Cùng lúc đó, tại trong bóng tối này, dường như có người còn quen thuộc đường
đi nước bước dưới lòng đất này hơn hẳn Hạt Tử bang bọn hắn, thường xuyên
xuất hiện trước một bước tại ngã ba trên con đường chạy trốn của Hạt Tử bang.
Ẩn trong bóng tối ở ngã ba đường để quan sát, y biết chính xác con đường Hạt
Tử bang sẽ đi qua nên không chút nào lo lắng bọn hắn sẽ đột nhiên chạy về phía
mình đang ẩn nấp.
Sau khi nhóm người Hạt Tử bang nhanh chóng đi qua, y lại cấp tốc rút lui ra
phía sau, đi theo một con đường khác, rồi lại một lần nữa đến chính xác giao lộ
tiếp theo, chờ đợi nhóm người Hạt Tử bang đi đến.
Về việc bình tĩnh quan sát, có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này.
Vị hành giả này chính là người khoác áo choàng đi một mình lúc trước, trên tay
y vẫn còn khống chế Tam Túc ô.
Khôi phục lại tinh khí thần, đôi mắt Tam Túc ô sáng lên, cùng theo nấp trong
bóng bối ở một bên hết lần này đến lần khác, cùng với y đồng thời âm thầm
quan sát, trong ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau nhiều lần liên tiếp chờ đợi thành công tại các giao lộ, cuối cùng, đến một
lần, y không thể chờ thấy Hạt Tử bang xuất hiện.
Người khoác áo choàng ẩn nấp quan sát giao lộ này cũng không tiếp tục dời
bước nữa, nhẹ giọng nói với Tam Túc ô: “Xem ra bọn hắn là tạm dừng ở đây.
Ngươi thường xuyên di chuyển trong mê cung lòng đất chứa đầy độc vật ở khắp
nơi này, ngươi có thấy ngạc nhiên vì sao bọn hắn sao có thể biết được con
đường thông suốt không chướng ngại này hay không chứ? Ta lui tới trong mê
cung này nhiều năm, tự cho rằng mình rất quen thuộc mỗi con đường nơi đây,
nhưng ta cũng chỉ biết được một số con đường không có độc vật, chưa từng
nghĩ đến những đoạn đường đó có thể kết nối thành một con đường liên tục.
Bọn hắn làm sao mà biết được?
Người muốn tìm ngươi chính là tên ria mép và tên to con ở phía trước, bọn hắn
còn có hai đồng bạn ở bên ngoài, có muốn biết vì sao bọn hắn muốn tìm ngươi
hay không? Chỉ cần ngươi muốn biết, ta sẽ đưa ngươi đi gặp bọn hắn.”
Y nỗ lực nghĩ mọi biện pháp để giao tiếp với Tam Túc ô, nhưng Tam Túc ô lại
một mực không thốt tiếng nào, tuy nhiên, đôi mắt sống động của nó dường như
biết nói.
Người khoác áo choàng không nôn nóng, cũng không ép buộc nó, bởi vì như y
đã nói, y đã bức chết không ít Tam Túc ô nhưng vô dụng. Y phán đoán không
sai, bang chúng Hạt Tử bang quả thực dừng tại thông đạo ở bên cạnh.
Ẩn nấp một chỗ, im lặng lắng nghe một hồi, sau khi xác định không còn ai đuổi
theo nữa, toàn bộ Hạt Tử bang mới thở phào nhẹ nhõm, chắc hẳn đã an toàn rồi.
Tuy nhiên, Dữu Khánh vẫn không dám thả lỏng nên phân công người đi canh
gác.
Lúc này, Đồng Tại Thiên cuối cùng nhịn không được nữa, đến sát, lo lắng nói:
“Bang chủ, giết chết tên dẫn đội của Thiên Hồng bang, Thiên Hồng bang nhất
định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Tên khốn này có bệnh sao? Dữu Khánh nhìn gã từ trên xuống dưới, hỏi ngược
lại: “Ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?”
Đồng Tại Thiên nhắc nhở: “Người chết chính là thành viên nòng cốt của Thiên
Hồng bang.”
Vẫn còn nói nữa? Dữu Khánh trợn tròn mí mắt, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi ngược
lại: “Dẫn đội nào của Thiên Hồng bang? Ai giết? Tại sao ta không thấy? Hắn
không phải đang đánh đánh giết giết với đám người kia sao? Ngươi nhìn thấy
hắn bị người ta giết chết rồi sao?” Nói xong hắn quay đầu lại nhìn về phía đám
bang chúng Hạt Tử bang, “Các ngươi có nhìn thấy không?”
Hắn hỏi như vậy, cùng giọng điệu đó, những người lúc trước nghe chưa hiểu
cũng kịp hiểu ra, ngay cả một đám người nằm vùng cùng phe với Đồng Tại
Thiên cũng dồn dập lắc đầu trả lời: “Không thấy.”
Hơn nữa, bọn họ còn nhìn gã với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Đồng Tại Thiên nghẹn họng không nói nên lời, không biết tình hình này có tính
là mọi người đều say mình ta tỉnh hay không.
Gã nhìn chằm chằm đám người nằm vùng quen thuộc với mình này, ngẩn ngơ
trong nháy mắt, đám người này rốt cuộc là cùng phe với mình, hay là đi theo
hắn? …
Đối với câu trả lời này của mọi người, Dữu Khánh rất hài lòng, sờ sờ chút ria
mép của mình, cười tủm tỉm, hắn rất thích cảm giác toàn bộ bang phái biểu hiện
ra sự đồng lòng như vậy.
Ánh mắt hắn quay trở lại trên người Đồng Tại Thiên, nhấc tay vỗ vỗ vai gã,
“Đồng tiên sinh, chuyện này ngươi làm không đúng rồi, làm sao lại tự đi gánh
trách nhiệm giết người vào mình chứ? Không nhìn thấy thì đừng nên đoán mò.
Việc hắn sống hay chết không có liên quan gì đến chúng ta. Thiên Hồng bang
thế lớn, đâu phải là loại Hạt Tử bang nho nhỏ chúng ta dám trêu vào, đạo lý rất
rõ ràng, chúng ta không có khả năng động đến hắn.
Vì vậy, rất đơn giản, cho dù hắn bị chết, đó cũng là chết trong lúc các bang phái
đó đánh nhau. Chúng ta hoảng sợ chạy trốn, những gì xảy ra sau đó, chúng ta
không biết được gì. Những người sống sót sau vụ hỗn loạn đó có thể làm chứng
cho chúng ta nha.”
Đồng Tại Thiên không ngốc, đương nhiên cũng kịp phản ứng lại, nhanh chóng
chắp tay bồi tội: “Bang chủ nói chính phải, quả thực là ta bị hoa mắt. Lúc đó
bọn họ đánh nhau quá hỗn loạn, ta chỉ lo bỏ chạy, không thấy được gì.”
Sự thay đổi cách nói này trông thật gượng ép, Mạt Lỵ ở bên cạnh thực sự nhịn
không được, “Phốc phốc” bật cười.
Đồng Tại Thiên xấu hổ xua xua tay, ra hiệu cho mọi người đừng có giễu cợt gã.
Tuy nhiên, Tứ đương gia Phạm Cửu vẫn có chút lo lắng, véo véo râu, hỏi:
“Bang chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Việc này còn cần phải hỏi sao, tự nhiên là đi tìm
Tam Túc ô. Đã vứt bỏ được đám người vướng chân vướng tay đó, cơ hội tốt
như vậy, tự nhiên là phải tranh thủ nắm bắt, lục soát kỹ càng dưới lòng đất này
một lần. Chuyện xảy ra chỗ Thiềm vương rất quỷ dị, đám người cũng đã tụ tập
tại đó, chúng ta tám chín phần mười không còn trông chờ được vào Đồng Tước
hồ nữa rồi, nhưng thứ mà chúng ta nhìn thấy trên đỉnh núi lúc trước thì không
thể bỏ qua. Cần phải tìm được Tam Túc ô!”
Phạm Cửu giật mình nói: “Bang chủ, việc này không thích hợp a. Chúng ta đã
nói là rút khỏi tranh đoạt, nếu tiếp tục lang thang trong các thông đạo dưới lòng
đất này, về sau lỡ đụng phải Kim Thiền bang, Tinh Nguyệt bang hay Thiên
Hồng bang, chúng ta phải giải thích thế nào?”
Dữu Khánh: “Tứ đương gia, đã đến lúc này, ngươi còn không nhận ra được vụ
tập kích vừa rồi là chuyện gì xảy ra sao? Đám chó Thiên Hồng bang tám chín
phần mười đã biết được người của Sơn Hải bang đang mai phục bên ngoài,
đồng loạt hét lên cái gì mà mang bảo châu đi, còn cùng nhau chạy về phía sau,
làm sao có thể là ý nghĩ bất chợt nảy sinh, rõ ràng là đã có chủ mưu, đám chó
Thiên Hồng bang đó là định mượn đao giết người a!”
Nói đến đây, chính hắn nghĩ lại cũng có chút run sợ, nếu không phải mình phát
hiện được bên ngoài có phục binh, kịp thời làm chuẩn bị, thì không biết kết quả
bây giờ sẽ như thế nào, trước có cường địch, sau không đường lui, đám người
trước mắt có lẽ ít nhất phải chết một nửa.
Nghe nói vậy, những người khác tỉnh ngộ ra, rồi đám người nghĩ lại mà kinh hãi
vô cùng, may mà bang chủ quyết đoán, sáng suốt.
Đồng Tại Thiên lắc đầu nói: “Thiên Hồng bang này thật sự ác độc, chúng ta đã
nói mình là người của lão bản nương Thạch Tâm cư, chúng vậy mà vẫn dám âm
thầm hạ độc thủ như vậy.”
Cao Trường Đài nói: “Sợ rằng không chỉ có Thiên Hồng bang ác độc, loại tranh
đoạt này, chỉ cần có cơ hội, mấy nhà kia có lẽ cũng không có kẻ nào nhân từ
nương tay.”
Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng, không để cho bọn họ nói quá xa, tiếp tục
nói: “Chỉ với việc toàn bộ lối ra bên ngoài đều đã bị lấp kín, chỉ với việc Sơn
Hải bang mai phục chực chờ bên ngoài, gặp mặt lập tức tấn công, chúng ta làm
sao ra ngoài được? Chúng ta chỉ có thể sợ hãi chạy trốn khắp nơi trong lòng đất
này.
Các ngươi cũng không cần lo lắng về việc chúng ta đánh sụp thông đạo, chậu
nước bẩn này cứ việc giội lên Thiên Hồng bang là được, nói là Thiên Hồng
bang đánh sụp thông đạo trước, sau đó chúng ta bị Thiên Hồng bang làm cho
hoảng sợ phải tự bảo vệ mình mà thôi. Chỉ với việc Thiên Hồng bang tập thể hét
to lên câu nói ‘Nhanh cầm bảo châu chạy đi,’ đó, mấy nhà chỉ cần nghe kể liền
biết được kẻ nào rắp tâm, lý lẽ dù sao đều thuộc về chúng ta, chúng ta cứ thoải
mái vô tư đi dạo trong lòng đất này.”…
Mọi người nghe xong hoặc là không nói lời nào, hoặc khẽ gật đầu đồng ý, trong
lòng đều đã có chút tự tin.
Thật vất vả mới thuyết phục được những người này, Dữu Khánh đang định
thương nghị với mọi người làm thế nào để tìm kiếm Tam Túc ô ở dưới này,
Phạm Cửu bất chợt toát ra một câu, “Thông đạo dưới lòng đất Vạn Hác trì này
có rất nhiều lối ra, bang chủ thật sự xác định tất cả đều đã bị chặn kín sao?”
Dữu Khánh tức thì nhìn gã với vẻ quái lạ, “Ta nói nha Tứ đương gia, ngươi là
đang giúp đỡ người ngoài chặn miệng chúng ta sao?”
Phạm Cửu hơi ngẩn người một chút, rồi nhanh chóng xua tay nói: “Bang chủ,
ngài hiểu lầm ta rồi, ta không phải có ý đó. Ý của ta là, lối đi trong lòng đất này
có rất nhiều lối ra, ai dám bảo đảm rằng bọn họ nhất định có thể chặn hết mọi
lối ra của Tam Túc ô? Bang chủ, ngài ngẫm lại mà xem, Tam Túc ô xuất hiện ở
phía dưới hẳn không phải chuyện trùng hợp, có khả năng chúng sinh sống tại
dưới lòng đất này.
Ý gã muốn nói là, có thể chúng nó biết rất rõ tình hình trong lòng đất này, chúng
ta không tìm được lối ra, không có nghĩa là Tam Túc ô không tìm được. Nếu nó
đã đi ra ngoài rồi, chúng ta lại cứ ở dưới này không ngừng bôn ba tìm kiếm, còn
có khả năng đụng phải những đại bang phái kia, để xảy ra tranh chấp gì nữa thì
thực sự không ổn.”
Nghe gã nói như thế, không ít người gật đầu, Mạt Lỵ nói: “Bang chủ, ta cảm
thấy Tứ đương gia nói có lý.”
Dữu Khánh cũng trầm mặc, cảm thấy Phạm Cửu nói có lý, bọn hắn không tìm
được lối ra, không có nghĩa là Tam Túc ô cũng không tìm được, quả thực không
cần thiết phải loay hoay không có cơ sở trong mê cung rối rắm này. Sau khi suy
nghĩ một hồi lâu, hắn quyết đoán nói: “Được rồi, vậy trước hết xác nhận xem
Tam Túc ô đã đi ra ngoài hay chưa.”
Đồng Tại Thiên: “Làm sao để xác nhận?”
Dữu Khánh: “Đương nhiên là đi ra ngoài tìm người xác nhận. Bên ngoài có rất
nhiều tu sĩ đang nhìn chằm chằm vào Vạn Hác trì, nếu Tam Túc ô bay ra ngoài
thì không có khả năng không bị phát hiện.”
Cao Trường Đài lo lắng nói: “Bang chủ, ngươi cũng biết bên ngoài đã bị người
của Sơn Hải bang phong tỏa, thông đạo bị lấp kín, bên ngoài có thể cũng có
phục binh, làm sao đi ra ngoài?”
“Chưa chắc.” Dữu Khánh lắc đầu, nghiêng tai, chỉ về phía xa nơi âm thanh giao
tranh gần như đã lắng xuống, “Các ngươi cũng đã thấy, Sơn Hải bang làm sụp
rất nhiều lối ra. Nhân lực Sơn Hải bang chỉ có hạn, không thể tại lối ra nào đều
có thể bố trí đông người phong tỏa. Bọn họ sở dĩ làm sụp đổ lối ra khắp nơi
chính là để bù đắp cho việc không đủ nhân thủ, dùng làm cảnh báo, để cho bọn
họ có thời gian nhanh chóng tập trung chặn đường.”
Đồng Tại Thiên ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ bang chủ muốn âm thầm mở ra một
thông đạo?”
Dữu Khánh xua tay, “Có nhẹ nhàng đến đâu, nhiều đá lớn như vậy cũng không
thể không gây ra động tĩnh nào. Huống hồ, dưới lòng đất vốn rất yên tĩnh, cực
dễ dàng bị người trông coi bên ngoài phát hiện ra, không thể làm như vậy.”
Mạt Lỵ không hiểu, “Vậy làm thế nào đi ra ngoài để tìm người xác nhận?”
Dữu Khánh cười nói: “Ta tự có biện pháp. Đồng tiên sinh, theo con đường
chúng ta đi tới, ngươi dẫn mười người đi trước cẩn thận dò đường. Chúng ta
trước tiên quay lại theo đường cũ đã.”
Hắn ít nhiều vẫn có lo lắng bị mai phục, vì vậy đành phải cho đám nằm vùng đi
trước.
Tại chỗ chín lối đi, người của mấy đại bang phái giống như bị điên, loanh quanh
chạy lui chạy tới nghiên cứu tám cửa vào, nghiên cứu cho tới bây giờ, có thể nói
ngay cả một chút khác thường trên vách hang cũng không chịu bỏ qua.
Nghe được tiếng giao tranh ầm ầm bên ngoài mơ hồ truyền vào đã lắng xuống,
Ngụy Ước suất lĩnh bang chúng đứng một bên bàng quan cất tiếng hừ lạnh, “Cố
Nhân Sơn thích nhất là núp ở phía sau đâm người. Đến bây giờ vẫn không thấy
một bóng người nào của Sơn Hải bang, đám người đi ra ngoài sợ rằng đã rơi hết
vào trong tay của Sơn Hải bang rồi.”
Bang chủ Thân Vô Không của Thiên Hồng bang đứng cách không xa nhìn chằm
chằm bên này, hơi cau mày, quay sang trao đổi ánh mắt với tâm phúc Giang
Khoát ở bên cạnh. Hai người cũng nghi ngờ là Sơn Hải bang đã xuất thủ, nhưng
bọn họ cảm thấy hẳn là người của mình đã đắc thủ, bởi vì khi nhóm người
Thiên Hồng bang xuất phát thì bên này đã âm thầm dặn dò.
Vì vậy, Thân Vô Không không lo lắng chút nào, thỉnh thoảng y quay nhìn Đoạn
Vân Du đứng bên cạnh Ngụy Ước, không hiểu rõ vị này xem lẫn trong đám
người Ngụy Ước là có ý gì, không phải đã sắp xếp lượng lớn nhân thủ nằm
vùng trong Hạt Tử bang sao? Tại sao bây giờ lại biến thành người của Lương
Bàn rồi?
Đã nhìn ra là đóng kịch, cực kỳ không hợp lẽ thường nhưng y nhìn hoài mà
không hiểu được là có ý gì, vì vậy y chỉ có thể tiếp tục thờ ơ quan sát, y muốn
nhìn xem rốt cuộc thì vị bang chủ Phi Ưng bang này muốn làm cái gì, lá gan
thực không nhỏ, dám chơi đùa đến trên đầu bọn họ.