Bán Tiên

Chương 868: Nhanh cầm bảo châu chạy đi




Nói ra một đống lời nhưng lại có chút mơ hồ, không đầu không đuôi, mấy vị

đương gia không nghi hoặc mới là lạ, may mà lúc này bọn họ đều có cảm giác

giống như Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết hồi trước, dù không coi trọng vị bang

chủ này bao nhiêu, nhưng trải qua những tình huống nguy hiểm lúc trước, họ đã

cảm nhận được một chút, trong tình huống nguy hiểm, bọn họ không thể đưa ra

được những quyết định tốt bằng vị bang chủ này.

Vì vậy mà tất cả đều đi chấp hành trong sự mơ hồ, nhanh chóng truyền lời cho

các thành viên khác của Hạt Tử bang.

Chẳng bao lâu, đám người Hạt Tử bang đã dồn dập tập trung chờ đợi tại phía

sau Dữu Khánh. Dữu Khánh chậm rãi lui một bước, rồi lại chậm rãi lui bước

nữa, người phía sau cũng bị hắn dồn ép thỉnh thoảng lùi về phía sau. Chiều dài

đất đá sụp đổ cần đào ra chỉ còn khoảng ba bốn trượng, đối với người bình

thường, để đào mở ra khu vực này là một chuyện cực kỳ khó khăn, tuy rằng

nhìn kích thước các tảng đá không phải quá lớn nhưng chúng lại rất nặng, có

không ít tảng đá nặng quá ngàn cân, nhưng đối với đám tu sĩ này, đây là một

chuyện rất dễ dàng.

Không tốn thêm bao lâu thời gian, lối đi đã được người dọn ra một cái lỗ hổng.

Người phía trước mặt quay đầu lại hét lên, “Đến cuối rồi.”

Gã còn vươn đầu nhìn ra phía ngoài, cho dù có ánh sáng Huỳnh thạch chiếu

sáng, nhưng ban đầu không nhìn thấy được quá xa tình hình trong bóng tối phía

trước.

Tên dẫn đội Thiên Hồng bang lẳng lặng nhìn chằm chằm tình hình nơi lỗ hổng,

thành viên Thiên Hồng bang ở hai bên thì nhìn chằm chằm vào gã, sẵn sàng

hành động theo hiệu lệnh của gã ta.

Trên đường đã có người giơ Huỳnh thạch chiếu sáng, Dữu Khánh đứng xa xa ở

phía sau cũng có thể nhìn thấy tình hình đại khái nơi lỗ hổng. Thành viên Hạt

Tử bang bên người hắn đang âm thầm chờ đợi hắn ra hiệu lệnh. Tất cả đều sợ

náo loạn gây ra hiểu lầm, đều không dám hành động hấp tấp.

Gã dẫn đội Thiên Hồng bang không xác định được bên ngoài có người hay

không, vạn nhất không có thì trở thành làm trò vớ vẫn.

Dữu Khánh không chắc chắn người mai phục bên ngoài có nhất định sẽ động

thủ hay không, lỡ như người bên ngoài chỉ đang đề phòng vì không biết rõ ràng

tình hình ở bên trong như thế nào thì sao chứ?

Bất kể là chuyện gì, đối với người của Hạt Tử bang mà nói, bọn họ tương đối

khẩn trương, bởi vì không có tự tin.

Cố Nhân Sơn ở bên ngoài cũng không dám hành động khinh suất, y phải nhìn

xem người đi ra là ai, phải có dự đoán rồi mới động thủ, không có lí do gì vừa

gặp người liền đánh nhau.

Nhìn thấy đống đá phong tỏa đã được dọn ra, Cố Nhân Sơn đang đứng thẳng

một mình tại phía trước nhếch lên một nụ cười trên khóe môi.

Tiếng đá rơi ầm ầm, hoặc bị người lôi ra, hoặc bị người đẩy tới phía trước, lỗ

hổng đang nhanh chóng được mở rộng.

Khi lối đi đã hoàn toàn được thông suốt, một số người đang cầm Huỳnh thạch

tiến lên đột nhiên khẩn cấp dừng bước, bởi vì ánh sáng chiếu ra một người phía

trước, không phải ai khác, chính là Cố Nhân Sơn đang đứng một mình chắp tay

sau lưng. Mấy người giật mình kinh hãi, người dẫn đội của Tinh Nguyệt bang từ

phía sau bước tới cất tiếng kinh ngạc, “Cố bang chủ?”

Cố Nhân Sơn nhìn ra phía sau gã, “Cô bang chủ đâu?”

Kẻ dẫn đội của Thiên Hồng bang đứng tại phía sau kiễng chân nhìn tới rồi nở

nụ cười, đồng thời nhanh chóng lùi về trong đám thành viên cùng bang ở mặt

sau, rồi chợt cất tiếng hét lớn, “Nhanh cầm bảo châu chạy đi!”

Dứt lời liền quay đầu bỏ chạy.

Toàn bộ đám người Thiên Hồng bang đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vừa nghe

thấy hiệu lệnh thì lập tức thống nhất liên tục kêu gọi loạn lên, “Nhanh cầm bảo

châu chạy đi!” Tiếng kêu gọi ù ù vang vọng trong thông đạo.

Nhóm người Kim Thiền bang nhanh chóng quay đầu nhìn lại phía sau, có chút

mù mờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đám người Thiên Hồng

bang đang làm gì vậy?

Dữu Khánh cũng có chút mờ mịt, chuyện gì vậy chứ?

Hắn tính đông tính tây nhưng không tính đến tình huống này, hoàn toàn nằm

ngoài dự đoán của hắn.

Một đám người vù vù lao vọt tới, thời gian quá gấp gáp, một vài ý nghĩ nhanh

như chớp lóe lên trong đầu bọn hắn, hoàn toàn không kịp hiểu rõ đang xảy ra

chuyện gì.



Mặc dù không biết là chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết có khác thường tất

có quái dị, chi tiết về các phương diện khiến trong đầu hắn lập tức lóe lên ý nghĩ

có nguy hiểm, theo phán đoán, phản ứng của hắn ngay sau đó chính là dốc hết

sức đánh một chưởng về phía trên đỉnh hang động.

Toàn bộ các thành viên khác của Hạt Tử bang vốn vẫn còn mơ hồ với quyết

định của bang chủ, và càng không rõ ràng có chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn

chằm chằm biểu hiện của bang chủ, chờ đợi hiệu lệnh để hành động. Lúc này,

vừa nhìn thấy bang chủ động thủ, bọn họ đương nhiên liền hành động theo kế

hoạch đã định sẵn.

Hơn ba mươi tu sĩ cấp tốc đồng loạt ra tay đánh vào vách đá hai bên và phía

trên đỉnh đầu, thanh thế thực sự vang dội, ầm ầm ầm, hàng loạt tàng đá sụp đổ

rơi xuống.

Đội ngũ Hạt Tử bang vừa đánh vừa lui lại.

Kẻ dẫn đội Thiên Hồng bang đi đầu vừa vọt tới, thấy vậy thì trợn tròn đôi mắt,

nhìn thấy đá vỡ ầm ầm rơi xuống, gã ta bất chấp tất cả dựa vào tu vi bản thân

cưỡng ép xông vào trong đống lộn xộn, cùng lúc đó gã ta cũng nhanh chóng

quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt hiện lên nét kinh sợ, bởi vì phía sau

cũng đang ầm ầm vang.

Các thành viên khác của Thiên Hồng bang đi theo sau, có người không kịp làm

rõ tình hình, vừa nghe thấy có tiếng đánh sụp hang động, bọn họ cho rằng là

đang thực hiện theo kế hoạch, nên lập tức cũng động thủ đánh sụp đổ vách

hang.

Đã có người ra tay, mấy người khác chưa hiểu ra sao nhưng cũng động thủ theo.

Con người, có đôi khi chính là bắt chước làm theo một cách mù quáng như thế.

“Dừng tay.” Người phía trước phát hiện thấy không thích hợp liền giận dữ hét

lên. Gã rất muốn biết đám lợn ở phía sau là suy nghĩ như thế nào, phía trước đã

bị sụp đổ, phía trước đã không còn đường đi, các ngươi còn muốn chặt đứt

đường lui của chúng ta hay sao? Là định đánh sụp hoàn toàn đoạn hang động

này để tự chôn sống mình hay sao?

Vấn đề là sau lưng cũng vang lên tiếng đánh nhau ầm ầm, một mình Cố Nhân

Sơn lao tới đánh giết, âm thanh bùm bùm lan nhanh như sóng, đám người trong

thông đạo không có ai địch nổi một đòn của y, liên thủ đánh trả cũng khó thể

ngăn cản, bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn.

Y vốn muốn tìm hiểu rõ xem chuyện gì đang xảy ra rồi mới quyết định có nên

động thủ hay không, nhưng bất chợt có người kêu gọi “Nhanh cầm bảo châu rời

đi”, tai y không điếc, tiếp đó lại nhìn thấy đầu kia muốn đánh sụp thông đạo để

chặn đường nhằm chạy trốn, y làm sao có thể kìm lại được, lập tức xuất kích.

Vệ Cát đang dán sát vách hang cũng nhảy ra từ trong bóng tối, vung kiếm hét

to: “Giết!”

Bang chủ đã động thủ, đó cũng là hiệu lệnh đã được thống nhất trước trong kế

hoạch, gã làm sao còn dám chần chừ, lập tức dẫn người xông lên phía trước.

Một đám tu sĩ Sơn Hải bang phần phật vù vù bay vọt ra, lao vào trong thông

đạo, vừa đụng đến người Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang liền đánh giết.

Đám người bị chặn kín tại trong thông đạo, phía sau bởi vì sụp đổ mà không

còn đường lui, phía trước có địch nhân tấn công đến, bọn họ bị ép không còn

cách nào khác, chỉ có thể liều mạng, không liều mạng là không có đường sống!

Tình hình chiến đấu trong phút chốc liền trở nên vô cùng đẫm máu, toàn bộ

thông đạo dường như đều bị chấn động lung lay muốn đổ, không ngừng có đá

vỡ rơi xuống.

Trong tình trạng sụp đổ ầm ầm, kẻ dẫn đội Thiên Hồng bang quả thực rất gan dạ

và dũng mãnh, giống như xé toạc mức màn sắt, gã đơn thương độc mã xông

qua, bộ dạng rất chật vật, nhưng khi nhìn thấy đám người Dữu Khánh thì nhìn

chằm chằm cất tiếng gầm giận dữ, “Tặc tử, ngươi dám!”

Đánh tảng đá bay ra, gã xuyên qua đống đá lộn xộn lao thẳng tới Dữu Khánh.

Nhìn thấy bộ dạng mạnh mẽ đó, đám bang chúng Hạt Tử bang kinh hãi.

Keng! Theo tiếng kiếm chấn động vang lên, Dữu Khánh rút kiếm ra, dưới ánh

sáng Huỳnh thạch chiếu rọi, thoáng có một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.

Keng! Kiếm ra kiếm lại trở về, kiếm ra khỏi vỏ rồi lại trong nháy mắt trở vào

trong vỏ kiếm.

Tên dẫn đội Thiên Hồng bang rơi xuống đất, bước chân loạng choạng, kiếm chỉ

tới Dữu Khánh, đôi mắt trợn tròn đầy sự khó tin, trong miệng ục ục không biết

muốn nói cái gì, người của Hạt Tử bang chỉ nhìn thấy trên cổ gã ta có máu tươi

tuôn ra.

Mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ, đã có đá vỡ rơi xuống nện cho tên dẫn đội

Thiên Hồng bang gục ngã ra đất, tiếp đó là một loạt đá vỡ liên tiếp rơi xuống,

trong nháy mắt liền làm cho bóng dáng gã ta biến mất trong tầm mắt mọi người.



Đám bang chúng Hạt Tử bang kinh hãi, đầu tiên là kinh ngạc trước sức mạnh

một kiếm đó của bang chủ, một kiếm, chỉ một kiếm đã đánh chết người dẫn đội

của Thiên Hồng bang.

Tất nhiên, trong đó có yếu tố đá vỡ dồn dập rơi xuống đã ảnh hưởng nghiêm

trọng đến khả năng phát huy của đối phương, khiến gã ta vừa làm việc này vừa

phải chú ý chuyện khác, nhưng vẫn không thể phủ nhận sức mạnh của một kiếm

chỉ thoáng lóe lên trong chớp mắt kia.

Đối với một đám nằm vùng của Phi Ưng bang, kể cả Đồng Tại Thiên, từ lâu đã

nghe nói rằng vị bang chủ trẻ tuổi này có thực lực bất phàm, từng một người

một kiếm đột phá vòng vây của Phi Ưng bang, lại còn một kiếm bức lui bang

chủ Phi Ưng bang, bây giờ đã được chính mắt chứng kiến rồi.

Đồng Tại Thiên đã hiểu vì sao Đoạn Vân Du không dám chính diện ứng chiến

với vị này, cứng đối cứng quả thực nguy hiểm.

Điều thứ hai khiến đám bang chúng Hạt Tử bang giật mình kinh hãi đó chính là

bang chủ điên rồi, vậy mà không chút do dự một kiếm giết chết người của Thiên

Hồng bang, hơn nữa rõ ràng còn là một thành viên nòng cốt của Thiên Hồng

bang.

Cho dù trong đầu đang hỗn loạn rất nhiều ý nghĩ, nhưng bọn họ vẫn không

dừng động tác gây ra sụp đổ, Dữu Khánh không dừng tay, đám bang chúng tự

nhiên cũng sẽ không dừng tay, vừa nhanh chóng rút lui vừa liên tục đánh tới

xung quanh, bóng người cứ như vậy nhanh chóng rút lui trong đống đá vỡ

không ngừng rơi xuống.

Sau khi vọt tới một chỗ lối rẽ, nghe được âm thanh sụp đổ ầm ầm bên trong, sắc

mặt Dữu Khánh biến đổi, vung tay lên, “Nhanh, đi mau!”

Một đám người lựa chọn một con đường, nhanh chóng chạy trốn.

Bắt đầu từ khi chính diện xông tới, Cố Nhân Sơn một mạch đánh tới phần cuối

vẫn không ngừng tay, hai tay giống như gió xoáy phá vỡ đống sụp đổ phong tỏa

phía trước, loạn thạch như mây bay phóng ra phía sau y. Y một đường hùng hục

đào bới mở đường như điên cuồng, hồn nhiên không để ý những tảng đá y đào

ra đã lấp kín đường lui của chính y.

Y sở dĩ hành động gấp gáp như vậy là bởi vì câu nói “Nhanh cầm bảo châu chạy

đi” kia. Y làm sao có thể dễ dàng từ bỏ cho được.

Khi một tảng đá cản đường cuối cùng bị y một chưởng đánh bay ra, y cũng theo

lỗ hổng lao vọt tới trước. Sau khi rơi xuống, y đứng tại giao lộ, cầm Huỳnh

thạch trong tay chiếu chiếu vào hai lối rẽ tối tăm như mực, tiếp đó lại nghiêng

tai lắng nghe.

Y không quan tâm tới tiếng đánh nhau ầm ầm không ngừng truyền đến từ phía

sau, rất nhanh, y liền nghe được âm thanh đánh nhau khác, hẳn là động vật

chém giết độc vật trong hang.

Sau một hồi nghe âm thanh để xác định phương hướng, y chuẩn xác truy đuổi

theo hướng mà đám người Hạt Tử bang đã chạy trốn. Trên đường đi, đám độc

vật tấn công y đều bị y chém giết rất dễ dàng, hoàn toàn không chút nào cản trở

được tốc độ truy đuổi của y.

Sau mấy lần liên tiếp chọn lối rẽ chuẩn xác, y dừng lại tại một giao lộ, không

biết nên tiếp tục chạy theo hướng nào, âm thanh đánh nhau giữa người chạy

trốn và độc vật đột nhiên biến mất.

Tại sao lại đột nhiên biến mất? Đã ẩn núp đâu đó rồi hay sao?

Y cau mày lắng nghe một hồi, chỉ nghe được âm thanh đánh nhau vẫn đang tiếp

diễn từ chỗ cũ, bỗng nhiên, y cau mày chấn động, chợt nhận ra sự kỳ quặc,

không thích hợp trong việc này.

Nhóm người mới đào tẩu hẳn là người của Hạt Tử bang, khi mình đánh giết

xuyên qua thì nhìn thấy có cả người của Thiên Hồng bang, Kim Thiền bang và

Tinh Nguyệt bang. Nếu như thật sự tìm được bảo châu, với thứ quan trọng như

vậy, vì sao bang chủ của ba bang không có một ai tham gia áp giải?

Y cảm thấy mình có thể đã bị lừa gạt, e rằng đã rơi vào cái bẫy do mấy đại bang

liên thủ bày ra, thiếu một chút kinh hãi toát mồ hôi lạnh, tự trách mình nhất thời

bị ma quỷ ám ảnh, đến nỗi ngay cả một cái bẫy đơn giản như vậy cũng không

nhìn ra, y nhanh chóng lắc mình quay về.

Khi chạy về đến chỗ sụp đổ, y lại dốc sức đào mở ra.

Bang chúng Hạt Tử bang không có ẩn núp một chỗ như Cố Nhân Sơn suy đoán,

bọn hắn vẫn một mực gấp gáp chạy trốn, thực sự là không trốn được xa một

chút sẽ không yên tâm, lúc trước Dữu Khánh đã nhận ra có cao thủ đang phá

mở đống đá sụp đổ, nếu như bị đuổi kịp, mọi người sẽ chống không được.

Sở dĩ không còn động tĩnh đánh nhau với độc vật, tự nhiên là bởi vì bọn hắn đã

chui vào được “Thiềm vương ngự đạo”.

Bọn hắn có thể tìm lại được con đường này trong mạng lưới những lối đi trong

lòng đất chằng chịt như mê cung này, không phải vì mọi người có trí nhớ tốt

nên có thể nhớ được đường đi, mà là nhờ có Đồng Tại Thiên.

Đồng Tại Thiên nhìn thấy được ký hiệu mình lưu lại tại giao lộ, thoáng nhìn

liền biết kí hiệu này là như thế nào.

Đương nhiên, gã giải thích rằng là vì mình có thể nhớ được đường đi.

Gã đã muốn nói như vậy, Dữu Khánh liền không chút do dự tin ngay chuyện ma

quỷ của gã, gian tế thì như thế nào? Chính là như thế, dùng người thì không

nghi ngờ người.