Những người khác không có hứng thú gì với chiếc lông vũ này, nhìn thấy nơi
đây đã bị chặn kín, đầu lĩnh của Thiên Hồng bang nói: “Đừng lề mề nữa, nhanh
chóng đào mở thông đạo đi.”
Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang cũng bày ra bộ dạng khoanh tay đứng
nhìn, cho thấy sẽ không động thủ làm việc, tất cả đều dựa vào Hạt Tử bang.
Dữu Khánh làm sao có tâm tư làm công việc khổ cực này, hắn chỉ nghĩ đến việc
có nên đi tìm Tam Túc ô ở quanh đây hay không, lập tức hỏi ngược lại: “Vì sao
phải tốn sức đào bới chứ, có nhiều lối ra như vậy, tìm một lối ra khác nhanh hơn
nhiều.”
Tên dẫn đội của Kim Thiền bang vẻ mặt ghét bỏ, giọng điệu không kiên nhẫn
nói: “Nói không chừng bị chặn không nhiều, chỉ cần đào bới một chút là có thể
vượt qua, có khi còn dễ dàng, thuận lợi hơn là đi lang thang tìm kiếm lối ra
khác.”
Nghe giọng điệu này, Dữu Khánh rất không hài lòng, hắn chậm rãi quay đầu lại,
phát hiện thấy đó là người của Kim Thiền bang, điều này khiến hắn có phần bất
ngờ, khi Trầm Kim Thiền nói chuyện với mình, cho dù có lòng dạ gây rối, mở
miệng vẫn phải xưng hô Chu bang chủ, Chu huynh đệ, Chu lão đệ, tương tự như
vậy, tên này tại sao có cảm giác còn trâu bò hơn cả Trầm Kim Thiền chứ?
Hắn lập tức cất lời chất vấn với giọng điệu bất thiện: “Ngươi là ai nha?”
Ngụ ý là, ngươi cho rằng ngươi là Trầm Kim Thiền sao?
Hắn thật sự cảm thấy kỳ quái, con mèo con chó ở đâu nhảy ra cũng dám tự cao
tự đại với hắn, bị các ngươi đông người như vậy bám sát không thoát được thân
ta đành chấp nhận, đám chết tiệt này lại cho rằng mình là nhân vật số má nào
hay sao?
Hắn sợ chính là loại cao thủ Thượng Huyền như Trầm Kim Thiền, không phải
là sợ những kẻ trước mắt này.
Tên cầm đầu đội ngũ Kim Thiền bang sửng sốt, trầm giọng nói: “Ta là ai không
quan trọng, nhanh chóng đào đường của ngươi đi.”
Dữu Khánh lập tức không chút khách khí, thô lỗ nói: “Ngươi đang giáo huấn ta
sao? Khi ta và bang chủ các ngươi nâng ly chuyện trò vui vẻ, không biết người
còn ở nơi nào chứ. Muốn đào thì ngươi đào đi!”
Hắn cũng không phải chỉ nói mà thôi, nói xong liền nghiêng người tránh ra, đưa
tay làm dấu hiệu xin mời.
Tên dẫn đội Kim Thiền bang mặt sa sầm, tay đã nắm chặt chuôi kiếm, “Cho
ngươi thể diện mà ngươi còn không biết xấu hổ sao?”
Gã rõ ràng bày ra bộ dạng đe dọa, Hạt Tử bang chó má gì chứ, bản thân là thành
viên của bang phái đỉnh cấp Thiên Tích sơn, gã thực sự không để vào mắt.
Một đám người đi theo gã bày ra tư thế cùng chung mối thù, tạo dựng thanh thế
để hù dọa.
Sự việc đột nhiên biến thành như vậy, hai người dẫn đội Thiên Hồng bang và
Tinh Nguyệt bang vô thức mà thoáng nhìn nhau, rõ ràng đều không ngờ được,
sau đó cả hai rất ăn ý mà nhích về phía sau, cho thấy chuyện này không liên
quan gì đến mình, chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp đỡ bên nào, các ngươi cứ
thoải mái đi. Bọn họ biểu hiện rất rõ ràng, hi vọng hai bên đang tranh chấp
không nên là kẻ hèn nhát.
Phản ứng của Dữu Khánh không phụ với kỳ vọng của bọn họ, hắn trực tiếp chỉ
thẳng vào tay muốn rút kiếm của đối phương, “Tới đi, ngươi có gan thì rút kiếm
ra thử xem. Nếu là ta để cho ngươi còn sống thu kiếm trở về, ta liền nhường vị
trí bang chủ Hạt Tử bang này cho ngươi làm.”
Đám người Đồng Tại Thiên ở một bên kinh ngạc sửng sốt, nhất là Đồng Tại
Thiên, gã một mực âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ, lại nữa rồi, sự tùy hứng của vị
bang chủ này lại tới rồi.
Keng! Tên dẫn đội Kim Thiền bang quả thực đã rút kiếm ra, nhưng kiếm chỉ rút
ra một nửa thì dừng lại, không tiếp tục rút ra ngoài, gã nghiến răng nghiến lợi
nhìn chằm chằm Dữu Khánh.
Dữu Khánh bình tĩnh ung dung, còn nhấc tay vẫy vẫy với gã, ra hiệu cho gã cứ
tới.
Chỉ cần đối phương dám động thủ, hắn liền dám không đi ra ngoài.
Chỉ cần đối phương dám động thủ, hắn liền có cách hoặc nói cách khác là có cớ
để tiếp tục ở lại dưới lòng đất tìm Tam Túc ô.
Đám người Đồng Tại Thiên làm sao có thể biết được những suy nghĩ này của
hắn, thật sự rất muốn kéo vị bang chủ này ra.
Keng! Tên dẫn đội Kim Thiền bang kìm nén sự tức giận vô biên mà cắm kiếm
trở lại, “Có Quỷ mới đi làm bang chủ của Hạt Tử bang gì đó, nó là cái thứ gì.”
Thật sự coi thường là một chuyện, quan trọng hơn là gã không dám bất chấp
làm chuyện xấu, sợ không có cách nào giải thích với bang chủ, gã chỉ có thể
trước tiên nuốt xuống cơn tức này, trong tương lai sẽ tìm cơ hội rửa sạch sỉ nhục
hôm nay.
Dữu Khánh xì một tiếng, “Mạnh miệng có tác dụng cái rắm gì?”
Hắn muốn tiếp tục khiến đối phương tức giận nhưng đối phương không trúng
chiêu, sắc mặt gã sa sầm không hé răng nữa.
Được rồi, hắn có phần thất vọng quay đầu lại nhìn hai nhà khác, hi vọng trong
hai nhà này có thể nhảy ra một tên nóng tính, cất lời chất vấn: “Các ngươi có ý
gì?”
Mới vừa nhìn thấy bộ dạng xù lông nhe răng muốn cắn người của hắn, hai nhà
khác cũng tự giác, hoàn toàn không tiếp lời về chuyện này.
Dữu Khánh tức thì cũng xìu xuống, chỉ khi người ta làm việc vô lý, về sau hắn
mới có lý, nếu là hắn cố tình gây sự, vạn nhất lại bị mấy tên bang chủ đó bắt
được, sẽ không thể biện minh được.
Nhưng như vậy cũng không sao, nếu tất cả đều đã sẵn lòng làm người thành
thật, vậy thì hắn không khách khí nữa, xoay người lại, phất tay, kêu gọi người
của Hạt Tử bang rời đi.
Trên danh nghĩa là tìm lối ra khác, trên đường lại âm thầm dặn dò xuống dưới,
bảo mọi người hỗ trợ chú ý về Tam Túc ô.
Người dẫn đội Thiên Hồng bang muốn nhắc bọn hắn không nên tiếp tục lãng
phí sức lực đi tìm nữa, toàn bộ các lối ra đều đã bị Sơn Hải bang lấp kín rồi,
nhưng gã không thể nói rằng mình đã biết từ trước, vì vậy đành phải tạm thời
tiếp tục đi theo bọn hắn.
Cứ như vậy đi loanh quanh tìm tới tìm lui, có thể tưởng được được kết quả như
thế nào, tự nhiên là phát hiện thấy khắp nơi đều đã bị lấp kín.
Càng là như vậy, Dữu Khánh càng hưng phấn, điều này chứng tỏ Tam Túc ô rất
có thể vẫn chưa chạy thoát ra ngoài.
Nhưng người của ba bang phái áp giải sau khi bị giày vò đi loanh quanh một
canh giờ thì không còn kiên nhẫn được nữa, cuối cùng, theo đề nghị của người
dẫn đội Thiên Hồng bang, người dẫn đội của ba phương tìm đến Dữu Khánh.
Người dẫn đội của Thiên Hồng bang đại biểu ba bang đưa ra nhượng bộ, “Được
rồi, đừng tiếp tục tìm kiếm khắp nơi nữa, chúng ta đã phục ngươi rồi. Chúng ta
sẽ đào bới mở đường giúp Hạt Tử bang của ngươi.”
Tiếp đó, gã hất đầu ra hiệu cho hai nhà khác hành động theo thỏa thuận, hai nhà
khác trực tiếp ra lệnh cho người của mình tiến đến đào bới. Mọi người chia ra
thành hai hàng dài, ôm lấy từng tảng đá truyền dần ra phía sau.
Phải dùng biện pháp phiền phức như thế này để đào mở đường đi là vì không
còn cách nào khác, không thể tùy ý ném loạn ra sau sẽ khiến chặn phía sau, phải
dời dần từng bước xếp ra phía sau để tạo ra một con đường có thể đi được.
Người của Thiên Hồng bang được người dẫn đội cố ý bố trí tại phía cuối cùng.
Người ta đường đường là bang phái đỉnh cấp nhưng đã cam chịu hạ thấp làm
việc như vậy, Dữu Khánh cũng không thể làm mình làm mẩy được, sau khi suy
nghĩ, hắn thấy trước tiên chỉ có thể đi ra ngoài nhìn xem tình hình rồi nói tiếp,
nếu như thực sự không được thì đành phải chờ đến khi kết thúc tranh đoạt rồi
mới lặng lẽ quay lại nơi đây để tìm kiếm.
Nhưng hiện tại, hắn lo lắng chính là việc giả mạo người của Thạch Tâm cư,
công khai trêu chọc mấy nhà đó, không biết còn có thể có cơ hội lẻn về lại nơi
này hay không, đến lúc đó, có lẽ chỉ có thể nói lão Cửu tiếp tục hi sinh nam sắc
để xem thử.
Bây giờ, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Phía bên kia của đống đá sụp đổ, một đám người Sơn Hải bang vội vã chạy tới,
một hồi sau, Cố Nhân Sơn cũng đích thân chạy đến.
Đứng ở bên ngoài có thể nghe được rõ ràng tiếng đá lăn cuồn cuộn ở bên trong,
Vệ Cát ra hiệu và nhỏ giọng nói, “Bang chủ, rõ ràng là có người đang đào bới,
chỉ là không biết có phải có người đang mang bảo châu đi ra hay không, bởi vì
phía dưới hình như không có dấu hiệu đánh nhau nào.”
Cố Nhân Sơn khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói với xung quanh, “Đợi khi thông đạo
được đào mở ra, ta sẽ phán đoán tình huống. Một khi thấy ta vọt tới đánh giết
chặn đường đi của bọn chúng, các ngươi lập tức chặn lại tấn công, không cần
lưu lại quá nhiều người sống, chỉ cần lưu lại mấy kẻ chủ chốt là đủ rồi. Nói
chung, xem hiệu lệnh của ta để hành động.”
“Vâng.” Vệ Cát cùng với những nòng cốt khác nhanh chóng đi sắp xếp.
Toàn bộ người của Sơn Hải bang giấu ánh sáng, quay người chia ra hai bên, lấy
vũ khí ra, dựa lưng sát vách đá, lẳng lặng chờ đợi.
Tại nơi đào mở đống đá sụp đổ, đã xác định được ý định, Dữu Khánh đi theo
con đường giữa hai hàng người vận chuyển đá đến gần chỗ tắc nghẽn, hắn
muốn đánh giá xem đống sụp đổ này còn sâu bao nhiêu, còn phải đào mở bao
lâu mới có thể thông suốt.
Mặc dù trong lối đi dưới lòng đất này khá ẩm ướt, nhưng đống đá sụp đổ bề nát
này tránh không được vẫn có bụi bặm bốc lên và bị quấy nhiễu, mà giữa những
tảng đá to to nhỏ nhỏ chồng chất lên nhau này vẫn có những khe hở liên thông
với bên ngoài, vừa vặn nơi này lại gần với lối thoát ra Vạn Hác trì, xuôi theo
hướng luồng không khí, điều này cũng cho hắn có điều kiện thi triển Quan Tự
quyết, hắn có thể dựa vào đó dễ dàng đánh giá được đống đá còn đang chặn
đường này sâu bao nhiêu.
Không dùng tới Quan Tự quyết thì không sao, mới thi triển được một lát, Dữu
Khánh đã kinh hãi lông tóc dựng ngước cả lên.
Đống đá chặn đường không còn quá sâu nữa, cũng chỉ còn lại khoảng ba bốn
trượng, vấn đề là phía sau đó một khoảng cách, rõ ràng có biểu hiện hoạt động
của lượng lớn người, đang áp sát hai bên vách hang động, thứ lay động trong
tay chắc hẳn đều là vũ khí. Dấu hiệu này rõ ràng là có người đang mai phục bên
ngoài.
Chuyện gì vậy, ở đâu ra có nhiều người mai phục tại bên ngoài như vậy? Hắn
nhanh chóng nhìn nhìn nhân thủ của Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang
đang bận rộn làm việc ở hai bên, cũng không khó đoán được đáp án, hắn bỗng
nhiên nhớ tới Sơn Hải bang vẫn một mực chưa từng xuất hiện.
Từ đó, hắn cũng tỉnh ngộ hiểu ra, cuối cùng đã biết được vì sao các lối đi ra
ngoài đều bị sụp đổ chặn kín.
Hắn cảm thấy không ổn, làm sao còn dám đứng tại phía trước nơi này, hắn
không muốn đứng mũi chịu sào, vì vậy, hắn nhanh chóng xoay người rời đi,
đụng phải tên dẫn đội của Tinh Nguyệt bang.
Tên dẫn đội của Tinh Nguyệt bang chất vấn: “Lối đi hẳn là sắp được thông suốt
rồi, còn chạy tới chạy lui làm gì?”
Dữu Khánh liền thuận miệng có được lí do, quay đầu trừng mắt với người bên
cạnh, “Hình như có người rất có ý kiến với ta nha. Tảng đá đó vứt rất nguy
hiểm, ta sợ hắn dùng đá đập ta a.”
Dứt lời, hắn nghiêng người nhanh chóng lách qua tên dẫn đội này, bỏ đi.
Tên dẫn đội ngẩn người, quay đầu nhìn về phía đồng bọn, hỏi: “Ngươi tranh
chấp với hắn làm gì, không đáng.”
“Hả?” người bên cạnh đã bị lời nói của Dữu Khánh làm cho sững sờ, bây giờ lại
nghe dẫn đội nói như thế, vội vàng kêu oan: “Ta không có a, hắn đi qua đi lại
nơi này, ta cũng không phải người mù, nhìn thẳng vào hắn mấy lần cũng không
được sao?”
Tên dẫn đội nhíu mày, đoán rằng người này có lẽ không đơn giản chỉ nhìn thẳng
như vậy, có khả năng nhìn người ta không vừa mắt, biểu hiện trong ánh mắt quá
khoa trương, nhưng y cũng không nói gì, vỗ vỗ vai gã, “Được rồi, không sao,
không có gì to tát.”
Dứt lời y cũng xoay người rời đi.
“Không phải, đầu lĩnh, ta thật sự không…” Đồng bọn bên cạnh còn muốn giải
thích, nhưng từ phía trước đột nhiên ném tới gã một tảng đá, gã không thể
không tiếp lấy, há há miệng mấy lần, cuối cùng phải tiếp tục làm việc trong oan
ức.
Trong đám người làm việc phía sau cùng, người dẫn đội của Thiên Hồng bang
nghiêng người sang bên, nhường cho Dữu Khánh sải bước đi qua tụ tập cùng
người của Hạt Tử bang, rồi sau đó xoay người nháy nháy mắt với các đồng bọn
Thiên Hồng bang của mình, các thành viên khác đều gật đầu hiểu ý, ra hiệu bảo
gã cứ yên tâm.
Tại trước lúc quyết định đào mở thông suốt lối đi, dẫn đội Thiên Hồng bang
lĩnh đội đã thông báo kế hoạch cho các thành viên khác, bảo bọn họ âm thầm
truyền tin cho nhau.
Khi thông đạo vừa được đào thông, bọn họ liền sẽ đồng loạt hô to “Nhanh
chóng đem bảo châu đi”, đồng thời nhanh chóng rút lui ra phía sau đám người
Hạt Tử bang vốn không biết rõ tình hình, trốn ra phía đám thành viên Hạt Tử
bang đang không có chuẩn bị trước, đồng thời cũng thi pháp đánh sụp thông
đạo.
Một chiêu này không thể nói là không độc, không chỉ sẽ đẩy Hạt Tử bang vào
chỗ chết, còn sẽ chôn vùi đám người Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang
cùng đi, không chỉ muốn mượn đao giết người, còn muốn chặn đứng đường
thoát thân của các thành viên ba bang phái, mà đám người Sơn Hải bang tổ
chức tập kích đối diện với sự liều mạng của ba bang phái trong tình cảnh chó
cùng rứt giậu chắc chắn cũng phải trả giá bằng một số kha khá tính mạng.
Ở phía sau, Dữu Khánh đã gọi các vị đương gia trong bang tập trung tại một
bên, nhỏ giọng dặn dò:
“Toàn bộ các lối ra ngoài đều đã bị sụp đổ, chuyện này chắc chắn không phải
ngẫu nhiên, nếu như ta dự đoán không sai, người của Sơn Hải bang hẳn đang
mai phục bên ngoài. Nhớ kỹ, một khi lối đi được mở ra, chúng ta lập tức tập
hợp sức lực toàn bộ bang đánh sụp thông đạo để cản trở địch, chạy giữ lấy
người. Đừng có hỏi nhiều, sắp không kịp nữa rồi, lập tức âm thầm truyền đạt
mệnh lệnh của ta cho mọi người đi.”