Đây cũng là một giải pháp, mấu chốt là Dữu Khánh một mực khẳng định rằng
mình cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Ngụy Ước lúc này có cãi cọ với hắn
cũng không làm được gì, hơn nữa, chín cái thông đạo này quả thực có kỳ quái, y
cũng muốn đích thân kiểm tra thực hư xem đây là chuyện gì xảy ra.
Y lập tức phất tay ra hiệu, dẫn mọi người quay trở ra bên ngoài.
Tuy nhiên đi chưa được mấy bước, y chợt dừng lại, nhấc chân lên đạp xuống
mặt đất, rầm! Sau khi mặt đất vỡ vụn ra một mảng lớn, y lại tiếp tục cất bước đi
tới.
Một đám người đi về lại đầu bên ngoài thông đạo, Ngụy Ước lại bố trí ra chín
nhóm người, nói Vinh Dật đích thân dẫn một nhóm, ngay trước mặt mọi người,
y dặn dò: “Trong chín lối vào này, chắc chắn phải có một đường đi thông tới nơi
khác. Chín nhóm người các ngươi cùng lúc xuất phát, nhóm người nào phát
hiện thấy đi đến một nơi khác thì lập tức cất tiếng báo hiệu. Nghe đã hiểu
chưa?”
“Đã hiểu.” Các đầu lĩnh của chín đội đồng thời chắp tay nhận lệnh.
Ngụy Ước vung tay lên, chín đội lập tức tiến vào chín lối vào, y thì ở lại chờ đợi
tại chỗ, chuẩn bị sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào.
Cũng không phải chờ quá lâu, từ bên trong thông đạo có một người nhanh
chóng vọt ra, chính là Vinh Dật, vẻ mặt gã khác thường đi đến trước mặt Ngụy
Ước, cấp báo: “Bang chủ, cái thông đạo này có vấn đề.”
“Việc này còn cần ngươi nói cho ta biết sao?” Ngụy Ước phun ra một câu,
không vui hỏi: “Lại có chuyện gì?”
Y thật sự đã có phần không kiên nhẫn được nữa, thật vất vả mới chiếm tiên cơ,
kết quả lại bị kẹt tại nơi này không có tiến triển, kéo dài đến lúc người của mấy
bang phái đó đến đây thì làm sao bây giờ?
Vinh Dật quay đầu lại nhìn nhìn chín lối vào kia lần nữa, rồi mặt đầy kinh nghi
nói: “Bang chủ, tất cả chín đội gần như đến đó cùng một lúc.”
Ngụy Ước trừng mắt: “Nói nhảm gì vậy chứ? Chín đội tiến vào từ chín lối vào
khác nhau, bên kia chỉ có tám lối ra, tại sao lại đi ra chín đội?”
Vinh Dật nôn nóng nói: “Bang chủ, ta cũng cảm thấy giống như mình đang nói
nhảm vậy, nhưng quả thực chín đội đều đã đi ra rồi, ta đã đếm lui đếm tới mấy
lần, không thiếu người nào.”
Còn có loại chuyện này? Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Lương Bàn chợt hỏi một câu, “Phải chăng trong đó có lối rẽ thông đến những
thông đạo khác hay không?”
Vinh Dật: “Không có, ta cũng rất ngạc nhiên, ta đã hỏi những đội khác, mọi
người đều đi thẳng tắp một mạch từ đầu tới cuối. Hơn nữa, nếu có lối rẽ thì
không thể không nhìn thấy, cũng không thể giấu giếm được.”
Tình hình quỷ dị như thế, khiến đám người không khỏi vang lên những tiếng
bàn tán xì xào nho nhỏ, không ít người đều nhìn về phía Ngụy Ước.
Ngụy Ước nhìn tới Dữu Khánh, thấy hắn đang cau mày suy nghĩ, y lớn tiếng
nói: “Lại chia ra chín đội, tiếp tục đi một lần nữa. Trên đường đi nhớ mở to mắt
ra nhìn kỹ xem có lối rẽ hay không.”
Dưới sự chỉ huy của Vinh Dật, trong số những người ở tại đây lại phân chia ra
tám đội, Ngụy Ước và đám người Dữu Khánh tạo thành đội thứ chín, mỗi một
đội lại chọn một lối vào, tiến tới.
Ngụy Ước đột nhiên tăng nhanh tốc độ đi tại phía trước, một mình lắc người vọt
đến đích cuối, rất rõ ràng là muốn đi nhìn xem chín đội làm sao đi ra từ tám lối
ra.
Dữu Khánh cũng muốn đi xem, nhưng không dám đơn độc thoát khỏi đội ngũ,
sợ bị rơi vào trong tay Ngụy Ước, hắn chỉ có thể phất tay thúc giục toàn đội
tăng tốc chạy đi.
Khoảng cách cũng chỉ có một dặm đường, bọn hắn không mất bao lâu thời gian,
rất nhanh liền đến nơi, chạm trán với chín đội đã đến lúc trước.
Chỉ chốc lát sau, tám đội khác thật sự đi ra từ tám lối ra, trong thông đạo mà
nhóm người Dữu Khánh vừa đi ra rõ ràng lại đi ra thêm một đội nữa.
Ngụy Ước chặn đội đó lại, hỏi: “Các ngươi chạy về đổi lối đi khác hả?”
Người lĩnh đội đó kinh ngạc đáp: “Không có a, một mạch tiến tới phía trước,
không dừng lại.”
Dứt lời, gã dường như cũng nhận thức được điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía
những người đã đi ra, kiểm kê nhân số.
Ngụy Ước cũng cảm thấy gã không cần phải lừa dối mình, hơn nữa, y gần như
đã xác định chín lối đi này có vấn đề. Y chợt xoay người lại, cúi đầu tìm kiếm
trên mặt đất, rất nhanh liền tìm được vị trí mặt đất bị một cước đạp vỡ kia, đặt
chân vào, trùng khớp.
Trầm mặc một chút, sau đó y quay đầu lại dặn dò Vinh Dật, nói dẫn người chạy
thêm mấy lần, lần này không cần nhiều người, hai người làm một tổ là được,
thuận lợi đi về nhanh chóng.
Vinh Dật nghe theo, dẫn một nhóm người rời đi rất nhanh, sau đó chọn mười
tám người chia ra làm chín tổ, nhanh chóng trở về.
Tất cả mười tám người đều vượt qua hết, Ngụy Ước lại phất tay bảo bọn họ
quay lại, làm lại lần nữa.
Sau mấy lần lặp đi lặp lại, người đứng ở phía trong quan sát tám lối ra đều nhìn
ra được chút manh mối, một đội nhiều hơn không đi ra tại một lối cố định nào,
khi thì đi ra từ nơi này, khi thì toát ra ở nơi kia.
Cuối cùng, Ngụy Ước nói dừng kiểm tra, y không còn cách nào nữa, chỉ có thể
hung dữ nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh muốn hắn giải thích, “Chuyện gì xảy
ra?”
Dữu Khánh vuốt vuốt chút ria mép, suy nghĩ một hồi, nói: “Khoảng cách giữa
hai bên cũng chỉ khoảng một dặm, đứng ở đầu này đung đưa Huỳnh thạch, bên
này cũng có thể nhìn thấy.”
Vừa nghe lời này liền hiểu ý hắn, dùng chân đo không ra, vậy thì dùng ánh mắt
để quan sát, nhìn xem có thể phát hiện ra mánh khóe gì hay không.
Nhìn thấy mới tin, đó vẫn có thể xem là một giải pháp, Ngụy Ước lập tức sắp
xếp, bố trí phía bên chín lối vào mỗi nơi một người, sau đó tự mình đứng tại bên
này đung đưa Huỳnh thạch, phát ra tín hiệu ánh sáng, chuẩn bị kiểm tra từng cái
cửa động, để xem cửa động nào có kỳ hoặc.
Dựa theo ước định, người ở phía bên đối diện khi nhìn thấy ánh sáng trong tay y
biến mất thì cũng phải tắt ánh sáng theo.
Nhưng Vinh Dật đứng phụ trách phía bên chín cửa động lại nhìn thấy một màn
rất kinh ngạc, người tại chín cửa động vậy mà gần như cùng lúc giấu đi ánh
sáng trong tay.
“Các ngươi làm gì vậy?” Vinh Dật kêu một tiếng bực tức, đùa trò gì vậy, bang
chủ đích thân ở bên kia kiểm tra a.
Không hỏi không biết, vừa hỏi mới biết được người tại trước chín cửa động đều
nhìn thấy tín hiệu ánh sáng ở cuối đường.
Thấy rối loạn cả lên, Ngụy Ước phía bên kia cũng nổi giận, Vinh Dật nhanh
chóng chạy đến giải thích tình trạng quái dị bên này.
Vì vậy, việc thử nghiệm được làm lại, kết quả thử tới thử lui càng thử càng quỷ
dị.
Cuối cùng, cho dù chỉ có một người ở phía bên tám cửa động, đứng trước bất kỳ
cửa động nào cầm ánh sáng giơ lên, chín người đứng tại chín cửa động bên kia
đều có thể nhìn thấy.
Thử ngược lại cũng giống vậy, bố trí ánh sáng tại phía bên chín cửa động chín,
tại trước cửa động nào phía bên tám cửa động cũng đều có thể thấy được.
Đây là có chuyện gì? Mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhận
thấy dường như phía dưới Vạn Hác trì này có bí ẩn gì đó.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ngụy Ước đã rống lên những lời này không biết bao nhiêu lần rồi, nói chung
tìm không được đáp án tựu thì hỏi Dữu Khánh.
Về vấn đề này, Dữu Khánh không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể thở
vắn than dài. Hắn cũng rất bối rối, tại sao tình hình quỷ dị này lại không có ghi
chép trong bản sách cổ đó?
Theo lý thuyết, trong bản sách cổ đó đều nỗ lực ghi chép lại một số nơi tương
đối đặc biệt, nơi này có chín lối vào cùng tám lối ra đều có thể trăm sông đổ về
một biển, chẳng lẽ còn không đáng để ghi chép sao?
Chỉ có hai khả năng không có ghi chép, hoặc là có lí do nào đó phải cố ý tránh
né không ghi chép lại, hoặc là hoàn toàn không phát hiện ra.
Không phải là không có khả năng xảy ra tình huống thứ hai, khả năng đó còn rất
lớn. Lần đầu tiên tiến vào thì hắn cũng không phát hiện ra, không chỉ có hắn,
ngay từ đầu, không có ai phát hiện ra được, đến khi chia đội đi kiểm tra thì mới
nhận thấy khác thường. Bọn họ nhiều người như vậy cũng thiếu một chút đã bỏ
qua, mà hồi đó tiến vào nơi này chỉ có người ghi bút ký và một người gọi là
“Trác”.
Ngoài ra, trong sách cổ cũng không có ghi chép về những âm thanh gào khóc
thảm thiết rợn người này.
Hắn hoài nghi hoặc là người viết đúng lúc ở tại trong thời điểm không có âm
thanh, hoặc chính là hồi đó còn chưa có động tĩnh này.
Hắn cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn, bởi vì khoảng cách dừng của những âm
thanh quỷ dị này không đủ dài như vậy, ít nhất, theo chênh lệch thời gian hiện
nay thì là như thế.
Người hồi đó là chậm rãi mò mẫm rồi tìm đến Thiềm vương, còn hắn thì dựa
vào phương pháp lựa chọn đường đi của người xưa để đi tắt, theo quy luật âm
thanh vang lên hiện tại, người hồi đó không có khả năng không nghe được.
Cho nên hắn nghi ngờ hồi đó hoàn toàn không có âm thanh này.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận và suy đoán cá nhân của hắn.
Vì vậy, khi đối diện với lời chất vấn của Ngụy Ước, hắn chỉ có thể đưa ra câu
trả lời như lúc trước, “Ngụy bang chủ, ta thật sự không biết.”