh quan sát tình hình dao động của chúng, phát hiện thấy mình phán
đoán không sai, khu vực quanh lối ra này quả thực là nơi không khí chui vào.
Hắn xòe năm ngón ra, một viên đá nhỏ trên mặt đất bay vào trong tay, hắn cầm
viên đá gõ lên tảng đá chặn đường, tạo ra những âm thanh “Cạch cạch” giòn giã
vang vọng.
Bên ngoài khu vực bị phong tỏa, tại một nút giao có thể kiểm soát mấy lối đi
cùng lúc, một gã tu sĩ Sơn Hải bang đang khoanh chân đả trong bóng tối bỗng
động đậy lỗ tai, rồi chợt mở mắt ra, sau đó gã lấy Huỳnh thạch ra soi sáng, nhìn
thấy trên mặt đất ở xung quanh có một số thi thể Đằng điệt và Ngọc Sí kim
thiềm.
Gã soi đường bước nhanh đến trước khu vực sụp đổ truyền ra tiếng vang.
Nơi này vốn có hai người cùng lúc canh giữ, nhưng bởi vì trận giao tranh lúc
trước, một người đã đi tham chiến.
Gã đứng trước đống đá sụp đổ, chiếu sáng nhìn nhìn, rồi nghiêng tai lắng nghe,
không phát hiện thấy có bất kỳ dị thường gì. Gã suy nghĩ một chút, đoán rằng
trong đống đá sụp đổ có đá vụn rơi xuống nên phát ra âm thanh.
Gã tiếp tục quan sát một hồi, sau khi xác nhận không có diều gì khác thường, gã
mới xoay người quay trở về chỗ cũ.