Tình hình biến đổi quá nhanh, thế cục biến hóa quá quỷ dị, khiến người trở tay
không kịp.
Trong khi Hạt Tử bang đã ung dung thoát khỏi thế cục biến hóa khiến người trở
tay không kịp này, bọn gã lại bị kẹt tại đây. Gã ta thật sự hận mình không thể có
được năng lực như Dữu Khánh.
Nghĩ lại việc đám người Đồng Tại Thiên vừa rồi đã cùng theo Hạt Tử bang để
thoát thân, gã ta cũng cảm thấy họ may mắn.
Nhưng bây giờ làm sao để bảo vệ mình là vấn đề gã ta cần phải suy nghĩ vào lúc
này, đó cũng là trách nhiệm làm bang chủ bang chủ của gã ta. Gã ta xem xét
thời thế, quyết tâm làm ra một số động tĩnh, vì vậy quay đầu lại cất tiếng kêu
gọi, nói các thành viên Phi Ưng bang đang phân tán trong đám người Trấn Sơn
bang tập trung lại một chỗ.
Gã ta cố ý ngay tại trước mặt mọi người làm cho Phi Ưng bang và Trấn Sơn
bang tách biệt ra, muốn tạo ra ấn tượng tách bạch rõ ràng giữa hai bang.
Hạt Tử bang đã rời đi, sau khi thì thầm to nhỏ thương lượng bố trí một hồi, ba
đại phái mới tới cuối cùng tập trung sự chú ý về phía Trấn Sơn bang, và tự
nhiên cũng nhìn thấy động tác của Phi Ưng bang. Phi Ưng bang không mặc
đồng phục bang phái, ba vị đại bang chủ ánh mắt vụng về, không nhận ra được
là nhân mã phương nào.
Nhìn thấy những người này nghe theo Đoạn Vân Du dặn dò, lại thấy Đoạn Vân
Du thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng đi theo bên cạnh Lương Bàn, Thân Vô
Không lập tức chỉ vào gã ta, “Con ma ốm kia, trong Trấn Sơn bang chưa từng
nhìn thấy các ngươi, các ngươi là người nào?”
Đoạn Vân Du lập tức không thể hiện ra bất kỳ sự nao núng nào, nỗ lực làm cho
ngôn ngữ cử chỉ của mình có vẻ ung dung, cao giọng trả lời: “Chúng ta không
phải là người của Trấn Sơn bang, là người của Lương công tử.”
Ngay khi nghe được những lời này, các phương liền có những phản ứng không
giống nhau.
Vẻ mặt Ngụy Ước không tốt lắm, nhíu mày, nhưng ngươi ta không có nói sai
điều gì.
Lương Bàn thì mỉm cười, xòe chiết phiến ra phe phẩy. Ngay trước mặt mọi
người, Đoạn Vân Du nói đây là người của gã, điều này làm cho gã rất có thể
diện, cảm thấy tâm tình thoải mái, gã thích nghe lời này.
Ba đại bang chủ nhìn phản ứng tỏ vẻ thừa nhận của Lương Bàn, sau đó lại quay
nhìn nhóm người Đoạn Vân Du, tức thì sinh ra kiêng dè, có phần không biết
được sâu cạn.
May mà cấp dưới của bọn họ không có đẳng cấp cao như họ, không phải đều là
người không nhìn thấy những việc dưới tầng thấp, có người ngay tại chỗ chỉ rõ
lai lịch của Phi Ưng bang, “Là người của Phi Ưng bang.”
Người biết tình hình tự nhiên liền được các bang chủ gọi đến bên cạnh để dò hỏi
thông tin, sau khi biết rõ Phi Ưng bang là loại mặt hàng gì, ba đại bang chủ thở
phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là lực lượng do Lương gia Ảo Vọng phái
tới là được.
Đã có tự tin để ứng đối, Cô Dương hừ lạnh lên tiếng: “Phi Ưng bang cũng muốn
nhúng tay vào chuyện tranh đoạt hử?”
Đoạn Vân Du: “Phi Ưng bang ta không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện tranh
đoạt này, chỉ nghe lời Lương công tử, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó mà thôi.”
Lương Bàn nghe nói vậy, trong lòng càng thấy thoải mái, không nhịn được nở
nụ cười, nhàn nhã phe phẩy chiết phiến.
Ba đại bang chủ không thèm để mắt tới Phi Ưng bang nữa, cũng làm như không
nhìn thấy cảnh Lương Bàn và Ngụy Ước đứng chung một chỗ, ánh mắt như có
như không chạm vào nhau.
Thân Vô Không đột nhiên quát lớn: “Cử một đội, đi nhìn xem tình hình của
những cửa động phía trước.”
Cô Dương: “Nơi này thực sự trông khác với những nơi khác, chúng ta cũng cử
một đội đi điều tra xem.”
Trầm Kim Thiền cũng phất tay ra hiệu.
Trong lúc người của ba bang phái bắt đầu phân chia hành động, lợi dụng đám
đông rối loạn, tranh thủ theo bước di chuyển để quan sát địa hình hiện trường,
ba đại bang chủ rất tự nhiên mà tụ lại với nhau.
Thân Vô Không mấp máy môi rất nhẹ, cất tiếng trước, “Tình hình rất không ổn,
nếu họ Lương nói rõ chọn giúp Ngụy Ước, vậy thì lần tranh đoạt này sẽ rất
phiền phức.”
Trầm Kim Thiền nhỏ giọng phụ họa, “Cho nên không thể để cho gã làm rõ.”
Cô Dương: “Không động thì thôi, nếu đã hành động thì cần phải khiến cho họ
Lương không thể bày tỏ thái độ. Khi vừa ra tay, cả ba nhà đều không thể nương
tay, phải nhanh chóng giải quyết.”
Thân Vô Không: “Nếu phải chém giết, hiện trường hỗn loạn, không biết sẽ xảy
ra nguy hiểm gì, vẫn cần phải cử người đến ‘Bảo hộ’ Lương công tử mới tương
đối thích hợp, vừa có thể bảo đảm Lương công tử không thể mở miệng kịp thời,
những người khác cũng yên tâm làm việc.”
Hai vị bang chủ khác đều khẽ gật đầu đồng ý, ánh mắt ba người chạm vào nhau,
đồng thời nương theo dòng người di chuyển che giấu, ba người chơi oẳn tù tì
với nhau, Cô Dương ra cái kéo, Trầm Kim Thiền và Thân Vô Không đều là cái
búa.
Cô Dương nhíu mày, nhưng cũng giống như hai người kia, nhanh chóng thu tay
lại, xoay người di chuyển về khu vực người của mình.
Ba người hơi chút chạm mặt với nhau, ba nhà rõ ràng là đối thủ cạnh tranh,
nhưng chỉ trong nháy mắt đã thỏa thuận được kế hoạch liên thủ đánh Trấn Sơn
bang.
Rất rõ ràng, ba nhà dự định tại trước lúc cạnh tranh với nhau, trước tiên liên thủ
giải quyết Trấn Sơn bang, nhất là Ngụy Ước.
Tuy rằng ba nhà vẫn còn chưa thể xác định được Lương Bàn có phải đang giúp
Ngụy Ước tranh đoạt hay không, nhưng bọn họ còn không có hỏi, liền muốn
trực tiếp hạ sát thủ.
Bởi vì không dám hỏi, nếu hỏi, một khi được xác nhận, bọn họ nhất định phải
thua, bọn họ không dám mạo phạm Lương gia Ảo Vọng.
Đã đẩy được Lương Bàn đến chắn phía trước Phi Ưng bang, Đoạn Vân Du
không hề lo lắng thành viên của ba đại phái qua lại bên cạnh, gã ta không có bị
khung cảnh hỗn loạn trước mắt gây ảnh hưởng, gã một mực tập trung quan sát
ba vị đại bang chủ kia, một số dị thường khiến cho gã ta chợt cảm thấy hít thở
khó khăn.
Không biết liệu có phải mình có cảm giác sai rồi hay không, nhưng trực giác
nói cho gã ta biết, những đại bang phái này quả thực rất kinh khủng, chỉ trong
giây lát chạm mặt với nhau, trong lặng im liền có thể phiên vân phúc vũ tạo nên
cảnh tượng máu tanh kinh tâm động phách.
Bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra răng nanh, nhưng khí tức vẫn trầm ổn, đây mới
là sự kinh khủng thực sự. Gã ta khẩn trương, tim đập mạnh như muốn thoát ra
khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh cũng muốn tràn cả ra, nhanh chóng liếc nhìn
Lương Bàn, nhận thấy Lương Bàn vẫn ung dung tự tại, hoàn toàn không có chút
cảnh giác nào.
Gã ta lại quay nhìn Ngụy Ước, phát hiện thấy vẻ mặt vị Ngụy đại bang chủ này
đang cảnh giác cao độ, nhưng chủ yếu chính là đề phòng người của ba đại phái
qua lại bên cạnh.
Điều này làm cho gã ta cảm thấy không ổn, mặc dù đã đẩy được Lương Bàn ra
phía trước che cho Phi Ưng bang, nhưng quỷ mới biết được xảy ra đánh nhau
thì có ảnh hưởng đến Phi Ưng bang bọn gã hay không.
Rõ ràng, có Lương Bàn tại đây, theo lý thuyết, ba đại phái sẽ không dám manh
động, nhưng một khi đã động thủ, vậy thì điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là
vai trò của Lương Bàn đã mất đi tác dụng.
Gã ta không thể chỉ ngồi xem chuyện như vậy xảy ra, gã ta chợt cố ý lớn tiếng
nói: “Lương công tử, chúng ta không tìm hiểu rõ được sự kỳ dị của chín thông
đạo này, nhiều người nhiều biện pháp, có nên mời ba đại phái hỗ trợ điều tra
hay không?”