Bán Tiên

Chương 861: Hội tụ (2)




Không còn cách nào giải quyết, Ngụy Ước sao có thể buông tha, y không thể

không hỏi rõ căn nguyên, “Đây là biện pháp mà lão bản nương nói cho các

ngươi hay sao? Cô ta không thể nói cho các ngươi biết một giải pháp tìm không

được kết quả?”

Dữu Khánh buông tay, “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta cũng rất muốn

hỏi nàng ta xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.”

Ngụy Ước vẻ mặt hung dữ, “Ngươi cứ định như vậy lừa qua hay sao?”

Dữu Khánh: “Ngụy bang chủ cảm thấy ta đang lừa gạt ngươi ư?”

“Ai lừa gạt ai, nói ra ta nghe một chút, ta làm trọng tài cho.”

Một giọng nói quen thuộc với một số người đột nhiên vang lên từ phía sau.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bóng người bước ra từ trong bóng

tối, sau khi đi đến gần khu vực ánh sáng bên này, mới hiện ra hình dáng một

nam tử cường tráng, vẻ ngoài bình thường, không phải ai khác, chính là bang

chủ Thiên Hồng bang, Thân Vô Không.

Thấy là y hiện thân, sắc mặt Ngụy Ước sa sầm xuống, “Thân bang chủ, ngươi

đã làm gì người của bang ta rồi?”

Bên này giày vò ở nơi đây, không có khả năng không để ý đến sau lưng, đã phái

hai người đi canh gác phía đi đến. Bây giờ Thân Vô Không xông tới đây mà

bọn họ không nghe được bất kỳ cảnh báo nào, e rằng hai người canh gác đả có

kết cục không tốt.

Thân Vô Không bình tĩnh nói: “Người nào của ngươi, ta không nhìn thấy.

Người của ngươi không phải đều đang bên cạnh ngươi sao? Ngươi không phải

là định vô cớ bịa đặt để cố ý gây chuyện với ta đi?”

Dứt lời, y quay lại cách không đánh ra một chưởng kình phong vào trong thông

đạo đi đến, gây ra một tràng âm thanh nổ vang.

Rất nhanh sau đó, từ hướng y đến vang lên một tràng tiếng bước chân, một đám

người Thiên Hồng bang ào ạt vọt tới, tập trung tại phía sau Thân Vô Không.

Ngụy Ước triệt để không cười nổi nữa, bang phái của y là tách ra từ Sơn Hải

bang, cho dù là thực lực của bang phái hay là thực lực cá nhân của bang chủ, có

liều mạng cũng không chiếm được thượng phong.

Thân Vô Không quan sát khung cảnh trước mắt, hoàn cảnh không gian rõ ràng

khác với những thông đạo trong lòng đất lúc trước, cuối cùng, ánh mắt y khóa

chặt Dữu Khánh, nhìn thấy được người mình muốn tìm, y nở nụ cười, “Chu

huynh đệ, lại gặp mặt.”

Dữu Khánh chắp tay, “Thân bang chủ.”

Thân Vô Không nhìn nhìn tình hình người của Hạt Tử bang gác đao kiếm trên

cổ mười tên con tin Trấn Sơn bang, có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Hạt Tử

bang còn bắt được nhiều con tin của Trấn Sơn bang như vậy, rồi lại nhìn thấy

con tin Hạt Tử bang bị khống chế trong tay Trấn Sơn bang, lập tức nói to: “Chu

huynh đệ, có chuyện gì vậy? Là bị người nào ỷ thế hiếp người sao? Đừng sợ,

nhanh tới bên ta, mọi chuyện để ta lo cho.”

Dữu Khánh có phần muốn trợn tròn hai mắt, nghĩ thầm, ngươi cũng không có

lòng tốt gì, đến bên ngươi e rằng sẽ càng tệ hơn.

“Ai ỷ thế hiếp người vậy chứ?”

Bỗng nhiên, lại có một giọng nói quen thuộc vang lên xen giữa những âm thanh

gào khóc thảm thiết.

Mọi người quay đầu nhìn lại, là một nam tử với thân hình hơi mập mạp, màu da

ngăm đen, đó là bang chủ Kim Thiền bang, Trầm Kim Thiền cũng đã tới.

Theo sau đó còn có hàng loạt tiếng bước chân, người của Kim Thiền bang cũng

nhanh chóng vọt ra. Bọn họ chính là phát hiện thấy hướng đi của Thiên Hồng

bang, nên bám đuôi cùng theo tới.

Không chỉ có bọn họ đi theo ở phía sau, người của Kim Thiền bang còn chưa

đứng vững chân, lại có giọng nói của một phụ nữ có vẻ già dặn tang thương

truyền đến, “Đã để chư vị đợi lâu.”

Một bóng người lướt qua trong không trung, rơi xuống tại giữa đám người,

chính là bang chủ Tinh Nguyệt bang, Cô Dương.

Nhân mã của Tinh Nguyệt bang cũng nhanh chóng xuất hiện theo sau, lao vào

giữa đám người, cắt xén, vạch ra địa bàn cho mình, may mà không gian hang

động này đủ lớn, nếu không, làm sao chứa đựng được nhiều người như vậy.

Cảnh tượng liên tục lần lượt vào sân này khiến cho đám người Dữu Khánh có

phần choáng váng, nhìn không kịp, khí thế hùng hùng hổ hổ giành nhau chia cắt

địa bàn này khiến người nhỏ yếu không khỏi hoảng sợ.

Toàn bộ Hạt Tử bang đều rất khẩn trương, Mục Ngạo Thiết nhịn không được

nhỏ giọng hỏi một câu, “Làm sao bây giờ?”

Dữu Khánh còn đang vặn óc suy nghĩ biện pháp chưa kịp trả lời, Cô Dương đã

nhìn chằm chằm hắn, cưới hắc hắc quái dị nói: “Chu lão đệ, ngươi không phải

đã dõng dạc xác nhận với lão thân rằng sẽ không xuống đây tham gia cạnh tranh

sao? Lừa dối như vậy rất không thích hợp nha?”

Lão thái bà này rất thù dai a, Dữu Khánh trong lòng lẩm bẩm, trong đầu lại bởi

vì lời nói của đối phương mà lóe lên ý nghĩ, con mắt lấp lóe sáng, miệng cất cao

giọng nói: “Sao dám lừa dối Cô bang chủ, quả thực là không muốn xuống đây

tham gia tranh đoạt, nhưng thực sự là bị ép buộc không còn cách nào khác nha.”

Cô Dương xùy một tiếng, “Ngươi lợi dụng sương mù dày đặc chạy đi, lại còn ở

đây múa may miệng lưỡi sao? Ngươi là cho rằng lão thân là kẻ ngốc ư?”

Dữu Khánh kinh hãi nói: “Cô bang chủ, sao lại nói lời đó? Ta thật sự là bị người

bức ép đi xuống đây. Bởi áp lực ép bức nên không thể không đi a!”

Nghe hắn nói những lời này, đám người Hạt Tử bang cũng không biết phải kết

thúc việc này như thế nào, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng chột dạ. Rồi chợt thấy

Chu đại bang chủ đột nhiên quay người nhấc ngón tay, chỉ thẳng về phía Lương

Bàn, “Là hắn. Ta đã nộp phí đăng ký rồi, không còn cách nào khác, đành phải

tới đây mở rộng tầm mắt, chỉ muốn ở bên ngoài nhìn xem, không có dự định

xuống Vạn Hác trì, nhưng Lương công tử lại âm thầm bức ép tại hạ phải đi.

Không tin các ngươi hỏi hắn mà xem.”

Lương Bàn sửng sốt, rồi ngay sau đó gã đọc ra được ẩn ý từ trong ánh mắt nhìn

tới của Dữu Khánh.

Thậm chí không cần hắn phải nháy mắt ra hiệu, gã cũng hiểu được tên này đổi

trắng thay đen là có ý gì, hơn nữa ánh mắt của hắn đã thể hiện rất rõ ràng, nếu

ngươi không phối hợp, ta sẽ vạch trần chi tiết về ngươi!

Khóe miệng Ngụy Ước giật giật, rất nhanh liền hiểu được ý đe dọa của Dữu

Khánh, lúc trước bị các ngươi khống chế, các ngươi không sợ bị vạch trần chi

tiết tình huống của Lương Bàn, bây giờ thì sao?

Sau khi hiểu ý, y ngược lại còn khẩn trương hơn cả Lương Bàn. Y là định lợi

dụng thân phận của Lương Bàn để đè ép mấy nhà khác, nếu bị vạch trần ra, y sẽ

gặp rắc rối lớn.

Y đã có chút hối hận, nếu biết trước vậy, mình chậm rãi tìm kiếm bảo châu cũng

được, đáng lẽ lúc trước nghe thấy hắn lấy chuyện Lương Bàn để uy hiếp, mình

nên trực tiếp diệt khẩu.

Y không nói lời nào, Lương Bàn mím mím môi, liếc mắt nhìn thấy phản ứng

của y như vậy thì sắc mặt âm trầm không có hé răng, vẻ kiêu ngạo tiêu sái lúc

nãy đã không còn nữa.

Đám bang chúng Hạt Tử bang ánh mắt lấp lóe đảo quanh, dường như cũng đã

hiểu được gì đó, lập tức tinh thần hăng hái.

Mục Ngạo Thiết cũng ưỡn thẳng lồng ngực, vào giờ phút này trong lòng y nhịn

không được lẩm bẩm một câu, lão Thập Ngũ, tên khốn này…

Mọi người thấy Lương Bàn không nói lời nào, tỏ vẻ thừa nhận, Cô Dương cũng

sửng sốt, chẳng lẽ mình thực sự đã hiểu lầm ư?

Trầm Kim Thiền đột nhiên lên tiếng chất vấn: “Chu lão đệ, lúc trước các ngươi

không khách khí gì với Lương công tử nha, hắn có thể uy hiếp được các ngươi

sao?”

“Lương gia thế lớn, một ít chuyện xảy ra bên ngoài Thiên Tích sơn, Chu mỗ

không tiện nói rõ, nhưng không thể không khuất phục.” Dữu Khánh lắc đầu thở

dài, vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau đó hắn giơ hai tay lên cao, thề thốt: “Chư vị, ta biết

các vị còn có rất nhiều nghi ngờ, có thể các vị không tin, nhưng ta có thể chính

thức tuyên bố với chư vị, Hạt Tử bang ta chính thức rời khỏi trận tranh đoạt này.

Nếu chư vị không tin, có thể đi cùng với chúng ta ra ngoài, ngay trước mặt các

ngươi, ta sẽ xin Cống Sơn đường rút lui khỏi tỷ thí.”

Không thể tìm hiểu rõ được sự quỷ dị của chín thông đạo nơi đây, hắn không có

cách nào tìm được Thiềm vương, hơn nữa, bọn hắn còn bị mắc kẹt giữa mấy thế

lực cường đại như vậy, còn tranh đoạt cái rắm. Nơi đây đã không còn sự cám dỗ

nào nữa, hắn đương nhiên phải lấy việc giữ mạng sống làm trọng, hắn không

muốn tiếp tục chơi đùa, muốn bỏ chạy giữ người.