Đã có sự kiềm chế lẫn nhau, hai bên đối địch lập tức triển khai liên thủ hành
động, Trấn Sơn bang cũng không muốn tiếp tục kéo dài, bởi vì mấy đại phái
khác có thể tìm tới bất cứ khi nào.
Hạt Tử bang ở phía trước mở đường tìm kiếm, nhưng lần này rất thoải mái,
không cần phải tiếp tục cẩn thận từng li từng tí e sợ bị người phát hiện nữa, Dữu
Khánh bây giờ không ngại bị bang phái khác cùng phát hiện, cũng chen vào một
chân.
Sau khi đi được một đoạn đường, Mục Ngạo Thiết thấy Dữu Khánh chậm chạp
không có phản ứng gì, cũng không có biểu hiện gì khác, thật sự là đang tiếp tục
xác định đường để tiến tới, y không khỏi tìm cơ hội lấy khuỷu cánh tay huých
Dữu Khánh một cái, dùng ánh mắt dò hỏi nên làm gì bây giờ, hi vọng có thể từ
chỗ Dữu Khánh nhận được chút gợi ý, để dễ an tâm.
Dữu Khánh nhún vai một cái để tỏ vẻ bất lực, đến bây giờ, có thể kéo sự tình
đến một bước này, hắn thật sự đã tận lực rồi.
Sau đó, hắn lại đưa hai bàn tay lên nâng nâng ngực, rồi làm một điệu bộ ra dáng
nữ nhân, bày ra vẻ mặt hài hước với Mục Ngạo Thiết, rõ ràng là đang mô phỏng
bộ dáng uyển chuyển thướt tha của Liên Ngư, ý bảo y không cần lo lắng, ít nhất
Trấn Sơn bang không dám động tới ngươi.
Mục Ngạo Thiết tức thì thể hiện vẻ mặt chán ghét với tên này, nhưng rồi lại rất
nhanh trở nên nghiêm nghị, y không thể không thừa nhận, tình cảnh hiện nay đã
là kết quả tốt nhất mà bọn hắn có thể đạt được, lão Thập Ngũ đã làm rất tốt, lúc
trước, nếu là để y đứng ra ứng đối, chắc chắn là không có năng lực làm được.
Trên đường đi, Ngụy Ước luôn một mực giám sát hành động của Hạt Tử bang,
rất nhanh y liền phát hiện ra được bí mật tìm đường đi của Hạt Tử bang, y tận
mắt nhìn thấy tình huống ném độc vật ra để xác định, y không khỏi tắc lưỡi lấy
làm kỳ lạ, và càng thêm tin tưởng vững chắc rằng bọn hắn đã được Liên Ngư đã
chỉ điểm trước đó.
Thiên Hồng bang, hành động lục soát ở dưới lòng đất đã lắng xuống, hành động
trở nên ung dung và có trật tự.
Mấy bức vẽ bản đồ đường đi được mở ra trên vách động, mấy người đang chỉ
trỏ thảo luận về việc ghép nối lại với nhau, bang chủ Thân Vô Không đứng một
bên quan sát.
Bản đồ chính là bản đồ đường đi bên dưới Vạn Hác trì, do Thân Vô Không lâm
thời tổ chức nhân thủ đi khảo sát và đo vẽ bản đồ.
Nguyên nhân là bởi vì trước đây Thân Vô Không cảm thấy những âm thanh
tranh đấu ầm ầm vang lên liên tục không ngừng, điều này không bình thường,
đối với trận tranh đoạt này, y chưa nghĩ tới chuyện thắng đã nghĩ đến việc thua
trước tiên, y liền trước tiên từ bỏ tìm kiếm Hạt Tử bang, triệu hồi nhân thủ tản
đi tiến hành điều tra toàn diện các nơi vang lên âm thanh ầm ầm.
Nếu như chỉ tiến hành kiểm tra một số thông đạo riêng biệt bị sụp đổ, sẽ rất dễ
dàng hiểu lầm đó là do đánh nhau gây ra, rồi e rằng chưa chắc đã có người nào
quá mức để ý đến, tu sĩ là không quá sợ tình trạng sụp đổ tương tự.
Và dưới một cuộc điều tra toàn diện như vậy, rất nhanh liền đưa ra được một kết
luận, hiện trường sụp đổ không phải do đánh nhau gây ra, mà có người đang
toàn diện chặn kín các đường đi ra ngoài.
Vì sao làm như thế, không khó suy đoán, có người muốn ôm cây đợi thỏ.
Là ai đang làm như vậy, điều này cũng không khó tra xét, trừ Sơn Hải bang đột
nhiên trầm lắng không còn tung tích đó ra, thì không còn ai khác, Hạt Tử bang
hạn chế nhân lực, trong khoảng thời gian ngắn là không làm được toàn diện như
thế.
Y chỉ có thể nói, ý định của Cố Nhân Sơn Cố đại bang chủ thực sự là hay nha,
vậy mà định để mặc kệ những người khác liều với nhau ngươi chết ta sống, cuối
cùng làm ngư ông đắc lợi.
Đã có người trồng cây, y không ngại thừa hưởng bóng mát, vì vậy y quyết định
thuận thế mà làm, cũng lười chạy khắp nơi tìm kiếm Hạt Tử bang gì đó một
cách vu vơ, phân chia ra một số người chờ đợi, Sơn Hải bang bên ngoài, bọn y
thủ ở bên trong, tùy cơ hành động.
Y cũng không ngời chờ không, đồng thời phái những nhân thủ chưa dùng tới đi
thăm dò vẽ bản đồ địa đạo, nhằm chuẩn bị sẵn để về sau sử dụng hoặc có ích
trong tương lai, nếu đã tới đây rồi, cho dù cạnh tranh không được, cũng không
thể tay không trở về.
Một trận tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, mấy người đang lắp ghép bản đồ
quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thủ hạ tâm phúc Giang Khoát của Thân Vô Không
dẫn người áp tải mấy người vô cùng chật vật đến đây.
Mấy người này không mặc đồng phục của bang phái, nên không nhận ra là
người nào.
Thân Vô Không hất hất cằm về mấy người đó, âm thầm dò hỏi xem có chuyện
gì xảy ra.
Giang Khoát cười nói: “Một đám người đang đào đường hầm, không biết muốn
làm gì. Người của chúng ta nghe được tiếng động, kéo người đến thăm dò xem
có chuyện gì, đụng phải, đánh nhau, giết chết mấy người, bỏ chạy mấy người,
chỉ bắt được bốn người sống này. Bang chủ, ngươi đoán xem bốn tên này là ai?”
Thân Vô Không: “Ta không làm chuyện nhàm chán như vậy.”
Giang Khoát cười bối rối, “Mặc dù bọn họ đã thay đổi y phục bang phái, nhưng
lúc trước, khi các phái tập kết thì tất cả đều đã lộ mặt, phía bên chúng ta có
người nhận ra bọn họ là người của Hạt Tử bang.”
“Hạt Tử bang?” Thân Vô Không cảm thấy bất ngờ, đã hiểu vì sao Giang Khoát
lại cười vui vẻ như vậy, việc này đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, có
được lại chẳng phí chút công phu, lập tức hỏi: “Chẳng lẽ Hạt Tử bang đã đắc
thủ, muốn đào đường hầm rời đi?”
Giang Khoát: “Chắc là không phải, người của chúng ta không nhìn thấy bang
chủ Chu Khánh của Hạt Tử bang bọn họ, hầu hết đều không có ở đó. Cũng
không biết mấy tên này ở đó đào địa đạo để làm gì, vì vậy mới bắt về đây, còn
chưa kịp thẩm vấn.”
Bốn người bị bắt hoặc chán nản, hoặc sợ hãi.
Đúng vậy, bọn họ quả thực là người của Hạt Tử bang, chính là thuộc nhóm hai
mươi người lúc trước được Hạt Tử bang phái đi đoạn hậu, sau một phen chém
giết, khi được Phi Ưng bang giải cứu thì chỉ còn hơn mười người, sau đó rút ra
ngoài theo kế hoạch đã lập ra.
Vì để không gây ra động tĩnh gì và tiện lợi nhất, bọn họ tự nhiên là đi theo con
đường không có độc vật, dự định trở về theo đường cũ, rồi theo cửa hang trên
núi lặng yên thoát thân.
Nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được chính là, không biết ai đã đánh
sụp địa đạo, bọn họ vốn tưởng rằng có thể lặng lẽ đi vòng rời đi, nào ngờ vòng
vòng tìm mấy con đường đều bị sụp đổ chặn lối, vòng mấy đường vẫn không
thể thoát qua.
Về sau, thực sự không còn cách nào khác, bọn họ mới chuyển đá đào hầm,
không ngờ rất nhanh liền thu hút người tới, sau một phen xông pha, cuối cùng
bị sa lưới.
Cho dù đến bây giờ, bọn họ vẫn còn cảm thấy lần bị bắt này quá oan ức, theo lý
thuyết, bọn họ hoàn toàn có thể lặng yên rời khỏi thông qua mật đạo, nhưng
không biết vì sao đột nhiên lại bị phong tỏa khắp nơi vậy chứ? Bọn họ cho rằng
đây chính là ‘chuyện tốt’ do đám khốn khiếp thiếu đạo đức này làm ra.
“Đào địa đạo, là định đi ra ngoài sao?” Thân Vô Không quay sang hỏi bốn gã tù
binh, thấy bốn người u ám im lặng không nói, y cười nhẹ, ung dung nói: “Dẫn
đi thẩm vấn đi, tách ra thẩm vấn, thẩm vấn xong so sánh, đối chiếu một chút,
người nào khai ra trước, người nào thú nhận không có giấu giếm gì, người đó có
thể sống. Ba tên còn lại, đưa cho Đằng điệt làm quà đi, dù sao chúng ta cũng đã
giết rất nhiều Đằng điệt.”
“Hay a.” Giang Khoát cười ha ha, đáp lời, rồi xoay người phất tay với mọi
người, “Còn ngây ra đó làm gì, kéo đi tách ra thẩm vấn đi.”
Bốn gã thành viên Phi Ưng bang kiêm Hạt Tử bang kinh hãi, nhưng mà thân bất
do kỷ, bị người không cho phân trần trực tiếp kéo đi, Giang Khoát cũng đi theo
kiểm soát.
Cuộc thẩm vấn này không kéo dài quá lâu, rất nhanh liền có người giống như
trút đậu từ trong ống đồng khai ra tất cả, kể lại toàn bộ quá trình tiến vào của
Hạt Tử bang, gặp được sâm Kỳ Lân, bị Trấn Sơn bang truy đuổi, được Phi Ưng
bang giải cứu, ngay cả chuyện mình là nội ứng của Phi Ưng bang, và cả việc
Đồng Tại Thiên là do Phi Ưng bang cài vào, tất cả đều khai hết.