Bán Tiên

Chương 854: Con tin (2)




Dữu Khánh đương nhiên tin tưởng vẫn có lựa chọn, nếu không Đoạn Vân Du

đứng yên đó làm gì, nếu không cần gì phải dông dài với hắn. Mặc dù hắn không

biết Đoạn Vân Du dùng cách gì để ổn định đối phương, nhưng hắn đã giao đấu

với Đoạn Vân Du không chỉ một lần, hắn biết đó tuyệt đối là một kẻ có thủ

đoạn.

Vì vậy, hắn lập tức chỉ mũi kiếm ra ngoài, ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết ở bên

cạnh, quyết liệt nói: “Chỉ có hai người chúng ta biết cách tìm bảo châu, chỉ

không cho chúng ta đường sống, hai bọn ta chắc chắn không đồng ý, cùng lắm

thì cá chết lưới rách, cũng đừng ai nghĩ có được bảo châu.”

Nghe những lời nói này, Mục Ngạo Thiết càng thêm đề cao cảnh giác với đám

người nằm vùng ở bên cạnh.

Nét tươi cười biến mất trên khuôn mặt Ngụy Ước, y âm trầm hỏi: “Ngươi đang

uy hiếp ta?”

Ánh mắt Dữu Khánh quét qua vẻ mặt Đoạn Vân Du, lớn tiếng kêu gọi: “Các

huynh đệ, nếu hai chúng ta chết đi, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho các

ngươi, sẽ không để cho các ngươi để lộ tin tức cho các bang phái khác. Thay vì

ngồi chờ chết, không bằng liều mạng đánh một trận, có động tĩnh đánh nhau,

nói không chừng có thể kinh động tới bang phái khác, có khi còn có một đường

sinh cơ. Muốn sống sót, thì dùng đao kiếm trong tay liều mạng tìm lấy!”

Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài đều vẻ mặt sợ hãi và u oán, vừa mới tới

Thiên Tích sơn chưa bao lâu a, đã đụng phải chuyện như vậy, bọn họ thật sự rất

bất đắc dĩ, nhưng không thể không cầm chắc vũ khí trong tay, chuẩn bị liều

mạng, bang chủ làm việc mặc dù không có nguyên tắc, nhưng lần này đã nói

đúng, địch nhân sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Đồng Tại Thiên cùng đám người nằm vùng khác mặc dù cũng giơ đao vung

kiếm, nhưng đang không ngừng bất an quan sát, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn

về phía Đoạn Vân Du.

Đối mặt với uy hiếp, Ngụy Ước rõ ràng tức giận, hai tay hơi nắm chặt nắm tay,

Đoạn Vân Du ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Chỉ cần ngươi có thể để cho

bên này yên tâm, Ngụy bang chủ cũng không phải là người không thông tình

đạt lý.”

Vừa nghe được lời này, trong lòng Dữu Khánh lập tức càng thêm có chỗ dựa.

Hơi Ngụy Ước cau mày liếc nhìn Đoạn Vân Du, nhưng bởi vì không biết được

nền tảng sâu cạn của vị lão bản phía sau màn kia, nên nghiêng đầu ghé sát vào

lỗ tai gã ta nhỏ giọng thì thầm: “Người nào, ta kéo ra giúp ngươi.”

Đoạn Vân Du biết y đang hỏi ai là người nằm vùng, gã ta nhỏ giọng trả lời: “Ta

cũng không biết là ai.”

“…” Ngụy Ước tức thì ngưng nghẹn, không nói nên lời.

Dữu Khánh xem chuẩn thời cơ, kêu to: “Ta có biện pháp vẹn toàn cho cả hai

bên.”

Ngụy Ước nhìn tới, “Nói!”

Dữu Khánh: “Phía bên ngươi giao cho chúng ta mười người, để chúng ta giữ

làm con tin, phía bên ta cũng giao mười huynh đệ cho các ngươi làm con tin.

Nếu như ta nuốt lời, tất sẽ liên lụy đến huynh đệ của mình, nếu như ngươi nuốt

lời, ta tất nhiên cũng giết huynh đệ của ngươi. Người nuốt lời, tương lai sẽ

không có mặt mũi nào đối diện với huynh đệ của mình, như thế nào?”

Phía bên Hạt Tử bang, có không ít người vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đoạn Vân Du trợn to mắt, há hốc mồm khó thể tin nổi, cũng không biết nên nói

cái gì, bởi vì đây quả thực là một cách tốt.

Ngụy Ước hừ lạnh, “Theo ta được biết, hầu hết những người của ngươi đều là

mới tuyển, chưa chắc ngươi đã quan tâm tới sự chết sống của người ta?”

Dữu Khánh dõng dạc hùng hồn, “Ngụy bang chủ nói lời này sai rồi, nếu như ta

giở trò, nếu như ta không coi trọng tính mạng của huynh đệ phía dưới, bọn họ

còn đi theo ta làm gì, lúc đó sẽ không phải là huynh đệ của mình nữa, đến lúc

đó sẽ trở thành những cây ám tiễn có thể đâm sau lưng bất cứ khi nào, e rằng,

chỉ cần một lời nói của Ngụy bang chủ là có thể khiến bọn họ phản ta.”

Tiếp đó hắn quay đầu lại nói với xung quanh, “Các huynh đệ, ta nói lời xấu

trước, nếu như ta không coi trọng tính mạng của các ngươi, các ngươi có phản

lại ta, gia nhập vào Ngụy bang chủ, ta tuyệt đối không có bất kỳ lời oán hận

nào.”

Tiếp đó hắn quay đầu lại, nói với Ngụy Ước: “Ngụy bang chủ, ngươi ta đều là

bang chủ, có thể suy bụng ta ra bụng người! Nếu ngươi vẫn còn không yên tâm,

chỗ ta đây cũng có người cũ, ta giao cả Tam đương gia, người mà chúng ta coi

trọng nhất, cho các ngươi làm con tin, như thế nào?”

Cái gì? Đồng Tại Thiên kinh ngạc sững sờ, ngây người nhìn Dữu Khánh, ánh

mắt đầy vẻ khó tin, ta bình thường vừa xuất tiền vừa xuất lực, tại thời khắc mấu

chốt, ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?

Một đám nằm vùng Hạt Tử bang cũng đồng loạt nhìn về phía Đồng Tại Thiên,

vẻ mặt có vẻ gượng gạo.

Khóe miệng Mục Ngạo Thiết nhịn không được giựt giựt lộ ra hàm răng trắng,

ánh mắt rất nhanh liếc nhìn Dữu Khánh mấy lần, có cảm giác vừa yêu lại vừa

hận.

Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài hoặc thở ra một hơi, hoặc hơi có bùi

ngùi, không biết có phải bởi vì không chọn mình làm con tin hay không mà có

cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Vân Du môi mấp máy, ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng lại không

biết nên nói cái gì, mãnh liệt phản đối Đồng Tại Thiên làm con tin hay sao?

Không thể không thừa nhận Hạt Tử bang đưa ra con tin này là rất có thành ý,

Chu Khánh và Trương Tùy biết cách làm sao để tìm được bảo châu, khẳng định

sẽ không tới đây làm con tin, trong số nhân vật trọng yếu còn lại của Hạt Tử

bang, Đồng Tại Thiên là đứng đầu.

Khi Đồng Tại Thiên nhìn đến thì gã ta ra hiệu ánh mắt cho Đồng Tại Thiên.

Đồng Tại Thiên lập tức tỉnh ngộ hiểu ra, đúng vậy, có bang chủ ở bên kia chiếu

cố, mình đi làm con tin rất an toàn, cũng chẳng khác gì đi làm bộ làm dáng, có

gì phải hoảng?

Sau khi trong lòng đã xác định, gã lập tức dõng dạc nói với Dữu Khánh: “Bang

chủ có lệnh, nào dám không theo, vì toàn bang trên dưới, Đồng mỗ sẵn sàng đi

làm con tin.”

Lời êm tai, ai mà chẳng biết nói, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn gã, lập tức vui

mừng nói: “Tam đương gia quả nhiên chưa từng để cho ta thất vọng. Yên tâm

đi, Chu mỗ tất nhiên không phụ huynh đệ Hạt Tử bang ta!”

Cảnh tượng này cũng khiến cho Ngụy Ước cảm thấy cảm khái, có thể nói phải

quan sát Đồng Tại Thiên nhiều một chút, thời kỳ này thực sự khó có được

người trung thành như thế.

Điều này cũng khiến y có phần tin tưởng, vị Tam đương gia này có thể là thủ hạ

thực sự được Chu Khánh coi trọng nhất.

Nào ngờ lúc này Lương Bàn chợt cất lên giọng điệu âm dương quái khí, nói:

“Theo ta thấy, cách này không được tốt lắm. Ngụy bang chủ, ta không tin khi

ngươi xuất thủ, hai bọn hắn có thể dễ chết như vậy.”

Muốn nhắc Ngụy Ước lấy thế sét đánh không kịp che tai để bắt lấy hai người.

Dữu Khánh lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên khốn khiếp gây chuyện

này, tức giận quát: “Lương công tử có phải khi dễ bọn ta không dám đổ máu

hay không hả? Chết còn không sợ, bắt bọn ta thì như thế nào? Đã biết rõ đường

nào cũng chết, đừng hòng khiến bọn ta phối hợp!”

Lương Bàn còn định châm chọc mấy câu, may mà Ngụy Ước nhấc tay ra hiệu

cho gã ngừng lại, y quát lớn: “Được rồi, cứ quyết định như thế đi, trao đổi con

tin!”

Lúc này, tự nhiên là lời y nói có tính quyết định, hai bên bắt đầu trao đổi con

tin.

Lương Bàn cũng hiểu ý nghĩ muốn nắm chắc lấy được bảo châu của Ngụy Ước,

gã không nói gì nữa, tỏ ra khá hợp tác.

Vì đề phòng vạn nhất, hai bên dùng cách một đổi một.

Đồng Tại Thiên đi tới phía bên Trấn Sơn bang, lập tức bị người khống chế, phía

bên Trấn Sơn bang cũng đi sang bên này một người và bị bọn hắn khống chế,

canh giữ.

Khi trao đổi người tiếp theo thì Ngụy Ước cất tiếng nhắc nhở Đoạn Vân Du,

“Đoạn bang chủ, ai phía bên kia tới đây làm con tin, ngươi tới chọn đi.”

Đoạn Vân Du lập tức cảnh giác, biết rõ đối phương cố ý tạo ra một lỗ hổng, để

thăm dò xem mình có biết ai là người nằm vùng hay không, lập tức lắc đầu từ

chối, “Không cần thiết như vậy.”

Vừa ngăn chặn đối phương dò xét, cũng quả thực là không cần phải làm như

vậy, phía bên Hạt Tử bang đã giao Tam đương gia làm con tin, chắc chắn sẽ

không giao những đương gia khác, những người còn lại, chỉ tới chỉ lui đều là

người của gã, mình đi làm chuyện mất công không được gì đó để làm gì, có

bệnh sao?

Xem ra thật sự không biết ai là kẻ nội ứng, Ngụy Ước liếc nhìn gã ta, rồi không

cưỡng ép nữa, phất tay ra hiệu tiếp tục trao đổi con tin.

Lần lượt một người đổi một người, sau khi hai bên trao đổi xong mười con tin,

phía bên Hạt Tử bang rõ ràng cẩn thận hơn một chút, gác lưỡi đao lên cổ con

tin, một khi không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng.

Xét lại, con tin Hạt Tử bang ở phía bên Trấn Sơn bang được đãi ngộ tốt hơn

nhiều, chỉ bị khống chế và bị canh giữ mà thôi, không có khẩn trương như vậy,

rõ ràng là không sợ Hạt Tử bang tập kích cướp người.