Ngụy Ước vừa định nói mấy lời kiểu như nếu nhưng các ngươi đã dám đến đây
thì nhất định có cách, nào ngờ Dữu Khánh lại chỉ chỉ đến mười tên bang chúng
Trấn Sơn bang đang bị giữ làm con tin, “Mấy người bên ta còn phải khống chế
con tin, vạn nhất có chuyện gì ngoài dự kiến, nhất định sẽ ném người lại bỏ
chạy trước. Ngụy bang chủ sẽ không muốn để cho những huynh đệ không có
năng lực phản kháng của mình đi chịu chết chứ?”
Nghe hắn nói những lời này, mười tên nhân viên Trấn Sơn bang bị giữ làm con
tin kia lập tức dõi đôi mắt trông mong nhìn Ngụy Ước, những ánh mắt đó liền
khiến cho Ngụy Ước quay đầu lại nhìn đến phải nghẹn ngào không nói nên lời.
Ánh mắt ba người Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài chạm nhau, không
thể không thừa nhận, có đôi khi tuy rằng cảm giác vị bang chủ trẻ tuổi này làm
việc rất không đáng tin cậy, khiến người ta cảm thấy quá tùy hứng, nhưng tại
thời khắc mấu chốt, năng lực ứng biến của hắn vẫn rất nhanh nhạy.
Trong ánh mắt Đoạn Vân Du nhìn về phía Dữu Khánh lộ ra nét thận trọng, y
biết Dữu Khánh biết rõ mình cũng biết sào huyệt của Thiềm vương, nhưng đến
bây giờ vẫn không vạch trần với Ngụy Ước, y không biết hắn có ý gì, là không
nhớ sao?
Trước mắt bao nhiêu người, Ngụy Ước hơi bối rối một lúc, rồi quay đầu lại phất
tay với người của mình ở phía sau, nói: “Cử một đội đi dò xét.”
Vì vậy một nhóm người Trấn Sơn bang tiến tới trước, cẩn thận từng li từng tí đi
vào lối đi ở chính giữa.
Những người khác tạm thời chưa hành động, lẳng lặng chờ đợi.
“A…”
Bỗng nhiên, bên trong vang lên một tràng âm thanh thê lương thảm thiết, trong
đó còn xen lẫn tiếng khóc, có nam, có nữ.
Âm thanh sắc bén, có sức xuyên thấu rất mạnh, khiến những người nghe rợn tóc
gáy, sợ đến nỗi một đám người cầm Huỳnh thạch trong tay đang bước đi trong
thông đạo chính giữa phải dừng bước nhìn xung quanh.
Ánh sáng Huỳnh thạch đột nhiên hỗn loạn làm cho những bóng người in trên
vách hang dao động theo, trông giống như vô số yêu ma quỷ quái nhào tới, cùng
với những âm thanh gào thét rợn người, khiến hiện trường trở nên hoảng loạn.
Một đám người Tinh Nguyệt bang đang di chuyển đột nhiên dừng lại, Cô
Dương nhấc tay ra hiệu dừng.
Bang chúng Kim Thiền bang đang hành tẩu cũng đột nhiên dừng lại, Trầm Kim
Thiền đứng trong đám người cảnh giác nhìn xung quanh.
Toàn bộ Thiên Hồng bang đang đi nhanh cũng dừng lại, Thân Vô Không kinh
nghi nghiêng tai lắng nghe, muốn xác nhận xem âm thanh từ đâu tới.
Âm thanh quỷ dị, người ở sâu trong địa đạo đều nghe được, khiến cho mọi
người có cảm giác dường như mình đang đến gần Địa ngục.
Đang chặn lại bên ngoài đống đá vụn sụp đổ, Cố Nhân Sơn cũng nhíu mày
nghiêng tai lắng nghe, cho dù thông đạo đã bị chặn kín, nhưng âm thanh dị
thường đó vẫn loáng thoáng truyền ra qua các khe hở tảng đá.
Bên ngoài chín lối vào thông đạo, một gã nhân viên Trấn Sơn bang chợt hô to:
“Bang chủ, chính là âm thanh này, lúc trước đi xuống dò đường, chúng ta đã
nghe được âm thanh này.”
Ngụy Ước lập tức quay đầu lại hỏi Dữu Khánh, “Đó là chuyện gì vậy?”
Dữu Khánh nào biết được, trong sách cổ cũng không có ghi chép điều này, hắn
vô thức nhìn về phía Đoạn Vân Du, nhìn thấy y cũng cau mày có vẻ không hiểu
được, hắn lập tức lắc đầu nói: “Không biết.”
Ngụy Ước hỏi: “Lão bản nương không nói điều này sao?”
Dữu Khánh giang hai tay ra, thể hiện thật sự không biết.
Ngụy Ước do dự một chút, nếu như hắn nói là thật, có lẽ cũng không có nguy
hiểm gì, nếu không, lão bản nương nhất định sẽ báo cho biết trước, y lập tức lại
phất phất tay với những người đã tiến vào trong thông đạo phía trước, thúc giục
mọi người đi tiếp.
Vì vậy, nhóm người đó chỉ có thể nỗ lực kiên trì tiếp tục đi tới trước, đi về phía
những âm thanh quỷ dị kia.
Mọi người đều có thể nhận ra được, âm thanh đó chính là từ phía trong chín
thông đạo này truyền ra.
Dữu Khánh chợt cất tiếng hỏi, “Ngụy bang chủ, theo lời các ngươi nói chuyện
với nhau vừa rồi, lúc trước đi dò đường đã có nghe được âm thanh này hay
sao?”
Ngụy Ước ừ một tiếng, lại bổ sung một câu, “Khi chúng ta đi xuống thì không
còn nữa.”
Dữu Khánh hiểu rồi, âm thanh quỷ dị này không phải một mực duy trì, khi có
khi không, có lẽ hồi đó, khi người viết bút ký đi xuống đây thì có thể đúng vào
lúc âm thanh đó không vang lên.
Hắn chợt quay đầu nhìn lên đầu vai mình, dường như bởi vì bị âm thanh này
kích thích, Đầu To đã bò ra, nằm tựa tại trên đầu vai hắn, nghẹo đầu nhìn.
Bây giờ hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào về Đầu To, hắn chỉ
cảm thấy, sau khi đi ra khỏi tiên phủ của Bách Hoa tiên tử, nó không giống
trước, có cảm giác thường xuyên ru rú trong nhà, dù cho thả ra nó cũng không
thích bay lung tung khắp nơi nữa, thường xuyên lặng im giống như đã chết vậy,
còn thường giả làm “Cương thi”, giang mở ra hai cánh, ánh sáng đỏ lưu chuyển
liên tục trên các vết rạn bên ngoài cơ thể, và đôi khi nó có thể duy trì bất động
một động tác mấy ngày liên tục mà không ăn không uống.
Vấn đề lớn nhất là, khi nó giang cánh ra cứng đờ bất động thì nhiệt độ bên
ngoài cơ thể càng ngày càng cao, đã không thể trực tiếp đặt lên các loại vật
dụng như bàn gỗ được nữa.
Trên thế gian này rất ít người biết về Hỏa Tất Xuất, hiểu về nó càng ít, có lẽ là
không có người nào, hắn cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không biết nên
tìm ai để hỏi cho rõ, không biết có phải khi Hỏa Tất Xuất phát triển thì tất nhiên
sẽ xuất hiện loại tình huống này hay không.
Ánh sáng và bóng người tiến vào thông đạo hoàn toàn biến mất, nhưng âm
thanh quỷ dị kia vẫn chưa dừng, vẫn tiếp tục vang lên với những âm điệu rợn
người khác nhau.
Mọi người chờ đợi tại bên ngoài, đợi một hồi lâu sau, chợt nhìn thấy bên trong
một cái thông đạo khác xuất hiện ánh sáng, khiến mọi người như lâm đại địch.
Nhưng đến khi ánh sáng tới gần, mọi người mới phát hiện ra đó chính là những
nhân viên Trấn Sơn bang lúc trước đi vào điều tra theo con đường ở giữa, đám
người đó nhìn thấy bọn họ thì rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên, rất nhanh tới
đây chạm mặt.
Ngụy Ước hỏi: “Như thế nào, có nhìn thấy Thiềm vương hay không?”
Người dẫn đội lắc đầu, “Không có. Ở phần cuối có một không gian thật lớn,
chúng ta tìm kiếm khắp một lần, nhưng không thấy có Thiềm vương gì đó, nhìn
thấy có mấy con đường khác liền chọn một cái tiếp tục lục soát, không nghĩ tới
lại đi ra đến đây. Xem ra mấy con đường khác quả thực là thông với nhau.”
Ngụy Ước lập tức quay đầu lại chất vấn Dữu Khánh, “Chuyện gì xảy ra?”
Dữu Khánh cũng có chút không hiểu, hỏi người dẫn đội kia, “Ngươi xác định
bên trong không có Thiềm vương?”
“Không có.” Người dẫn đội rất cắc chắn, rồi hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy
nếu chúng ta phát hiện rồi giấu giếm thì có ý nghĩa gì sao?”