Thấy đối phương hiểu lầm ý của mình, Dữu Khánh khoát tay áo đáp lại, “Ta chỉ
muốn xác nhận lại mà thôi.”
Hắn thật sự không cảm thấy đối phương đang lừa gạt mình, chuyện cho tới bây
giờ gã cũng không cần phải lừa gạt hắn.
Theo nội dung ghi chép trong sách cổ, chắc hẳn sẽ là không sai, bên trong chính
là sào huyệt của Thiềm vương.
Hắn không khỏi vuốt vuốt chút ria mép trầm ngâm suy nghĩ, chẳng lẽ Thiềm
vương đang lang thang trong các thông đạo trong lòng đất, hay là chỉ có con
Thiềm vương đã bị giết chết được ghi chép trong sách cổ mới chọn nơi này làm
tổ, Thiềm vương sau đó chướng mắt nơi này?
Nhưng nhìn nhìn quy mô của chín lối vào thông đạo trước mắt, rõ ràng đẳng
cấp cao hơn những lối đi khác trong lòng đất, Thiềm vương có thể chướng mắt
nơi này sao? Theo lý thuyết, Yêu tu đã thông linh trí, tầm mắt cũng sẽ cao hơn
mới đúng.
Trong vô thức, hắn lại liếc nhìn sang Đoạn Vân Du, không biết người cũng đã
từng nhìn xem sách cổ này có cao kiến gì, Đoạn Vân Du rất kín đáo làm một
động tác lắc đầu, thể hiện mình cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bất kể là địch hay ta, hai người rất hiểu ý nhau,
ánh mắt hơi chạm vào nhau rồi lại tách ra.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Dữu Khánh đưa ra quyết định, cất tiếng kêu gọi người
của Hạt Tử bang, “Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Người của đối phương vừa đi dò đường xong, không gặp nguy hiểm gì, bên hắn
cũng sẽ không có gì phải lo lắng quá nhiều.
Người lo hộ vệ thì vẫn tiếp tục hộ vệ, người kiểm soát con tin thì vẫn tiếp tục
gác đao kiếm trên cổ con tin, không dám buông lỏng chút nào, vừa cao độ đề
phòng Trấn Sơn bang, vừa tiếp tục theo sau lưng Dữu Khánh.
Lần này Ngụy Ước không tiếp tục ngồi không tại đây chờ đợi, cũng sẽ không để
cho đám người Dữu Khánh thoát khỏi tầm mắt mình, y liền phất tay kêu gọi
những người khác cùng đi theo.
Không biết có phải do liên tục bị những âm thanh kêu gào thê lương không
ngừng ảnh hưởng đến tâm tình hay không, mà những hình bóng chiếu rọi ra trên
vách hang động có vẻ đầy yêu quái ma mị.
Chín cái thông đạo đều rất rộng rãi, đủ cho mấy chiếc xe ngựa cùng chạy song
song, mặc dù không bằng phẳng nhưng có sự sáng bóng như được mài nhẵn
mịn, giống như là bề mặt hang động được nước cọ rửa.
Thông đạo thẳng tắp, không thấy có chút độ cong nào. Sau khi đi được khoảng
chừng một dặm đường, một đám người đi đến phần cuối, ra khỏi thông đạo,
bước vào trong một không gian rộng lớn hơn, đây là một không gian hang động
thực sự, có rất nhiều thạch nhũ đan xen cài răng lược với nhau.
Đi tới bên trong, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn quanh, phát hiện thấy những cửa
hang động thật lớn, hẳn là tương ứng với chín lối đi kia, đội dò đường vừa rồi
từng theo một con đường khác để đi ra ngoài.
Phía trước có rất nhiều thạch nhũ kích thước to to nhỏ nhỏ khác nhau không biết
bị cái gì phá hư, nằm rải rác trên mặt đất, lộ ra cảm giác âm trầm quỷ dị rợn
người, nhất là còn kèm thêm các loại âm thanh thê lương thảm thiết văng vẳng
nơi đây, giống như có lối vào Địa ngục ẩn giấu tại một ngóc ngách nào đó trong
này. Nơi mọi người đi qua, ánh sáng Huỳnh thạch trong tay chiếu lên những
thạch nhũ hình dáng khác nhau tạo ra bóng đổ kỳ quái hỗn loạn, như ma như
quỷ bám theo không ngừng gào khóc thảm thiết bên tai, như bóng với hình.
Ngụy Ước đang cảnh giác nhìn xung quanh chợt cất tiếng hỏi thủ hạ, “Các
ngươi xác định nơi này không có Thiềm vương?”
Người dẫn đội lúc trước đáp: “Bang chủ, thật sự không có. Thự ra nơi này cũng
không phải quá lớn, rất dễ dàng lục soát hết.”
Bất kể gã nói như thế nào, nếu đã tới đây rồi, mọi người chỉ có thể lục soát lại
một lần.
Trấn Sơn bang có rất nhiều người, mấy trăm người tản ra tìm kiếm, chỉ chốc lát
liền lục soát sạch sẽ toàn bộ các ngóc ngách, ngay cả các vách hang động cũng
được thi pháp dò xét qua, nhưng vẫn không phát hiện thấy Thiềm vương.
Sau khi tập hợp thông tin, Ngụy Ước bực tức, quát to với Dữu Khánh, “Thiềm
vương đâu? Ngay cả một con độc vật hay một vật sống cũng không có, làm gì
có Thiềm vương?”
Dữu Khánh làm sao biết được, hắn chỉ biết rằng nơi này đã từng là sào huyệt
của Thiềm vương, địa hình địa mạo trùng khớp với những gì được ghi chép
trong sách cổ.
Mặt khác, hắn suy đi nghĩ lại nhiều lần, cảm thấy Thiềm vương hiện tại chắc
hẳn cũng ở tại nơi này, không sai.
Theo ghi chép trong sách cổ, sở dĩ độc vật lẩn tránh con đường kia, hẳn là vì có
khí tức của Thiềm vương, như vậy, tình hình trên đường bọn hắn tiến tới chứng
tỏ phương thức tìm kiếm đường đi của bọn hắn là đúng, cho dù con đường này
không giống với thời cổ đại, nhưng phương thức truy tung theo khí tức của
Thiềm vương là sẽ không sai.
Nếu cuối cùng đã tìm được đến đây, vậy thì chứng tỏ Thiềm vương quả thực ở
tại nơi này, nhưng bây giờ không thấy, là trốn đi đâu rồi hay sao?
“Ta hỏi ngươi đó, bị điếc hả?” Ngụy Ước gầm lên.
Lương Bàn nghịch nghịch chiết phiến trong tay tươi cười vui vẻ đổ thêm dầu
vào lửa, “Không phải là đang giả vờ câm điếc a.”
Dữu Khánh không quá đặt nặng sự bức ép của Ngụy Ước, ngay trước mắt bao
người, nhất là tại ngay trước mắt một đám thành viên Trấn Sơn bang, hắn không
tin Ngụy Ước có thể không để ý đến sinh tử của một đám huynh đệ đang làm
con tin bên mình, ít nhất là không dám tùy ý hành động.
Khi đã nắm được mười con tin Trấn Sơn bang vào trong tay, hắn đã bình tĩnh
rồi, về phần người ta nóng nảy thích gào rống mấy tiếng, thì cứ để cho người ta
rống đi, cũng chẳng mất gì, dù sao mình cũng đánh không thắng người ta.
Hắn không chút hoang mang nhìn nhìn xung quanh, chợt chỉ về phía mấy cái
thông đạo, “Ngụy bang chủ, phái người đi xem xét bên trong các thông đạo đó
đi. Để xem nó có trốn ở trong thông đạo hay không.”
Ngụy Ước thuận thế nhìn qua, cảm thấy có lẽ có khả năng đó, y lập tức phất tay
cất tiếng kêu gọi, “Chia ra mấy đội đi xem đi.”
Thủ hạ tâm phúc Vinh Dật của y lập tức hạ lệnh phái người, “Nhóm các ngươi
đi. Chia ra chín đội đi nhìn xem.”
Có người hỏi to: “Thông đạo này vừa mới tiến vào, không cần xem lại đúng
không?”
Lập tức lại có người cất tiếng bảo vệ quyết định của Vinh Dật, “Vạn nhất Thiềm
vương thừa dịp chúng ta đã tiến vào, lại từ lối đi khác để vòng vào thì sao chứ?”
Làm trò cười ngay tại trước mặt một đám người ngoài, Vinh Dật trầm giọng
nhấn mạnh lên, “Không bỏ qua bất kỳ con đường nào, chia ra chín đội.”
Hiện trường tức thì không còn ồn ào, gần trăm người, chia ra làm chín đội, tiến
vào trong chín cái lối vào, mọi người nhìn theo.
Kết quả chín đội người chỉ tương ứng với tám lối đi, tám đội đã tiến vào trong,
còn có một đội rơi vào hỗn loạn.
Rất nhanh sau đó, người lĩnh đội quay lại hô to: “Bang chủ, không phải chín lối
vào, chỉ có tám cái.”
Những người nhìn theo đã phát hiện thấy khác thường, dồn dập chạy đến đây,
đều ở gần đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc trước khi tiến đến thì chỉ nhìn thấy đại khái số lượng không khác nhau, hơn
nữa, ánh sáng Huỳnh thạch không có khả năng chiếu sáng được xa như vậy,
trong hoàn cảnh tối tăm mọi người nhìn không rõ lắm, trong vô thức đều cho
rằng số lượng tương ứng với chín lối vào ở bên ngoài.
Bây giờ tập trung đếm lại, mới phát hiện thấy quả thực chỉ có tám lối vào.
Ngụy Ước có phần không dám xác định, hỏi người bên cạnh, “Lúc trước ở bên
ngoài, chúng ta đếm thấy có chín lối vào sao?”
“Chắc là vậy.”
“Đúng vậy, là chín cái, ta đã đếm rồi.”
“Ta cũng đếm rồi, quả thực có chín cái lối vào.”
Có nhiều người như vậy xác nhận, mọi người lập tức nhận ra được một việc,
bên ngoài có chín lối đi, chỉ có tám cái thông tới nơi này, vậy còn một cái dẫn
đến đâu chứ?
Ngụy Ước lập tức quay đầu nhìn tới Dữu Khánh, trầm giọng hỏi: “Không phải
ngươi nói chín con đường đều có thể thông tới sao? Lối đi còn lại kia thông tới
nơi nào?”
Dữu Khánh cũng sửng sốt, “Ta thật sự không biết, ta cũng là lần đầu tiên đến
đây.”
Tại đây, Đoạn Vân Du và Mục Ngạo Thiết đều biết rõ hắn không có nói dối, cả
hai người đều đã đọc qua sách cổ, ghi chép trong đó quả thực nói rằng chín cái
thông đạo đều nối thẳng đến sào huyệt của Thiềm vương.
Ngụy Ước không quan tâm Dữu Khánh có nói dối hay không, trước tiên nói
người thi pháp điều tra vách đá tại bên cạnh thông đạo, để xem có lỗ hổng nào
bị phong ấn hay không.
Kết quả là không có, ít nhất là bọn họ không tìm thấy.
Một đám người tức thì không thể đứng yên được nữa, bất kể là Trấn Sơn bang
hay là Hạt Tử bang, lập tức vội vã chạy về đầu bên kia.
Hạt Tử bang không muốn chay theo cũng không được, Ngụy Ước không để cho
bọn hắn thoát khỏi khống chế, không thể để cho bọn hắn khuất khỏi tầm mắt.
Sau khi ra ngoài, vừa chạm mặt với tám nhóm người đi dò đường vừa rồi, Ngụy
Ước lập tức liền hỏi: “Thiềm vương có trốn trong cái thông đạo nào hay
không?”
Thực ra y cũng biết mình hỏi điều này chỉ là lời vô nghĩa, không có một chút
động tĩnh đánh nhau nào, Thiềm vương có thể ngoan ngoãn như vậy sao?
Nhưng y vẫn hỏi.
“Không có.”
“Không phát hiện được gì.”
“Cũng giống như lối đi đã đi qua lúc trước, trống không.”
Ngụy Ước quay đầu lại đếm kỹ mấy lần, phát hiện thấy không sai, quả thực là
có chín lối vào, y liền hỏi lại: “Các ngươi đi ra từ lối nào?”
“Ta ra từ lối bên trái này.”
“Chúng ta là lối kia.”
Tám nhóm người, sau khi mỗi nhóm chỉ ra lối đi mà mình đã đi ra, ánh mắt mọi
người dồn dập tập trung vào lối vào thứ ba bên trái, vừa rồi, không có ai ra vào
thông đạo này, hầu như tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ, chẳng lẽ
thông đạo này mới thực sự thông tới sào huyệt của Thiềm vương sao?
“Đi.” Ngụy Ước phất tay ra hiệu cho một nhóm người đi trước mở đường, sau
đó mới dẫn những người khác đi theo vào.
Không bao lâu sau, mọi người rất nhanh liền đi đến cuối cùng. Dưới ánh sáng
Huỳnh thạch trong tay, mọi người quan sát khắp nơi. Sau đó, vẻ mặt của mỗi
người hoặc là sửng sốt, hoặc là ngạc nhiên, hoặc hoài nghi, hoặc mờ mịt không
hiểu, khung cảnh trước mắt nhìn rất quen mắt, không phải là sào huyệt của
Thiềm vương mà bọn họ đã đến vừa rồi sao?
Hầu như không cần phải xác minh, mọi người quay đầu lại nhìn liền biết, sào
huyệt này với tám cửa vào hiện rõ trước mắt.
“Đây là chuyện gì?” Vốn vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười, lúc này Ngụy Ước đột
nhiên bực dọc, quay đầu lại nổi giận mắng đám người xung quanh: “Mắt bị mù
hết rồi hả? Ngay cả việc đi ra từ lối nào cũng không nhớ được sao?”
Đầu lĩnh tám đội lúc trước cũng bị tình hình này làm cho do dự, cảm thấy mình
không có nhớ lầm, nhưng lại không dám khẳng định.
Ngay cả Dữu Khánh cũng có chút nhìn bọn họ không vừa mắt, ngay cả việc này
mà cũng có thể sai lầm.
“Còn ngây ra đó lãng phí thời gian làm gì, sợ bốn nhà khác không kịp đến tranh
đoạt cùng chúng ta sao?” Ngụy Ước hùng hùng hổ hổ mắng một câu, sau đó lại
rống lên, “Quay trở lại một lần nữa đi, nhớ kỹ vị trí lối ra cho ta.”
Tám nhóm người lại tách ra, thành thành thật thật chui vào từng cái lối đi.
Những người khác cũng không rảnh rỗi, lại cùng theo Ngụy Ước chọn một lối
đi vào.
Khi đám người đi ra khỏi thông đạo, nhìn thấy tám nhóm người kia đều đứng
ngay tại cửa thông đạo, không có hoàn toàn đi ra ngoài, đều dùng bản thân mình
làm đánh dấu đường. Dữu Khánh nhìn thấy vậy thì khẽ gật đầu, lần này chắc
hẳn sẽ không xuất hiện sai lầm nữa.
Kết quả lần này là lối vào thông đạo thứ hai bên trái không có người, hiển nhiên
là lúc trước đã nhớ lầm, Ngụy Ước nhịn không được lại cất tiếng mắng, “Các
ngươi tự mở to mắt mà nhìn cho kỹ.”
Tám đội dò đường lặng ngắt như tờ, người không ít cúi đầu xuống, hổ thẹn
không dám nói lời nào.
May mà lúc này Ngụy Ước không có thời gian rảnh rỗi để tính toán với bọn họ,
y lại phất tay nói một tiếng “Đi”. Một đám người lại giống như lúc trước, xông
vào điều tra.
Tuy nhiên, sau khi vượt qua thông đạo, đi đến cuối cùng, từng đám người tay
cầm Huỳnh thạch soi sáng lại toàn bộ trợn tròn mắt, khung cảnh trước mặt
giống y hệt như những gì bọn họ nhìn thấy trong hai chuyến trước đây, vẫn là
sào huyệt của Thiềm vương mà bọn họ nhìn thấy lúc trước.
Từng người lục tục quay đầu lại, nhìn thấy vẫn là tám lối vào kia.
Vì vậy mọi người đều cứng tại nguyên chỗ, giống như tượng đá, hiện trường chỉ
còn có âm thanh gào khóc thảm thiết liên tục không ngừng kia là đặc biệt sinh
động.
Tất cả đều kinh ngạc, đều sửng sốt, đây là chuyện gì xảy ra? Lần này không có
khả năng còn nhớ sai lối vào.
Tìm không được đáp án, Ngụy Ước chỉ có thể tìm Dữu Khánh, y cắn răng hỏi:
“Chu lão đệ, đây là ý gì?”
Dữu Khánh nào biết được là có ý gì, hắn chỉ biết theo những xảy ra, ghi chép
trong sách cổ quả thực không sai, chín cái thông đạo đều có thể thông tới sào
huyệt của Thiềm vương, nhưng trong đó không có ghi chép tình hình quỷ dị
này.
Hắn suy nghĩ một hồi, cũng không tìm ra manh mối gì, lớn tiếng nói một câu,
“Ngụy bang chủ, nói mọi người đi lại một lần nữa, lần này chia người ra làm
chín nhóm, cùng lúc đi vào chín cái lối vào xem sao.”