Chu đại bang chủ tự nhiên cũng nghe hiểu Đoạn Vân Du là đang âm thầm
truyền tin cho đám thành viên Phi Ưng bang nằm vùng, hắn và Mục Ngạo Thiết
thoáng trao đổi ánh mắt với nhau.
Hiển nhiên, Mục Ngạo Thiết cũng là người biết rõ nội tình, nên vừa nghe đã
biết.
Sau khi đám người Đồng Tại Thiên đã hiểu được tình huống, bọn họ cũng từ
trong tình trạng kinh nghi bất định ổn định lại, chuyện tiếp theo thì chỉ có thể đi
đến đâu tính đến đó.
Rõ ràng đã ở thế nghiền ép Hạt Tử bang, dư sức để có thể lộn ngược Hạt Tử
bang, nhưng vẫn cần dùng lời nói để bí mật truyền tải thông điệp, Dữu Khánh
đã nhận ra, Trấn Sơn bang vẫn không hiểu được tình huống về hắn và Đoạn Vân
Du, điều đó có nghĩa là, Đoạn Vân Du vẫn chưa bộc lộ ý đồ chân thực của mình
cho Trấn Sơn bang biết.
Hắn quay đầu lại, nhìn nhìn một đám nằm vùng ở phía sau, mơ hồ hiểu được,
Đoạn Vân Du vẫn không dễ dàng từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.
Hơn nữa, hắn còn có con bài chưa lật là Lương Bàn ở hiện trường, tại thời khắc
mấu chốt có thể khiến Lương Bàn nói giúp, vì vậy hắn cũng không hoảng sợ.
Sau một hồi nhanh chóng suy nghĩ, hắn cười ha hả nói: “Chạy ư? Đoạn bang
chủ lo lắng quá nhiều, ta và Ngụy bang chủ là người quen, thường xuyên ngồi
uống rượu cùng nhau, cần thiết phải chạy sao? Ngược lại, Đoạn bang chủ ngươi
e rằng đã quên người nào phải chạy trối chết như chó nhà có tang.”
Ngụy Ước ở bên cạnh nhìn bên này nhìn bên kia, đã nhận ra được, thì ra hai
đám người này trước đây có ân oán.
Trước đây có ân oán hay không, đối với y mà nói đều không quan trọng, nhưng
việc Dữu Khánh bị hãm trong tình cảnh như vậy mà vẫn có thể chế nhạo, châm
chọc bên này, khiến y cảm thấy hắn tương đối can đảm, trong lòng không khỏi
tự hỏi, phải chăng là vì hắn cho rằng mình đã nắm giữ được nội tình của Lương
Bàn?
Tuy nhiên, bất kể hắn can đảm cỡ nào, đều không thể ngăn cản y tìm đến gây
sự, “Chu lão đệ, miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không có ý nghĩa, nói đi, vì
sao phải giết người của Trấn Sơn bang ta?”
Đã là đến gây sự, có lý do đương nhiên phải lôi ra, có lý do chính đáng không
phải càng tốt hơn sao?
Dữu Khánh cười ha hả nói: “Đây là muốn dùng lời nói để ghép tội cho chúng ta
sao? Hạt Tử bang ta làm sao dám giết người của Trấn Sơn bang? Hạt Tử bang ta
là không nhận chậu nước bẩn này. Mọi việc đều phải có một cái chữ lý, Ngụy
bang chủ nói như vậy, ít nhất phải đưa ra được chứng cứ nào đó nha?”
Chỉ dựa vào với mấy lời nói che che giấu giấu của Đoạn Vân Du, hắn đoán chắc
trên tay đối phương không có người sống.
Ngụy Ước cười, ngoại trừ cười vẫn chỉ là cười, y không ngờ tới tên kia lại nói
năng kiên cường như thế, y đúng là không đưa ra được chứng cứ, chỉ có thể nói
trá đi: “Chu lão đệ, tại hiện trường chém giết có thi thể của huynh đệ Trấn Sơn
bang ta và thành viên Hạt Tử bang ngươi, không phải ngươi không thừa nhận là
được.”
Dữu Khánh oán thầm, không có người sống ngươi nói cái rắm, vẻ mặt thì đau
buồn xót xa: “Cái gì? Huynh đệ bang ta bị chết? Ngụy bang chủ, bang ta không
có lí do gì đi tấn công quý bang, bọn họ nhất định đã trúng độc thủ của người
khác. Chúng ta phải bắt lấy hung thủ để báo thù, há có thể vì kẻ xấu làm ác mà
tự giết lẫn nhau?” Ánh mắt hắn hướng tới Lương Bàn, “Lương huynh, ngươi
nói lời công bằng đi, có đúng phải như vậy hay không?”
Ánh mắt không ít người lập tức nhìn về phía Lương Bàn, Ngụy Ước nháy nháy
mắt, nét mặt có vẻ quái lạ.
Lương Bàn trước tiên là hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Hừ! Răng nhọn mỏ sắc. Phí
lời với hắn làm gì, trực tiếp bắt lại thưởng cho hắn mấy tát tai, tự nhiên sẽ thành
thật.”
“…” Dữu Khánh cho rằng mình đã nghe lầm, có chút mờ mịt.
Mục Ngạo Thiết cũng ngây người sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, Dữu Khánh không thể không nghiêm khắc cảnh cáo:
“Lương Bàn, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không, ngươi có biết hậu quả
xằng bậy thế nào không hả?”
Lương Bàn xì một tiếng, giang hai tay ra, “Còn muốn uy hiếp ta sao? Ở đây,
ngươi cứ việc nói, nói gì cũng được, không sao.”
Dữu Khánh sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Ngụy Ước, lại nhớ đến hành
vi trước đây của Ngụy Ước tại Thạch Tâm cư, y đã phái người vây kín khách
sạn giúp Lương Bàn, lập tức nhận ra được, Ngụy Ước đã biết được chi tiết về
Lương Bàn từ lâu.
Cũng có nghĩa là, Ngụy Ước vẫn một mực giấu giếm giúp Lương Bàn, lúc này,
Lương Bàn tự nhiên sẽ không sợ bị uy hiếp.
Nghĩ đến đây, Dữu Khánh lập tức đổi giọng, chỉ chỉ Mục Ngạo Thiết ở bên
cạnh, “Ngụy bang chủ, ngươi hẳn đã biết rõ mối quan hệ giữa huynh đệ của ta
và lão bản nương Thạch Tâm cư, nếu thật sự tổn thương mối hòa hảo, lão bản
nương sẽ không bỏ qua ngươi.”
Mục Ngạo Thiết hơi cúi đầu, trên mặt và trong lòng đều rất xấu hổ, không nghĩ
tới mình đường đường là một nam nhi, lại có một ngày phải dựa vào mối quan
hệ bám váy đàn bà để tô son trát phấn cho mình, cuộc đời này thật hận!
Y cũng hận lão Thập Ngũ không có nguyên tắc, nhưng vào lúc này y cũng phải
đối diện với hiện thực, biết rõ tình huống nguy hiểm, cần phải dựa vào quan hệ
bám váy đàn bà này.
Ngụy Ước nhấc tay vuốt bờ râu quai nón của mình, sảng khoái phóng khoáng
nói: “Giữ hắn lại không giết, đã cho lão bản nương đủ thể diện rối chứ?”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, tức thì phá tan tầng bảo vệ của Dữu Khánh.
Dữu Khánh nhịn không được nhe nhe răng, là nhe nhe đúng kiểu đau răng. Hắn
nhận ra rằng những gì mình tưởng tượng lúc trước quá đẹp quá tốt, nhưng hiện
thực không như mình nghĩ, hiện thực rất tàn khốc, đối diện với loại người từng
trải có thể tự lập bang phái đỉnh phong này, suy nghĩ tốt là vô dụng.
Liên tục bị phá hai tầng bảo vệ, hắn không thể không trông chờ vào lớp phòng
tuyến thứ ba, Đoạn Vân Du!
Hắn không tin phía đối diện sẵn sàng nói chuyện dông dài mà không có lí do gì,
liền trực tiếp xoay chuyển chủ đề câu chuyện, “Ngụy bang chủ, chúng ta cũng
không nên quanh co lòng vòng nữa, nói đi, đến cùng muốn như thế nào?”
Ngụy Ước cười ha hả, cười xong lại hất hất cằm về phía Mục Ngạo Thiết, “Chu
lão đệ, chính ngươi cũng đã nói đến mối quan hệ giữa hắn và lão bản nương.
Trên quãng đường đuổi theo này, ta phát hiện thấy các ngươi quả thực là có
chiêu nha, đường các ngươi đi, vậy mà không có con độc vật nào. Nếu như nói
không phải được quý nhân chỉ điểm, ta là không tin. Lão đệ, chấp chưởng Đồng
Tước hồ mặc dù tốt, nhưng không tốt bằng mạng của mình. Ta muốn cái gì,
không cần ta phải nói tiếp chứ?”
Dữu Khánh gằn từng chữ: “Nhuận Dương bảo châu!”
Ngụy Ước gật đầu, “Lão đệ, tốt nhất không nên vọng tưởng đến những chuyện
không đủ thực lực. Ta liền nói rõ ra đi, nếu ta không lấy được bảo châu, ngươi
cũng không sống được.”
Dữu Khánh: “Nói cách khác, chỉ cần chúng ta giúp ngươi lấy được bảo châu,
ngươi liền thả chúng ta?”
Ngụy Ước: “Đúng vậy.”
Dữu Khánh: “Tình thế mình yếu hơn người, xem ra ta không nghe theo Ngụy
bang chủ là không được rồi, ta quả thực cũng không được lựa chọn. Được rồi,
vậy thì y theo lời Ngụy bang chủ, thành giao!”
Ngụy Ước cười ha hả, “Người hiểu chuyện, nói chuyện với người thông minh
thực là sảng khoái.”
Dữu Khánh quay đầu nhìn đám người chặn kín ở phía sau, rồi quay đầu lại hỏi
Ngụy Ước, “Đã quyết định rồi, còn chặn đường chúng ta làm gì? Nhường
đường làm việc đi, còn lề mề nữa, coi chừng bị bang phái khác đuổi theo bây
giờ.”
Ngụy Ước sờ sờ bộ râu quai nón, cười nói: “Lão đệ nói lời này có phần hấp tấp
rồi, cứ rời đi như vậy, không nắm được chút cán nào, lỡ như ngươi giở trò thì
làm sao bây giờ?”
Dữu Khánh: “Ngụy bang chủ có phải đã lo lắng quá nhiều rồi không? Ngay
phía dưới mí mắt các ngươi, ta có thể đùa giỡn thủ đoạn gì?”
Ngụy Ước lắc đầu, “Thế sự khó liệu, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vẫn
nên ổn thỏa một chút mới tốt.”
Dữu Khánh: “Như thế nào mới tính là ổn thỏa?”
Ngụy Ước cười tủm tỉm: “Thúc thủ chịu trói, các ngươi nằm chắc trên tay
chúng ta, chúng ta mới có thể yên tâm.”
“Không được!” Dữu Khánh thẳng thừng từ chối, hắn làm sao có thể đồng ý với
yêu cầu kiểu này, “Xong việc, nếu các ngươi đổi ý, chẳng phải chúng ta sẽ tùy ý
bị giết sao?”
Ngụy Ước: “Các ngươi còn được lựa chọn sao?”