Hai đám người nhanh chóng được hợp nhất thành một nhóm, Ngụy Ước rõ ràng
vẫn còn đề phòng Phi Ưng bang, y trộn lẫn người của hai bên vào với nhau, bên
người một thanh viên Phi Ưng bang có ít nhất hai thành viên Trấn Sơn bang
nhìn chằm chằm.
Đám bang chúng Phi Ưng bang nơm nớp lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì,
tại sao lại đột nhiên trở thành người một nhà với Trấn Sơn bang đại danh đỉnh
đỉnh, cũng không biết có tính là mình đã trèo cao rồi hay không.
Nếu như bây giờ đã đưa ra quyết định, và cũng đã bắt đầu hành động, một đám
người do Đoạn Vân Du dẫn đầu rất nhanh chóng liền tìm được ký hiệu do Đồng
Tại Thiên lưu lại.
Một đường đi tới, liên tục tại mấy ngã rẽ đều phát hiện thấy ký hiệu, có thể nói
chính mắt thấy mới tin, Ngụy Ước dần dần hoàn toàn yên tâm, thực sự tin tưởng
vào câu nói ‘người mình’ của Lương Bàn, thậm chí còn hưng phấn vỗ vai Đoạn
Vân Du, khen ngợi: “Rất tốt, rất tốt.”
Sau khi một nhóm người liên hợp rời đi không bao lâu, liền có một đội nhân mã
của Kim Thiền bang tìm đến vị trí xảy ra tranh đấu lúc trước, chém giết một
đám Đằng điệt đang gặm ăn thi thể trên mặt đất.
Tín hiệu gõ vang lách cách của Trấn Sơn bang không chỉ thu hút thành viên bản
bang, còn kinh động đến Kim Thiền bang cũng đang tìm kiếm dưới lòng đất.
Trầm Kim Thiền nhận được tin tức, liền nhanh chóng dẫn theo một đội nhân mã
đích thân chạy tới kiểm tra hiện trường.
Hiện trường đánh nhau đã bị Trấn Sơn bang xử lý qua trước khi rời đi.
Chiết Ngọc Sơn ngồi xổm xuống đất kiểm tra, sau đó đưa tay chấm một chút
máu vân vê, rồi đứng dậy đi trở về bên cạnh bang chủ, bẩm báo: “Sự việc xảy ra
còn chưa lâu, thi thể đã bị gặm ăn hoàn toàn thay đổi, không nhận ra được là ai
chết.”
Trầm Kim Thiền quét mắt nhìn vết máu trên mặt đất, hỏi: “Y phục cũng bị
Đằng điệt gặm sạch sẽ rồi sao?”
Chiết Ngọc Sơn: “Không tìm thấy dấu hiệu y phục có thể xác định được thân
phận.”
Trầm Kim Thiền hơi híp mắt, “Đã bị xử lý?”
Chiết Ngọc Sơn gật đầu, “Đúng vậy, hiện trường chắc hẳn đã được xử lý.”
Trầm Kim Thiền dứt khoát hạ lệnh, “Không cần quan tâm những khu vực khác
nữa, tụ tập nhân mã, lập tức tập trung lực lượng tìm kiếm tại khu vực này.”
Chiết Ngọc Sơn thoáng sửng sốt, nhưng vẫn chắp tay nhận lệnh, “Vâng.”
Đang di chuyển dưới lòng đất, nhóm người Hạt Tử bang đột nhiên dừng lại, tất
cả đều lộ ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.
Có âm thanh đánh nhau, vậy mà có động tĩnh đánh nhau xuất hiện tại phía
trước, hơn nữa nghe tiếng chính là đang đánh nhau với độc vật dưới lòng đất,
Dữu Khánh nhíu mày, quay đầu lại nói: “Đợi dò xét rõ ràng tình hình rồi tiếp
tục tiến tới. Tứ đương gia, ngươi dẫn hai người đi dò xét đi.”
“Được.” Phạm Cửu lĩnh mệnh, chỉ định hai người cùng đi với mình.
Những người còn lại đều giấu ánh sáng trong tay, đứng chờ đợi trong bóng tối.
Không bao lâu sau, Phạm Cửu dẫn người quay trở lại, cấp báo, “Bang chủ, phía
trước xuất hiện rất nhiều thành viên Trấn Sơn bang, tạm thời e rằng qua không
được.”
Hai người đi theo phía sau gã quay nhìn về phía Đồng Tại Thiên, có vẻ như
muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Rất nhiều?” Dữu Khánh hơi kinh ngạc, “Bọn họ lục soát khắp nơi, làm sao sẽ
có rất nhiều nhân mã chặn đường phía trước chúng ta được?”
Phạm Cửu giang tay, gã làm sao biết được là chuyện gì xảy ra.
Hắn không biết rằng một kiếp này bọn hắn đã định trước là trốn không thoát,
trên đường đi bọn hắn còn phải dùng độc vật để xác định con đường chính xác,
nhưng Đoạn Vân Du thì chỉ cần dẫn người nhanh chóng truy đuổi theo những
ký hiệu do Đồng Tại Thiên lưu lại.
Sau khi phát hiện ra bọn hắn, truy binh vẫn không có đánh rắn động cỏ, Ngụy
Ước ỷ vào người đông thế mạnh, trực tiếp tản nhân mã vòng tới phía trước bao
vây, không cần biết các thông đạo phía trước thông suốt khắp các nơi như thế
nào, nói chung là trực tiếp đẩy người vòng tới phong tỏa các giao lộ trong khu
vực phía trước, luôn có thể chặn được một con đường.
Quả thực y cũng đã chặn được rồi.
Vì vậy, chỉ trong chốc lát, phía sau nhóm người Hạt Tử bang xuất hiện một
đống lớn điểm điểm đốm sáng, và cũng có tiếng Ngụy Ước kêu to, “Chu lão đệ,
ta đã phái người chặn kín đường phía trước rồi, đừng chạy nữa, tổn thương hòa
hảo thì không hay.”
Y cất lời chào hỏi trước là vì sợ vội vàng xung đột sẽ làm bị thương nội gián mà
vị lão bản của Đoạn Vân Du sắp xếp vào Hạt Tử bang.
Trên đường đi, y cũng có hỏi Lương Bàn vị lão bản đó là ai.
Nhưng Lương Bàn giữ kín như bưng, chỉ lắc đầu. Gã không muốn nói ra mình
cũng không biết đó là ai, sợ mất mặt, gã chỉ nói, chuyện này không liên quan gì
với ngươi.
Nhìn thấy Lương Bàn có phản ứng như vậy, Đoạn Vân Du xem xét thời thế
chen vào một câu với Ngụy Ước “Là người mà ngươi không thể trêu vào “, gã
ta cũng không chịu nói thêm nhiều.
Ngụy Ước lập tức nhìn phản ứng của Lương Bàn, thấy Lương Bàn không có bất
kỳ biểu hiện gì phản đối lời này, có vẻ đồng ý với điều đó, tình huống này khiến
cho vị bang chủ của một trong năm đại phái Thiên Tích sơn là y đây phải sợ
ném chuột vỡ đồ.
Nghe thấy người quen kêu gọi bắt chuyện, Dữu Khánh vẫn dẫn người chạy tới
phía trước, nhưng khi đến lối rẽ thì phải dừng bước lại, hắn nhận ra tiếng gọi
phía sau không phải để lừa gạt mình, phía trước quả thực đã bị một đám người
ngăn chặn.
Nếu không phải đích thân Ngụy Ước tới đây, có lẽ hắn sẽ trực tiếp đánh giết
xông tới, nhưng cao thủ cảnh giới Thượng Huyền đã tới, nếu vẫn cứng rắn thì
đó chính là mình không thức thời.
Chẳng mấy chốc, một đám người cầm vật chiếu sáng cũng chặn kín tại phía sau
bọn hắn, cầm đầu chính là Ngụy Ước, Lương Bàn và Đoạn Vân Du ở một bên
cũng rất dễ thấy.
Tổ hợp kỳ lạ này khiến Dữu Khánh nhìn sững sờ tại chỗ, không nghĩ rõ được,
tại sao Đoạn Vân Du lại xen lẫn trong đám người này?
Vừa rồi, hắn vẫn còn đang bối rối, không hiểu vì sao Trấn Sơn bang giống như
có thể liệu địch tiên cơ bao vây được mình, bây giờ thì đã biết rõ, là Đoạn Vân
Du giở trò quỷ, có Đoạn Vân Du và gian tế bên cạnh hắn nội ứng ngoại hợp,
không cắt đuôi được là chuyện rất bình thường.
Nhưng hắn vẫn không thể hiểu được, làm như vậy có lợi ích gì cho Đoạn Vân
Du?
Vì lợi ích của Đồng Tước hồ sao? Sau khi nắm giữ được Đồng Tước hồ, Trấn
Sơn bang khẳng định sẽ không cho Phi Ưng bang được nhiều bằng Hạt Tử
bang, nói về việc phân chia, hầu hết thành viên Hạt Tử bang đều là người của
Phi Ưng bang.
Vì lợi ích từ sâm Kỳ Lân thì càng không thể, mình độc chiếm không tốt sao, cần
gì phải chia sẻ cùng Trấn Sơn bang, đây chẳng phải là chơi đùa với sói sao?
Hao tổn tâm cơ bố trí nhiều người như vậy vào bên cạnh mình, rồi lại làm ra
chuyện này, vì sao a?
Một đám người nằm vùng trong Hạt Tử bang cũng sửng sốt, quay mặt nhìn
nhau, đặc biệt là Đồng Tại Thiên, trong ánh mắt nhìn tới Đoạn Vân Du dường
như có một vạn dấu chấm hỏi.
Tứ đương gia Phạm Cửu, Ngũ đương gia Mạt Lỵ, Lục đương gia Cao Trường
Đài, bọn họ không biết gì cả, cho nên thật sự khẩn trương.
Cầm kiếm trong tay, Mục Ngạo Thiết âm thầm đề phòng một đám nằm vùng tại
bên cạnh.
Phía bên Phi Ưng bang, nhìn thấy trong đám người bị bao vây hầu hết đều là
người mình, hơn nữa còn là đích thân bang chủ dẫn người tới bao vây, trên nét
mặt cũng có sự quái lạ khó nói ra lời.
Lương Bàn nở nụ cười, phe phẩy chiết phiến, cười rất vui vẻ, trong nụ cười đầy
sự châm chọc, trong sự châm chọc còn có nét hung dữ mỏi mắt mong chờ kết
quả của bọn hắn.
“Chu bang chủ, Chu lão đệ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhau nhanh
như vậy. Ngươi để cho ta tìm được dễ quá nha!”
Ngụy Ước cười ha hả, cảm giác rất sảng khoái vì có được chẳng phí công sức
gì.
“Ha hả, Ngụy bang chủ nói giỡn.” Dữu Khánh bối rối cất tiếng, sau đó nhìn
chăm chú Đoạn Vân Du, ui một tiếng, “Đây chẳng phải là Đoạn bang chủ của
Phi Ưng bang sao? Ngươi đầu phục Trấn Sơn bang từ khi nào vậy?”
Đoạn Vân Du đánh giá một đám người đối diện, ánh mắt lấp lóe nói: “Với thực
lực của Trấn Sơn bang, tự có cách sàng lọc mời chào nhân thủ, không đến phiên
Phi Ưng bang ta tới ôm bắp đùi. Đây chẳng phải là nghe nói ngươi tới nơi đây,
đến đây tìm ngươi tính sổ sao? Trên đường đi gặp được Trấn Sơn bang, khó thể
chối từ thịnh tình của Ngụy bang chủ, vì vậy chúng ta cùng đi đến đây. Để xem,
lần này ngươi chạy được đi đâu.”
Lời này thực ra là nói cho những huynh đệ nằm vùng của mình nghe, bày tỏ
không phải gia nhập vào, sợ mọi người hiểu nhầm nhất thời lỡ lời, muốn ổn
định mọi người.
Người không biết tình hình sẽ không hiểu được ẩn ý trong những lời này.
Nhưng Dữu Khánh là người biết rõ nội tình lại cố ý giả ngu, vừa nghe liền nhận
thấy được sự bất đắc dĩ trong mấy chữ “Khó thể chối từ thịnh tình” đó.