Một câu hỏi này lập tức kinh động đến Thân Vô Không, Trầm Kim Thiền và Cô
Dương, bọn họ dồn dập nhìn về phía chín cửa vào thông đạo kia, kỳ dị? Nơi này
thì có thể có gì kỳ dị?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hoàn cảnh nơi này rõ ràng không giống với
những thông đạo khác trong lòng đất, về điểm này, vừa tới đây bọn họ đã phát
hiện được.
Tuy nhiên, một câu nói này lại khiến Ngụy Ước bực mình, y lạnh lùng liếc nhìn
Đoạn Vân Du, giọng nói lạnh lẽo toát ra qua kẽ răng, “Ngươi có phải lắm lời
quá nhiều rồi hay không?”
Có gì kỳ dị, có gì bí mật, tất cả đều có thể tạm thời gác lại đó, về sau tự mình
chậm rãi tiêu hóa, không cần phải chia sẻ với người khác, nhất là đám người
trước mặt này. Cho dù mình tranh đoạt thất bại, y cũng không muốn để người
khác được lợi gì.
Hơn nữa, trên tay y còn có con bài tẩy Lương Bàn, nghi hoặc về chín thông đạo
này tự nhiên phải do y kiểm soát, nói không chừng Thiềm vương có liên quan
với nơi này.
Thấy Ngụy Ước bất mãn, Lương Bàn liếc nhìn Đoạn Vân Du, cũng có phần bất
mãn, nói: “Đoạn bang chủ, nơi đây không tới phiên ngươi làm chủ.”
Chuyện chưa xảy ra, Đoạn Vân Du không tiện lấy suy đoán của mình ra để nói
cái gì, gã ta chỉ có thể bối rối đáp lại một tiếng.
Ba đại bang chủ đang âm thầm bố trí, định liên thủ tập kích lập tức bị phân tâm,
toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào chín thông đạo.
Khi quay trở về, người của ba nhà được phái đi điều tra đều nói rằng không phát
hiện thấy gì, nói phần cuối là đường cụt, đó là một không gian thạch nhũ. Ba vị
bang chủ đã được nhắc nhở nên hoài nghi không có đơn giản như vậy, bọn họ
cảm thấy phía bên Trấn Sơn bang có khả năng đã nắm giữ được bí mật gì đó, vì
vậy bảo cấp dưới tổ chức nhân thủ đi dò xét lại.
Đoạn Vân Du thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù khiến cho
Ngụy Ước và Lương Bàn không vui, nhưng hẳn là đã hóa giải được nguy cơ có
thể xảy ra, chỉ cần để tâm chú ý, sẽ không khó phát hiện ra sự kỳ dị của chín
thông đạo, tại trước khi chưa biết rõ lí do, ba nhà đó chắc hẳn sẽ không làm bừa.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, ba đại bang phái liền phát hiện thấy sự quỷ dị
trong mối liên hệ giữa chín lối vào bên ngoài và tám cửa động bên trong. Bí ẩn
đằng sau chuyện này chính là chìa khóa cho cuộc cạnh tranh sao? Trong lúc
nhất thời, mấy đại bang phái đều bị hãm vào trong việc nghiên cứu và suy nghĩ
về sự quỷ dị này.
Đoạn Vân Du muốn nhân cơ hội dẫn người chạy thoát, nhưng mà Lương Bàn và
Ngụy Ước không chịu thả cho gã ta đi, vì vậy, gã ta chỉ có thể âm thầm than
khổ, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Nhóm người Dữu Khánh được hộ tống đi ra cũng không quan tâm đến việc có
cần phải quay trở về theo đường cũ hay không, bởi vì bọn hắn được nhiều người
như vậy hộ tống, độc trùng gì gì đó cứ việc thoải mái giày vò đi, có thể bức ép
cho đám người hộ tống phải thối lui mới tốt, và trong lúc tình cờ gặp được con
Tam Túc ô thì càng tốt hơn nữa.
Hắn không biết con Tam Túc ô đó đã chạy thoát được chưa, hay là vừa ra khỏi
Vạn Hác trì liền bị tu sĩ ở bên ngoài bắt được, chỉ cần nó rơi vào trong tay của
tu sĩ ở bên ngoài, hắn tin tưởng Nam Trúc nhất định sẽ dựa vào ba tấc lưỡi để
tranh thủ thu mua.
Đương nhiên, sự nghi hoặc lớn nhất của hắn vẫn là về chỗ chín thông đạo kia,
Tam Túc ô làm sao có thể đột nhiên xuất hiện từ hư không như vậy?
Hắn mơ hồ cảm thấy nơi đó dường như còn có một thông đạo bí mật nào đó.
Trên thực tế, con Tam Túc ô mà hắn nghĩ đến cũng không thể thuận lợi chạy ra
khỏi Vạn Hác trì.
Không phải là nó bị độc vật trong hang động làm gì, nó có thể nhìn thấy tại
trong bóng tối, tư thế bay và tránh né của nó rất nhanh nhẹn, ba cái lợi trảo và
chiếc mỏ sắc nhọn không phải vật trang trí, có thể nói là một đường dễ dàng
xuyên qua, nhưng Sơn Hải bang làm sụp đổ thông đạo đã trở thành chướng ngại
lớn nhất trên đường chạy trốn của nó.
Đáp xuống trên đống loạn thạch to to nhỏ nhỏ, dùng móng vuốt sắc bén cào nát
tảng đá cũng vô ích, nó chỉ có thể đứng dậy bay trở lại, đi tìm lối ra khác.
Tuy nhiên, bay tới bay lui hồi lâu, nó không biết được có chuyện gì đã xảy ra
với những thông đạo trong lòng đất này, mãi mà nó vẫn không tìm được bất kỳ
lối ra nào, hình như tất cả các con đường hướng lên trên đều bị sụp đổ.
Liên tục đụng phải vách tường, liên tục tìm kiếm, và cuối cùng, dường như đã
tuyệt vọng, nó từ bỏ bay lượn, đáp xuống một tảng đá lớn, hai cánh cụp xuống,
buông rũ lên trên tảng đá, để lộ ra vết thương máu chảy đầm đìa phía sau, có thể
nhận thấy được, trông nó đã kiệt sức lắm rồi.
Và có một số việc dường như còn khó chịu đựng hơn cả sự kiệt sức, ánh mắt nó
buồn bã, trong viền mắt kim sắc ngân ngấn nước mắt, rơi xuống, trong miệng
phát ra âm thanh “Anh anh” nức nở.
Nó không cất tiếng thì thôi, vừa phát ra âm thanh thì giống như có một sức thu
hút cường đại, đó không phải là sự thu hút về mặt cảm xúc, mà là sự cuốn hút
trong việc truyền tài âm thanh.
Âm thanh rõ ràng không lớn, nhưng trong nháy mắt đã dao động lan đi, chỉ cần
có không gian nào liên thông thì đó chính là con đường lan truyền âm thanh.
Âm thanh bi thiết, là giọng của một nữ nhân, chất giọng trong trẻo thu hút, có
cảm giác như tiếng trời, nhưng là tiếng khóc thương tâm mềm mại đáng yêu đó
có vẻ tràn đầy bi ai, tiếng khóc này giống như thực sự phát ra từ tận đáy lòng.
Có những khe hở giữa những đống đá chồng chất lên nhau, âm thanh nhanh
chóng xuyên qua những khẽ hở này, lan truyền ra hang động bên ngoài. Đám
người Sơn Hải bang đang ngồi xổm canh giữ bên ngoài lập tức kinh nghi quan
sát xung quanh, nghiêng tai lắng nghe.
Có lẽ là bởi vì tiếng khóc quá gần với lối ra bên ngoài, đám nhân viên bên ngoài
Vạn Hác trì lóe lên, người của Cống Sơn đường và những nhân thủ của năm đại
bang phái lưu lại, và cả đám người Nam Trúc cùng Liên Ngư đều chạy tới bên
bờ trì, nhìn xung quanh bên dưới.
Tất cả đều có thể nghe được rõ ràng là tiếng khóc của nữ nhân, có lẽ là bởi vì
khoảng cách quá xa, âm thanh lan truyền đến nơi này có hơi chút mơ hồ, tạo ra
thêm cảm giác thần bí khó lường, nó vang vọng quanh quẩn trong lòng “Chiếc
chén lớn” Vạn Hác trì.
Mọi người dừng lại toàn bộ động tĩnh, tất cả đều nghiêng tai chăm chú lắng
nghe.
“Tại sao lại có tiếng nữ nhân khóc, khóc thật thương tâm, một đám đàn ông ở
phía dưới đang ức hiếp phụ nữ hay sao?” Hổ Nữ cất tiếng lẩm bẩm.
Đang nghiêng tai lắng nghe, Liên Ngư nói: “Nói mò cái gì vậy, tiếng khóc này
rõ ràng không phải bình thường, tiếng khóc bình thường làm sao có khả năng
lan truyền rộng như thế.”
“Ý của Lão bản nương là có người cố ý tạo ra?” Hổ Nữ kinh ngạc hỏi, sau đó
ngập ngừng nói: “Nghe không giống như thi pháp khuếch đại, tiếng khóc này
quả thực rất không bình thường.”
Liên Ngư quay đầu nhìn sang Nam Trúc, hỏi: “Mập mạp, ngươi nói xem, đây là
có chuyện gì?”
Phía bên Cống Sơn đường đã phái người tìm kiếm khắp xung quanh một lần,
nhưng không tìm thấy bóng dáng của Nhiếp Nhật Phục, bọn họ cũng đã báo kết
quả cho nàng biết, tuy nhiên nàng không có lập tức rời đi, dù vậy, nàng không ở
lại bên chỗ đám người Cống Sơn đường, mà một mực thủ ở gần bên gian cửa
hàng “Đương Tự Tại” này.
Không còn cách nào, ai bảo nàng đã nhận định nhóm người Dữu Khánh có vấn
đề, hiện tại không theo sát được hai người Dữu Khánh, nàng ta chỉ có thể nhìn
chăm chú vào đồng bạn của hắn.
“Ách…” Nam Trúc cũng đang nghiêng tai lắng nghe, nghe hỏi vậy thì sửng sốt,
rất ngạc nhiên, nàng ta đang nói chuyện với mình sao? Gã đảo mắt nhìn xung
quanh một vòng.
Liên Ngư xùy một tiếng, nói: “Tự mình còn không hiểu mình, nơi đây còn có
người thứ hai nào mập mạp sao?”
Nam Trúc nhận thấy nữ nhân này thật sự không được giáo dục, toàn bộ đầu óc
dồn lên dung mạo rồi ư, chẳng phải là biết cách cởi quần thôi sao? Có bản lĩnh
thì rời khỏi Nhiếp Nhật Phục thử xem, nếu có thể giữ được của cải trong tay
mới tính là ngươi có bản lĩnh.
May mà, gã là một mập mạp có phong độ, sau khi suy nghĩ, gã trả lời: “Không
biết, có thể là người tham gia tranh đoạt tạo ra động tĩnh gì đó.”
Liên Ngư thăm dò: “Ngươi không muốn đi xuống xem thử sao?”
Nam Trúc đương nhiên muốn, nhưng không dễ làm a, gã cười ha hả nói: “Thiêu
Sơn Lang chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, không tham dự loại chuyện tranh tranh
đoạt đoạt này.”
Hổ Nữ khinh thường liếc nhìn tên Thiêu Sơn Lang giả hiệu này…