Bán Tiên

Chương 862: Không hẹn mà gặp




Hạt Tử bang rút khỏi tranh đoạt? Ba vị bang chủ mới chạy tới kinh ngạc, bọn họ

hao tổn tâm cơ chạy đến đây, chẳng phải là vì muốn tìm Hạt Tử bang sao? Thật

vất vả mới tìm được, người ta liền nói rút lui không chơi nữa?

Trầm Kim Thiền hỏi tiếp: “Lương công tử ép ngươi xuống dưới làm gì?”

Dữu Khánh: “Hắn cho rằng ta biết được Nhuận Dương bảo châu giấu tại nơi

nào, nên nhất định muốn ta tìm cho ra, nhưng ta thực sự không biết a!”

Ba vị bang chủ vừa đến lại đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Lương Bàn,

nhưng không thấy Lương Bàn có bất kỳ phản ứng gì, có vẻ thừa nhận lời hắn

nói, bọn họ không khỏi âm thầm kinh nghi, vị này có ý đồ với Nhuận Dương

bảo châu để làm gì?

Hiện tại, với việc Lương Bàn đang đứng ở bên cạnh Ngụy Ước, bọn họ rất khó

để không nảy sinh liên tưởng nào đó về hai người.

Ngụy Ước âm thầm nghiến răng, y hận mình không sớm diệt khẩu đám người

Dữu Khánh đi, vậy mà còn bị ma quỷ ám ảnh chủ động giao mười tên huynh đệ

của mình vào trong tay người ta để làm con tin, khiến cho bây giờ có muốn diệt

khẩu cũng không thể dễ dàng hạ thủ. Y thật sự không biết lúc trước mình nghĩ

như thế nào.

Dữu Khánh lại chắp tay với ba vị bang chủ mới tới, nói: “Làm phiền ba vị bang

chủ nói các huynh đệ dưới trướng nhường đường cho chúng ta. Chúng ta không

chen tay vào việc này nữa, chúng ta lập tức bỏ cuộc, rời đi.”

Ba vị bang chủ nhìn nhau, Trầm Kim Thiền nói: “Tới cũng đã tới rồi, vội vã rời

đi làm gì. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là nơi ai muốn tới thì tới, muốn đi

thì đi.”

Dữu Khánh than thở: “Không vội rời đi không được a. Chúng ta vốn không có

dự định đi xuống, chỉ muốn ở một bên quan sát để mở mang tầm mắt. Nhưng

khi ở khách sạn, chúng ta đã hứa với lão bản nương, xem náo nhiệt xong sẽ trở

về, về muộn e rằng sẽ bị quở trách.”

Trong lời nói đã ám chỉ tới mối quan hệ giữa người nào đó với lão bản nương.

Cô Dương cười nói: “Cứ như vậy bỏ phí một nghìn vạn phí đăng ký sao?”

Thể hiện rõ bà ta vẫn còn đang hoài nghi.

Dữu Khánh nhún vai, giang hai tay ra, “Cũng không thiệt. Lão bản nương đã

đồng ý bù đắp cho chúng ta, điều kiện là chúng ta đều gia nhập vào khách sạn.

Kỳ thực, toàn bộ Hạt Tử bang ta đã là người của khách sạn. Trở về khách sạn,

Hạt Tử bang sẽ giải tán, đều sẽ trở thành nhân viên của khách sạn. Về sau, khi

ra vào khách sạn, mọi người đại khái có thể thường nhìn thấy chúng ta.”

Lúc trước, tại trước mặt Ngụy Ước, hắn nói Mục Ngạo Thiết có mối quan hệ

với lão bản nương, sức mạnh của tấm mộc này chỉ có thể bảo đảm cho một

mình Mục Ngạo Thiết, ngã một lần khôn hơn một chút, lần này hắn dứt khoát

kéo toàn bộ Hạt Tử bang vào dưới cờ lão bản nương.

Nói hưu nói vượn cái gì vậy? Bên phía Ngụy Ước và Hạt Tử bang từng giày vò

nhau, mỗi lần đổi một lí do, vừa nghe liền biết là đang nói hưu nói vượn.

Phát hiện thấy tên này thật đúng là dám nói, vậy mà lại dám lấy chiêu bài của

khách sạn để giả danh lừa bịp, quả thực là muốn chết!

Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đứng tại đó, y liền hiểu được vì

sao người ta dám nói xằng nói bậy.

Ba vị bang chủ mới tới thì kinh nghi bất định, cũng không thể loại trừ không có

khả năng này, dù sao, với mối quan hệ giữa tên to con kia và lão bản nương, thu

nạp một số ít người như vậy của Hạt Tử bang không phải là chuyện gì đại sự,

với thu nhập và tài lực của khách sạn rõ ràng tại đó.

Mục Ngạo Thiết ngửa mặt nhìn trời, y cũng không biết sau khi biết được tình

hình, Liên Ngư sẽ nhìn mình như thế nào.

Tại trong mắt ba vị bang chủ mới tới, Hạt Tử bang và Trấn Sơn bang chính là

đang bắt giữ con tin và giằng co với nhau.

Thân Vô Không không có hảo ý, hét to với Ngụy Ước: “Ngụy Ước, có nghe

được không, người của Hạt Tử bang bây giờ đều là người của lão bản nương.

Sao ngươi còn dám bắt người của Hạt Tử bang, không thả ra đi?”

Y đang thăm dò.

Chỉ là, Ngụy Ước làm sao trả lời được vấn đề này?

May mà Dữu Khánh không cần phải ngậm miệng, hắn chủ động trả lời thay

Ngụy Ước, “E rằng Ngụy bang chủ cũng thân bất do kỷ a, Lương công tử tay

dài hơn, không cho lão bản nương mặt mũi, chúng ta không còn cách nào.

Nhưng Thân bang chủ cũng không cần phải lo lắng cho những huynh đệ của

chúng ta bị bắt làm con tin…”

Hắn quay đầu lại gào to với Ngụy Ước, “Ngụy bang chủ, ta sẽ đưa mười huynh

đệ Trấn Sơn bang của ngươi đi trước. Chỉ cần huynh đệ Hạt Tử bang ta có thể đi

ra ngoài bình yên, ta tự nhiên sẽ trả lại nguyên vẹn toàn bộ mười huynh đệ của

ngươi, nếu không… Ngươi làm sao ta làm vậy!”

Có ý gì? Bản thân là con tin, đám người Đồng Tại Thiên tức thì kinh nghi bất

định, bang chủ đây là muốn ném chúng ta lại, trực tiếp bỏ đi hay sao?

May mà bên phía bọn họ còn có Đoạn Vân Du kèm theo, nếu không nhất định

sẽ sợ hãi, không thể im hơi lặng tiếng như hiện tại.

Thân Vô Không lại gào to với Lương Bàn, “Lương công tử, vậy ngươi có đồng

ý để cho đám người Chu lão đệ đi không?”

Keng! Dữu Khánh rút lui vào trong đám người, kiếm trong tay chạm lên tim

một con tin Trấn Sơn bang, sợ tên ngốc Lương Bàn này nói ra lời gì không ổn

tại trước mặt mấy tên cáo già này, hắn dùng hành động để nhắc nhở Lương Bàn

nên nói như thế nào.

Lương Bàn mặt sa sầm, hít sâu một hơi, “Ngụy bang chủ, có để cho bọn hắn đi

hay không, tùy ngươi.”

Trên thực tế, Ngụy Ước và Lương Bàn đại khái cũng đoán được vì sao Dữu

Khánh muốn rời đi, đã vật lộn với chín thông đạo này lâu như vậy rồi, chắc hẳn

không còn hi vọng gì tìm được Thiềm vương, dưới sự vây quanh chặt chẽ của

mấy thế lực lớn, bọn hắn không thể làm được gì nữa, thoát thân rời đi mới là

thượng sách.

Hai người chỉ có thể thầm mắng tên bang chủ Hạt Tử bang này quá mức gian

xảo, và mở to mắt nghe hắn nói một đống lời xằng bậy, thật sự là mồm mép, họ

nghi ngờ lúc trước mình cũng bị lừa.

Ngay trước mắt bao người, Ngụy Ước đột nhiên nói: “Các ngươi có thể đi,

nhưng phải thả người của ta ra trước. Chúng ta trao đổi con tin.”

Dữu Khánh đoán rằng y không dám sát nhân diệt khẩu, mấu chốt là Hạt Tử

bang bọn hắn có hai mươi mấy người, y không thể trong nháy mắt diệt khẩu

toàn bộ, chỉ cần y động thủ, nội tình về Lương Bàn sẽ bị vạch trần, như vậy,

Trấn Sơn bang sẽ không được bảo đảm.

Về phương diện an toàn, thực ra hắn không muốn trao đổi con tin ngay lúc này,

đợi đi ra ngoài rồi trao đổi cũng không trễ, dù sao, hắn cũng không cần phải lo

lắng cho sự an toàn của con tin.

Nhưng người ta đã chủ động đề nghị, nếu hắn không trao đổi thì có vẻ không

hợp lý, nhưng hắn vẫn làm bộ làm tịch cất lời cảnh cáo, “Ngụy bang chủ, ngươi

phải suy nghĩ cho rõ ràng, sau khi trao đổi con tin, nếu như ngươi còn động thủ,

vậy thì không còn liên quan gì với Lương công tử nữa rồi, đó chính là ngươi

đang động đến người của lão bản nương, là ngươi đang gây khó dễ với lão bản

nương.”

Đầu To nằm sấp trên đầu vai hắn, quay đầu nhìn miệng hắn mấp máy, không

biết có nghe hiểu hắn đang nói gì hay không.

Nét tươi cười của Ngụy Ước như hổ rình mồi, gương mặt căng cứng, trong lòng

thầm mắng, cháu trai này muốn rời đi, nhưng sợ không an toàn, còn kéo mặt

mũi lão tử làm đá kê chân để tăng can đảm.

Y biết rõ, hắn nói lời này kỳ thực là nói cho ba vị bang chủ khác nghe, vì để trò

lừa càng chân thực hơn một chút.

Thực ra, lúc đầu y cũng không muốn trao đổi con tin vào lúc này, cảm thấy cầm

một số con tin trong tay càng có thể bịt kín được miệng Dữu Khánh, nhưng làm

như vậy sẽ phải mất đi hai nhóm nhân lực có thể sử dụng, một nhóm để kiểm

soát con tin, một nhóm phải làm con tin, so sánh với những bang phái khác,

nhân lực trong tay y vốn đã ít lại càng thêm ít.

Nhưng rồi cân nhắc đến việc Dữu Khánh nói dối rất nhiều, y cũng sợ bị vạch

trần, cho nên mới quyết định trao đổi.

Vì vậy, hai bang phái có tật giật mình liền trao đổi con tin ngay tại trước mắt

bao người, một bên nghĩ đến việc nhanh chóng thoát thân, một bên suy nghĩ làm

sao ứng đối tình cảnh trước mắt.

Đứng trong đám người, Đoạn Vân Du hơi cau mày, phát hiện thấy Phi Ưng

bang mình gặp phải xui xẻo, bị đặt vào nơi này, không biết tiếp theo nên làm gì

bây giờ.

Đi tới trước mặt Dữu Khánh, Đồng Tại Thiên bày ra bộ dạng cảm động đến rơi

nước mắt, chắp tay cúi chào.

Dữu Khánh lúc này không có tâm trạng nghe gã tâng bốc nịnh nọt, kiếm trong

tay vỗ lên vai gã, “Có lời gì, ra ngoài rồi nói.”

Đồng Tại Thiên đành phải nuốt trở lại lời định nói, kỳ thực gã thực sự có phần

bội phục tên này, ngay dưới con mắt nhìn chằm chằm của mấy đại bang phái

đỉnh cấp Thiên Tích sơn, vậy mà không hề tỏ ra khiếp sợ chút nào, giống như

đây chỉ là một chuyện bình thường, bộ dạng gặp nguy không loạn, dõng dạc nói

hươu nói vượn đó, rất có phong thái một vị đại tướng.

Gã không so đo vì chuyện lúc trước đã xuất tiền xuất lực còn bị giao ra làm con

tin nữa rồi.

Nghe hắn nói vậy, những con tin Hạt Tử bang khác sau khi lấy lại được tự do

thì cũng chỉ chắp tay thể hiện cảm tạ, thể hiện đã được trở về gặp lại bang chủ.

Và Dữu Khánh lại đi tới phía trước, cầm ngược kiếm trong tay, chắp tay nói với

ba vị bang chủ mới tới: “Thân chưởng môn, Cô chưởng môn, Trầm chưởng

môn, không dám vượt qua trên đầu mọi người, làm phiền quý huynh đệ ba phái

chuyển bước, nhường đường, về sau gặp lại tại Thạch Tâm cư, sẽ lại cảm tạ.”

Lương Bàn nắm chặt chiết phiến trong tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, tại

đây có nhiều người như vậy, vậy mà lại để cho tên tặc tử này dễ dàng lợi dụng

sơ hở, để mặc cho hắn giở trò, nhưng không làm gì được hắn, đi đâu nói lý bây

giờ, gã cảm thấy lần này mình coi như đã có thêm kiến thức.

Không thể không thừa nhận, lần này thật sự gặp phải một người có năng lực,

sớm muộn gì mình cũng đùa chết hắn!

Ba vị bang chủ mới đến xem xét tình hình, rõ ràng vẫn còn có chút do dự, rồi

đột nhiên lần lượt quay đầu nhìn về phía chín con đường phát ra âm thanh thê

lương.

Không biết bọn họ đang nhìn cái gì, Dữu Khánh vô thức nhìn tới, liền nhìn thấy

có một bóng đen lóe lên từ một lối đi trong chín thông đạo. Bóng đen xẹt ra, vụt

lướt nhanh qua trên đầu mọi người, tốc độ rất nhanh, tu sĩ Sơ Huyền bình

thường chưa chắc đã có thể dễ dàng đuổi kịp.

Dưới ánh sáng trên tay chiếu sáng, mọi người thấy rõ đó là thứ gì, đó là một con

chim, bộ lông đen tuyền như mặc ngọc, ba cái móng vuốt màu vàng óng.

Tam Túc ô? Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết lập tức mở to hai mắt, tim đập

nhanh hơn.

Con Tam Túc ô đột ngột xuất hiện này cứ như vậy lóe lên, vụt lướt qua trên đầu

một đám người, khiến hai sư huynh đệ không nói nên lời chính là, nhân thủ của

mấy phái phía bên đó vậy mà không có người nào xuất thủ bắt nó.

Nhìn thấy con Tam Túc ô đó bay vọt đi, Dữu Khánh lại không tiện mạo muội

chạy nhảy trên đỉnh đầu người khác, khi kịp phản ứng lại thì đã chậm, với tốc

độ của hắn, một khi rơi lại phía sau sẽ đuổi không kịp con Tam Túc ô này, hắn

nôn nóng chỉ vào bóng đen bay vụt qua, “Tam Túc ô, là Tam Túc ô, nhanh bắt

nó đi. Giá một trăm vạn lượng đó!”

Nhưng mà, người của mấy bang phái, toàn bộ từ trên xuống dưới đều có vẻ

không chút động lòng, đối với bọn họ mà nói, một trăm vạn không tính là gì,

bọn họ đi xuống lòng đất này là vì có thứ càng quan trọng hơn để cướp đoạt,

xách theo một con Tam Túc ô thì là chuyện gì chứ, chỉ thêm vướng víu chân

tay.

Đoạn Vân Du hai mắt tỏa sáng, y cũng âm thầm sốt ruột, y từng nghe Đồng Tại

Thiên tiết lộ bí mật, nói rằng Tam Túc ô có liên quan đến việc tìm kiếm sâm Kỳ

Lân. Nhìn thấy bộ dạng của Dữu Khánh, y càng thêm tin tưởng, nhưng đến khi

y kịp phản ứng lại thì đã chậm, con Tam Túc ô đó đã biến mất tại trong thông

đạo, không thấy tung tích nữa.

Nhìn đám người này thờ ơ lạnh nhạt, Dữu Khánh hoàn toàn không nói nên lời,

lòng hắn lúc này đã bay theo Tam Túc ô, không nghĩ tới lại gặp được Tam Túc ô

một cách bất ngờ như thế này, thực sự là không kịp chuẩn bị tâm lý chút nào.

Một chiếc lông vũ màu đen từ không trung rơi xuống, tình cờ bay về phía Cô

Dương.

Tạ Nhi xuất thủ, hai ngón tay kẹp lại, đưa tới trước mắt nhìn nhìn, lại ngửi ngửi

rồi nói với Cô Dương: “Có mùi máu tươi và vết máu, con Tam Túc ô này hẳn là

đã bị thương.”

Cô Dương không quan tâm việc này, Tạ Nhi tiện tay liền vứt chiếc hắc vũ đi.

Dữu Khánh nghe nói vậy, quay đầu nhìn về phía chín lối đi kia, không chỉ có

hắn, đám người Ngụy Ước cũng quay đầu nhìn đến, ở bên trong, kể cả không

gian thạch nhũ phía trong cùng, bọn họ đều đã lục soát mấy lần, đừng nói sinh

vật sống, ngay cả một sinh vật chết cũng không có. Con Tam Túc ô này từ đâu

chui ra?

Dữu Khánh không hiểu, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình để suy nghĩ

nhiều, hắn nghĩ đến con Tam Túc ô vừa rồi kia, liền chắp tay nói với ba vị bang

chủ: “Ba vị bang chủ quyết tâm làm khó chúng ta sao?”

Với lời này, hiện tại không ai dám tiếp lời, dù sao người ta đã tự báo ra danh

hiệu của Liên Ngư, vạn nhất thực sự là người của Liên Ngư, làm khó bọn hắn

chính là làm khó Liên Ngư.

Lời này rất có sức mạnh, không khác gì đang ép ba vị bang chủ bày tỏ thái độ.