Bán Tiên

Chương 866: Khóc thảm (2)




Ở chỗ sâu trong lòng đất, đám người Dữu Khánh đột nhiên dừng lại, nghiêng tai

lắng nghe.

Người của mấy bang phái nơi chín thông đạo cũng im lặng lắng nghe.

Tất cả đều có thể nghe được, lần này, âm thanh quỷ dị đó không phải đến từ

phía dưới lòng đất, dường như là đến từ phía trên, hơn nữa, âm thanh lần này

đặc biệt thuần túy, trong sáng rõ ràng hơn nhiều so với âm thanh gào khóc thảm

thiết nhiều tạp âm lúc trước.

Không biết có phải do tiếng khóc của nữ nhân này gây ảnh hưởng hay không,

những âm thanh gào khóc khiếp người vốn vẫn quanh quẩn liên tục tại bên tai

mọi người đột nhiên biến mất, khiến một đám người tại chín cửa thông đạo kinh

ngạc nhìn nhau.

Cố Nhân Sơn dẫn theo một đám người chạy tới một chỗ sụp đổ.

Người đang canh giữ nơi này nhanh chóng tránh sang bên nhường đường, một

người giải thích: “Bang chủ, tiếng khóc hình như phát ra tại phía sau chỗ sụp đổ

này.”

Cố Nhân Sơn lắng nghe một hồi, rồi khẽ gật đầu, cảm thấy quả thực là như vậy,

ở tại đây nghe rất rõ ràng, âm thanh khóc than nức nở giống như vang tại bên

tai.

Vệ Cát nói: “Tiếng khóc này rất cổ quái, có nên đào ra nhìn xem hay không?”

Cố Nhân Sơn hỏi ngược lại: “Ngươi làm sao biết được đó không phải là do mấy

nhà kia đang giở trò quỷ? Nói không chừng người ta đang chờ chúng ta đào ra.

Các lối ra đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, bất kể bên trong có xảy ra

chuyện quỷ quái gì, cuối cùng đều phải đi ra ngoài.” Nói đến đây, y dừng lại

một chút, sau đó bổ sung một câu, “Cho đến bây giờ, bên trong vẫn chưa có dấu

hiệu xảy ra đánh nhau ở mức độ cướp giật.”

Vệ Cát nghe xong yên lặng gật đầu.

Đúng lúc này, bọn họ đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đống loạn

thạch chặn kín đường đi, bởi vì tiếng khóc đột nhiên biến mất, hiện trường bỗng

trở nên yên tĩnh.

Phía sau đống loạn thạch sụp đổ, đại khái cách bọn họ khoảng mười trượng, con

Tam Túc ô đang nằm trên tảng đá kêu khóc đột nhiên kinh sợ giãy giụa, muốn

vẫy cánh thoát đi, nhưng nó rõ ràng đã bị lực lượng nào đó kiềm chế, một sức

mạnh đè ép vô hình khiến nó không thể bay lên.

Nó có thể nhìn thấy ở trong bóng tối, quay đầu lại liền nhìn thấy một người giấu

mình trong áo choàng đen xòe ra năm ngón về phía nó, một luồng pháp lực cách

không khống chế nó lại, sau đó nó lơ lửng bay lên, chậm rãi bay tới trong lòng

bàn tay người khoác áo choàng.

Không biết đối phương muốn làm gì, nó liều mạng vùng vẫy, nhưng không thể

vùng thoát.

Người khoác áo choàng kiểm tra khắp người nó, nhận thấy thân thể nó suy yếu,

một bàn tay khác giơ lên, lập tức có một mùi thơm sảng khoái êm dịu thấm vào

gan ruột, ổn định tâm thần tỏa ra.

Một đám sương mù màu tím từ lòng bàn tay y phóng ra, từ từ hạ xuống, chậm

rãi hội tụ tới vị trí bị thương của Tam Túc ô. Sau đó một cảnh tượng thần kỳ

xuất hiện, vết thương máu chảy đầm đìa của Tam Túc ô dần dần khép lại với tốc

độ mắt thường có thể thấy được, hiệu quả chữa trị quả thực tốt đến bất khả tư

nghị.

Tam Túc ô hiển nhiên cũng cảm nhận được sự thoải mái đó, thoải mái đến mức

nó nhịn không được híp mắt lại, đôi mắt ảm đạm cũng nhanh chóng khôi phục

lại tinh khí thần.

Đợi đến khi vết thương của nó hoàn toàn khỏi hẳn, thậm chí những chiếc lông

vũ bị tổn hại cũng rất nhanh chóng mọc ra lông mới, người khoác áo choàng

mới thu tay lại, dừng việc chữa trị.

Nằm trong bàn tay người ta, Tam Túc ô nhìn y, phát hiện thấy người khoác áo

choàng cũng đang nhìn mình chằm chằm, nó nhận ra người này cũng có thể

nhìn thấy trong bóng tối, vì vậy nó nhắm mắt lại, bộ dạng tỏ rõ mặc cho người

xử lý, nó biết rõ thực lực đối phương cường đại, mình trốn không thoát.

Người khoác áo choàng chợt chậm rãi lên tiếng: “Người ta đồn rằng, Tam Túc ô

có thể phát ra âm thanh của tự nhiên, nhưng những lời đồn này rốt cuộc chỉ là

những lời truyền miệng từ xưa, không ai có thể khẳng định rõ ràng. Vì để kiểm

chứng, ta từng đến đây bắt không ít Tam Túc ô, luôn luôn muốn nghe thử xem

âm thanh của tự nhiên đến cùng là như thế nào. Nhưng tất cả bọn nó đều thà

chết chứ không cất lên một chút âm thanh nào.

Ta cho rằng lời đồn đó sai lầm, cho rằng hoàn toàn không biết phát ra tiếng, cho

nên từ lâu ta đã bỏ qua chuyện này. Hôm nay mới biết, không phải là miệng

không thể nói, mà là không thèm lên tiếng đối với ta.

Hôm nay mới biết lời đồn không giả, Tam Túc ô quả nhiên có thể nói ra âm

thanh của tự nhiên, chỉ là, âm thanh của tự nhiên này tại sao lại là tiếng khóc

nức nở chứ? Âm thanh này cho dù dễ nghe, nhưng cứ khóc ai oán hoài như vậy,

sao xứng là âm thanh tự nhiên cho được?”

Nói đến đây, y nhìn chằm chằm vào Tam Túc ô, quan sát nó, hình như chờ nó

đáp lại, nhưng mà Tam Túc ô vẫn nhắm chặt đôi mắt, không phản ứng lại chút

nào.

Vì vậy, y lại nói tiếp: “Hiện tại, cuối cùng ta đã biết rõ, thỉnh thoảng trong hang

động truyền ra những âm thanh gào khóc thảm thiết đó là chuyện gì xảy ra, đó

đều là do đồng tộc của ngươi phát ra, đúng không?”

Thấy Tam Túc ô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, y cũng không để ý.

Như chính y đã nói, đây không phải là lần đầu tiên bắt được Tam Túc ô, và

khẳng định đây cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện những lời nói chuyện

tương tự, cho nên đã quen rồi.

Sau một hồi suy nghĩ, y nói thêm: “Ta nói, từ lâu ta đã từ bỏ lòng hiếu kỳ đối

với Tam Túc ô các ngươi, vốn tưởng rằng trong đời này ta sẽ không bao giờ còn

có hứng thú với điều này nữa, nào ngờ, gần đây đột nhiên xuất hiện một ít

người, tìm mọi cách hỏi thăm về Tam Túc ô các ngươi tại Thiên Tích sơn này.

Ta chưa bao giờ nghe nói có người nào quan tâm đến thứ vô vị Tam Túc ô các

ngươi, có thể đây là lần đầu tiên trong vô số năm qua. Vì sao bọn họ phải nghĩ

hết biện pháp để hỏi thăm về các ngươi?”

Tam Túc ô trong tay y bỗng nhiên động đậy cơ thể, mở mắt ra nhìn y.

Trong giọng nói của người khoác áo choàng lộ ra ý cười, “Xem ra ta đoán

không sai, các ngươi thực sự có thể nghe hiểu tiếng người.”

Vừa mới nói xong, y chợt quay đầu nhìn về phía sâu trong hang động, rồi đột

nhiên lướt đi giống như bóng ma.

Chỉ chốc lát sau, một đám người vù vù vọt đến nơi này, đám người hộ tống của

mấy bang phái do Dữu Khánh cầm đầu chạy tới nơi đây.

Có người ngạc nhiên nói: “Di, sao lại bị chặn lại rồi? Tiếng khóc đó hẳn phải

phát ra từ trong thông đạo này mới đúng a.”

Bọn hắn lần theo âm thanh rồi tìm được tới đây để kiểm tra tình hình, nhưng

không thấy được gì ngoài đống loạn thạch sụp đổ.

Dưới ánh sáng huỳnh thạch chiếu sáng, ánh mắt Dữu Khánh bỗng nhiên dừng

lại, hắn nhìn chăm chú một tảng đá lớn trước mắt, rồi đưa tay đến, nhặt lấy một

chiếc lông vũ đen tuyền lấp loáng ánh sáng xanh, đưa tới trước mắt quan sát tỉ

mỉ.

Tại U Giác Phụ hắn đã nhìn thấy Tam Túc ô, hơn nữa còn đích thân cầm trong

tay xem xét, cho nên chỉ vừa nhìn qua, hắn đã nhận ra đây chính là lông của

Tam Túc ô.

Mục Ngạo Thiết tự nhiên cũng đã nhận ra, hai người vô thức liền nhanh chóng

bắt tay kiểm tra khắp các ngóc ngách trong đống loạn thạch sụp đổ, nhưng tìm

khắp vẫn không phát hiện thấy gì.

Hai người dừng tay lại nhìn nhau một cái, đều có chung một ý nghĩ, vừa rồi,

Tam Túc ô chắc chắn từng ở đây, vậy tiếng khóc vừa rồi dường như phát ra từ

nơi này là chuyện gì xảy ra, lẽ nào có liên quan với Tam Túc ô hay sao?

Bọn hắn phán đoán không sai, chiếc lông vũ này chính là của con Tam Túc ô

lúc nãy, nó bị rụng ra khi cố gắng vùng vẫy nhằm tránh khỏi bị bắt.