Tại bên bờ Vạn Hác trì, Nam Trúc lòng dạ sầu lo đi lại không yên, rồi chợt nhìn
thấy một nữ nhân dáng người yểu điệu đi tới, phong thái uyển chuyển quyến rũ
của nàng ta tức thì khiến tinh thần gã tỉnh táo lại, cũng tạm thời gác lại sự lo
lắng trong lòng, gã cảm thấy lão Thập Ngũ rất tinh ranh, sẽ không dễ dàng xảy
ra chuyện như vậy, gã còn thuận tay chỉnh đốn lại quần áo, để cho tư thế đứng
của mình trông có vẻ cao hơn một chút.
Gã cũng không quên âm thầm liếc nhìn vào trong cửa hàng, quan sát một chút,
sợ Bách Lý Tâm nhìn thấy sẽ suy nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi chăm chú nhìn thấy rõ người đến là ai, gã lập tức từ bỏ việc thể
hiện phong độ của mình, bởi vì không cần, gã nhận biết Liên Ngư, lúc trước, lần
đầu tiên đi đến Thạch Tâm cư tại Bách Trượng đình, gã đã nhìn thấy Liên Ngư
ngồi ở trong kiệu đi vào cửa khách sạn.
Lúc đó, sư huynh đệ ba người tụ cùng một chỗ, giờ sợ Liên Ngư sẽ nhận ra
mình, gã lập tức xoay người, đối diện với Vạn Hác trì, ngắm nhìn ánh trời
chiều, về phần mỹ nữ, không có gì để coi.
Đương nhiên, đây là bởi vì gã không biết Mục Ngạo Thiết và Liên Ngư có một
chân, nếu không chưa chắc đã làm như vậy.
Phía bên Dữu Khánh cũng không có nhiều chuyện nói cho gã biết, không phải
là không muốn nói cho biết, mà không tiện, mỗi lần hai bên chạm trán, bên này
đều là Bách Lý Tâm đi gặp mặt, Dữu Khánh làm sao tùy tiện nhiều chuyện với
Bách Lý Tâm về loại chuyện này, từ trước đến nay chỉ nói chính sự.
Gã vốn tưởng rằng Liên Ngư chỉ tiện thể đi tới đây nhìn xem, sẽ không đi đến
gần, cho dù có đi đến đây thì cũng sẽ đi lướt qua mình.
Nhưng gã không ngờ tới chính là, khi Liên Ngư đi tới gần bên mình thì dừng
lại, chỉ dừng lại cách gã khoảng một trượng, cũng đứng ở bên vách đá nhìn
hoàng hôn.
Thỉnh thoảng chợt có gió nhẹ thoảng qua, mỹ nhân thướt tha, tà áo tung bay
dưới tia nắng, giống như tranh vẽ.
Thoáng bay theo gió còn có mùi thơm cơ thể thoang thoảng, Nam Trúc thỉnh
thoảng mấy lần len lén liếc nhìn.
Có một lần không khéo chính là, Liên Ngư đột nhiên quay đầu nhìn sang, đối
diện với ánh mắt nhìn lén của gã, nàng ta lên tiếng hỏi: “Chúng ta phải chăng đã
từng gặp nhau?”
“Ách…” Nam Trúc lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không có.”
Liên Ngư a một tiếng, cũng không nói thêm gì nhiều, nhưng vẫn đứng tại đó
tiếp tục ngắm ráng chiều, dường như không có ý định rời đi.
Trên thực tế, nàng ta chính là muốn quan sát, nhìn xem những hành động ngoài
sáng trong tối của đám người Dữu Khánh đến cùng là định làm gì, muốn từ đó
nhìn ra chút manh mối.
Bồi ở phía sau, Hổ Nữ chậm rãi lay động đuôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía
cửa hàng…
Ở chỗ sâu trong lòng đất, sau khi đi được một đoạn dài vẫn không thấy lối rẽ
nào, đám người Dữu Khánh nhận thấy con đường phía trước càng ngày càng
rộng rãi, bốn vách hang động cũng có vẻ càng ngày càng ẩm ướt, có cảm giác
giống như là những con đường nhỏ như mê cung phía trước đều là bị khô héo
mà co rút lại, còn nơi này mới là bộ dáng vốn có của thông đạo trong lòng đất.
Đi tới phía sau, hai đội nhân mã đã có thể cùng đi song song.
Bỗng nhiên, mọi người đều dồn dập dừng lại, phía trước, vốn không xuất hiện
phân nhánh thì thôi, vừa xuất hiện phân nhánh thì có đến chín nhánh rẽ.
Có nghĩa là, phía trước con đường này xuất hiện chín lối đi khác nhau, chín cái
lối vào rất lớn.
Dữu Khánh vô thức thoáng nhìn về phía Đoạn Vân Du, đoán chừng vị này hẳn
cũng biết sào huyệt của Thiềm vương ngay tại phía trước, hắn muốn biết vị này
giả bộ hồ đồ đến bây giờ, kế tiếp sẽ làm như thế nào, thật sự muốn giúp Trấn
Sơn bang cướp đoạt Đồng Tước hồ hay sao?
Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể thành thật dẫn đám người đến nơi này, hắn
cảm thấy tên khốn Đoạn Vân Du này khẳng định còn kìm giữ hậu chiêu gì đó.
Ngụy Ước thì nhìn về phía Dữu Khánh, rõ ràng cho thấy đang chờ đợi lựa chọn
đường đi.
Dữu Khánh phất tay ra hiệu, bảo người ném hết độc vật mang theo ra, mấy
người nghe theo, tiến tới, chia ra ném hết đám độc vật vào trong chín cái lối đi.
Nhưng tình hình lần này rõ ràng không giống lúc trước, toàn bộ độc vật bị ném
vào trong bỗng nhiên tất cả đều quay đầu lại bỏ chạy, điên cuồng chạy trốn
ngược theo đường đi đến, dù cho biết rõ phía trước có một đống người vừa mới
bắt chúng nó, chín cái lối đi đều như thế, không có ngoại lệ nào.
Ngụy Ước thoáng sửng sốt, chợt hai tay giang ra, cách không đẩy một cái, toàn
bộ độc vật chạy ra ngoài lại bị đẩy bắn về trong chín lối đi.
Kết quả vẫn giống như vừa rồi, rất nhanh tất cả đều chạy trốn ngược lại.
Lần này Ngụy Ước không tiếp tục ngăn cản độc vật bỏ chạy nữa, nhìn chăm chú
về phía Dữu Khánh quát hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Một đường đi đến, nhìn cũng đã nhìn rõ rồi, y biết dùng độc vật mới là cách lựa
chọn con đường đi đúng, bây giờ tình hình đột nhiên thay đổi, y tự nhiên trở
giọng.
Đối với điều này, Dữu Khánh không ngạc nhiên chút nào, căn cứ vào nội dung
ghi chép trong sách cổ, đi đến nơi này, dùng độc vật để thử là vô hiệu, hắn chỉ
muốn kiểm chứng lại mức độ chính xác ghi chép trong bút ký, dù sao trên
đường đi cũng đã bắt đám độc vật này tới đây, tự nhiên là muốn thuận tay thử
xem.
Dữu Khánh: “Không có gì, chỉ để kiểm chứng xem, đi con đường nào đều có
thể đi đến cuối cùng.”
Ngụy Ước cảnh cáo: “Tốt nhất đừng có giở trò gì?”
Dữu Khánh than thở: “Ta nào dám giở trò gì. Đúng rồi, cuối mấy con đường
này chính là sào huyệt mà Thiềm vương ẩn thân. Ngụy bang chủ phải cẩn thận.”
Nghe nói phía trước chính là mục đích, Ngụy Ước tinh thần phấn chấn, cũng trở
nên cao độ cảnh giác, phất tay sai khiến: “Vậy thì mau dẫn đường.”
Dữu Khánh trực tiếp từ chối: “Thực lực của Thiềm vương đó rốt cuộc như thế
nào, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.” Không nói lời gì rõ ràng, chỉ phất tay
tỏ ra yếu kém, biểu thị thực lực Hạt Tử bang không được, ra hiệu thực lực Trấn
Sơn bang mạnh hơn, đi mở đường đi.
Ngụy Ước trách mắng: “Đừng có nói nhảm, Nhiếp thành chủ không có khả
năng đưa ra một thử thách mà mọi người không hoàn thành được. Đừng có
dông dài nữa, Hạt Tử bang đi trước dẫn đường.”
Dữu Khánh quả thực không biết thực lực Thiềm vương sâu cạn như thế nào,
bây giờ bị người cưỡng ép nhưng không thể động tác dư thừa, hắn không thể để
cho người bên mình đi trước gánh mạo hiểm, làm như vậy, nếu xảy ra chuyện sẽ
không có chút cơ hội nào để cứu vãn, hắn lập tức kiên quyết phản đối:
“Cũng không phải là như vậy, Nhiếp thành chủ quả thực không có khả năng đưa
ra nhiệm vụ mà mọi người không hoàn thành được, nhưng đó cũng chỉ là đối
với năm đại phái các ngươi mà thôi, còn với Hạt Tử bang chúng ta thì chưa
chắc.”