Bán Tiên

Chương 851: Thịnh tình khó thể chối từ (1)




Người mình? Ngụy Ước có chút sững sờ, người mình cái quỷ gì chứ, ngươi suy

nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp, có phải người mình hay không đâu thể tùy tiện nói là

được chứ?

Y cũng không mù, có thể khẳng định, tên này hoàn toàn không nhận biết đám

người đối diện, nghe dăm ba câu như vậy của đối phương liền biến thành người

của mình. Trở thành người của mình kiểu này có phải quá qua loa hay không

chứ?

Y đương nhiên không thể thừa nhận vội vàng như vậy, đành phải cất lời nhắc

nhở: “Lương huynh đệ, đừng để bị người ta dễ dàng lừa gạt, nếu bị kẻ xấu tiếp

cận bên người, đó không phải là chuyện đùa.”

Lương Bàn quơ quơ chiết phiến trong tay, “Không sai đâu, bọn họ quả thực là

tới truy sát Hạt Tử bang. Cùng là người của mình đừng có tự giết lẫn nhau, làm

việc chính quan trọng hơn.”

Ngụy Ước tiếp tục nhắc nhở, “Lão đệ, nếu như ta không có nhìn lầm, ngươi

cũng không qeun biết bọn họ, làm sao xác định được là người của mình?”

Lương Bàn bình tĩnh nói: “Ngụy bang chủ yên tâm là được, chỉ có vị lão bản

mà hắn nói và ta biết rõ việc này, nếu không được dặn dò trước, người ngoài sẽ

không biết được.”

Ngụy Ước bỗng nhiên hiểu ra, tên này tám chín phần mười là bởi vì nuốt không

trôi được cơn tức bị đánh trong khách sạn, nên âm thầm tìm người đến báo thù

rửa hận.

Tuy nhiên, cho dù Lương Bàn cam đoan như thế nào đi nữa, y vẫn không yên

tâm về đám người Phi Ưng bang này, y lập tức chất vấn, “Các ngươi tới bao

nhiêu người?”

Đoạn Vân Du nói: “Chỉ có bằng này người, chừng trăm người.”

Ngụy Ước cười vui vẻ nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, phải phí rất nhiều

sức lực, mới chỉ tìm được chút manh mối, các ngươi chỉ chừng này người lại có

thể tìm được Hạt Tử bang trước chúng ta, là chúng ta vô năng, hay là tin chuyện

ma quỷ của ngươi?”

Bộp! Lương Bàn đột nhiên vỗ chiết phiến vào lòng bàn tay, thiếu một chút

khiến Ngụy Ước giật nảy mình.

Ngụy Ước vụt quay đầu lại nhìn gã, rất muốn hỏi xem, trong hoàn cảnh này,

ngươi hù người ta để làm gì?

Phía bên kia, Đoạn Vân Du còn chưa kịp giải thích, Lương Bàn dường như chợt

nhớ tới điều gì đó, mặt tươi cười nói: “Ngụy bang chủ, có bọn họ dẫn ngươi đi

tìm Hạt Tử bang, Hạt Tử bang sẽ không thể nào trốn được nữa.”

Ngụy Ước lại một lần nữa phải sửng sốt, có cảm giác như bị tên này nện cho

một côn, hết côn này đến côn khác, luôn luôn có cảm giác khiến người ta trở tay

không kịp.

Phía bên kia, Đoạn Vân Du cũng trợn to hai mắt, không biết vị Lương công tử

này nói như vậy là có ý gì, trong lòng y kinh nghi bất định, nhưng phải nỗ lực

biểu hiện bình tĩnh.

Ngụy Ước sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Phi Ưng bang, “Bọn họ có thể giúp

ta tìm được Hạt Tử bang?”

Lương Bàn cười ha hả: “Ngươi không phải đang ngạc nhiên vì sao bọn họ có

thể tìm được Hạt Tử bang trước ngươi sao? Bởi vì lão bản của bọn họ đã sắp

xếp nội gian vào Hạt Tử bang, đã hiểu chưa?”

Đoạn Vân Du có chút choáng váng, bị gã ta nhắc nhở như vậy, y mới nhớ tới

tình hình khi mình đeo mặt nạ gặp mặt vị này, lúc đó vì để cho tên này tin tưởng

mình có thể báo thù rửa hận giúp gã, mình có nói rằng đã bố trí tai mắt vào

trong Hạt Tử bang.

Lời giải thích của tên này đã giúp y tìm được một lời giải thích hoàn hảo không

thể hoàn hảo hơn, nhưng đây không phải là lời giải thích mà y muốn nói, y tới

nơi này là để âm thầm trợ giúp Hạt Tử bang một tay, không phải tới đây dẫn

Trấn Sơn bang đi bắt Hạt Tử bang.

Đang có chút sững sờ, trong nháy mắt Ngụy Ước liền mừng rỡ vô cùng, nhìn về

phía Đoạn Vân Du, ánh mắt rõ ràng muốn dò hỏi xem có đúng vậy hay không.

Nhưng ngay sau đó, y lại giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Lương Bàn,

tự hỏi không biết tên này có bị thiểu năng hay không, loại chuyện cơ mật này

làm sao có thể nói ra công khai như vậy chứ, ở đây có rất nhiều người, ai dám

đảm bảo hoàn toàn không có tai mắt của những phương khác?

Nhưng đã bị tên gia hỏa nông cạn này nói ra rồi, y còn có thể làm gì bây giờ, y

chỉ có thể vẫy vẫy tay với Đoạn Vân Du, ra hiệu cho gã ta tới đây.

Đoạn Vân Du đành phải cắn răng đi đến.

Ngụy Ước cũng không có làm khó gã ta, dẫn gã ta tách khỏi hiện trường, và cả

Lương Bàn.

Sau khi ba người tránh khỏi tai mắt của mọi người, Ngụy Ước khôi phục bộ

dạng ôn hòa, cười tủm tỉm hỏi Đoạn Vân Du, “Đoạn bang chủ của Phi Ưng

bang, đúng không?”

Đoạn Vân Du nỗ lực không kiêu ngạo không tự ti gật gật đầu, “Phải.”

Ngụy Ước: “Việc các ngươi sắp xếp được nội gian vào Hạt Tử mà Lương công

tử đã nói là thật sao?”

Nói đến chuyện nội gian, lúc trước y cũng bị làm mù mờ.

Lúc trước y muốn diệt trừ đám người Dữu Khánh để bịt miệng giúp Lương Bàn,

nhưng tìm khắp nơi cũng tìm không được bóng dáng của Hạt Tử bang, y đành

phải chọn phương án hai, mong chờ vào bốn đại bang phái khác.

Theo y, bốn bang phái khác khẳng định có nội gian tại trong Hạt Tử bang, trên

tay y có con át chủ bài Lương Bàn, chỉ cần phái người nhìn chằm chằm hướng

đi của mấy bang phái đó là được. Nhưng kết quả là, bên y nhìn chăm chú rất lâu

mà vẫn không thể nhìn ra được kết quả gì. Y phát hiện thấy mấy bang phái khác

cũng giống như con ruồi không đầu vậy, chạy lung tung tìm kiếm khắp nơi,

nghĩa là thế nào? Y suy nghĩ về điều này rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu

được.

Y không tin mấy bang phái khác đều không thể sắp xếp được tai mắt vào trong

Hạt Tử bang.

Về sau, suy tới nghĩ lui, y cảm thấy chỉ có hai khả năng, hoặc là Hạt Tử bang đã

phát hiện nội gian và tiến hành khống chế, hoặc chính là mấy bang phái đó đang

chơi đùa thủ đoạn gì đó.

Bất kể những kẻ đó đang làm gì, y cảm thấy đều không thể tiếp tục để cho đám

người đó dắt mũi mình đi, y dứt khoát bảo người của mình bỏ qua theo dõi, đi

làm việc của mình.

Không ngờ tới bây giờ lại đụng phải một cái Phi Ưng bang, không biết nội gian

của nhà này có tin được hay không.

Vấn đề này, đối với Đoạn Vân Du mà nói, vừa rất dễ trả lời, cũng rất khó trả lời.

Rất dễ trả lời là bởi vì gã ta quả thực có bố trí nội gian vào trong Hạt Tử bang.

Rất khó trả lời là bởi vì gã ta đâu chỉ xếp nội gian vào trong Hạt Tử bang, mà

gần như toàn bộ Hạt Tử bang đều là người Phi Ưng bang của gã, dẫn các ngươi

đi gây sự với Hạt Tử bang, việc này có khác gì là gây rối với huynh đệ Phi Ưng

bang chúng ta?

Nếu như tìm được rồi, điều gì sẽ xảy ra?

Thấy gã ta do dự, Ngụy Ước tự cho là mình có thể hiểu được, y nhìn sang

Lương Bàn, “Lương lão đệ, đây là không tiện nói, là coi ta như người ngoài

sao?”

Vì vậy, Lương Bàn phe phẩy chiết phiến chen lời: “Đoạn bang chủ, lúc trước ta

đã nói với Ngụy bang chủ rằng ngươi là người của mình. Ta tại đây xác nhận,

đều là người mình, ngươi có đồng ý hay không chứ?”

Đoạn Vân Du âm thầm thở dài, thật sự không biết mình đụng phải chuyện xui

xẻo gì, toàn gặp phải những thứ không ra gì như thế.

Lúc trước, mình định giúp Hạt Tử bang chút việc, kết quả bị Hạt Tử bang hại

rơi vào trong cái hố này, bây giờ vị này lại nhanh mồm nhanh miệng, không cần

ai hỏi đã tự nói ra chuyện sắp xếp tai mắt vào Hạt Tử bang, khiến cho gã ta bất

ngờ không kịp đề phòng, muốn ngăn cũng ngăn không kịp.

Gã ta có cảm giác như sau khi rơi vào hố, lại phát hiện thấy trong hố vẫn còn có

hố, thật sự là có khổ không thể nói ra.

Tình thế người ta mạnh hơn, mình như trứng chọi đá, Phi Ưng bang không có

thực lực trở mặt với Trấn Sơn bang, ngoại trừ đối diện với thực tế, gã ta còn có

thể làm gì bây giờ?

Do dự thêm một lúc nữa, gã ta âm thầm suy nghĩ rồi ra quyết định, gật đầu nói:

“Được rồi, ta thừa nhận, lão bản quả thực có sắp xếp nội gián vào Hạt Tử bang.

Chúng ta là lần theo kí hiệu do người nằm vùng lưu lại để đuổi theo Hạt Tử

bang.”

Lương Bàn vỗ vỗ chiết phiến vào lòng bàn tay, cười nói: “Vậy thì đúng rồi.”

Ngụy Ước phấn chấn tinh thần, lấy quyền đấm vào lòng bàn tay, nói: “Tốt,

Đoạn huynh đệ, vậy tiếp theo có thể bắt được Hạt Tử bang hay không thì phải

trông chờ vào ngươi rồi.”

Đoạn Vân Du: “Nếu như muốn động thủ, làm phiền trước tiên trao đổi một

chút, tránh để bị thương huynh đệ bên mình mà lão bản của ta xếp vào bên kia,

trở về ta không có cách nào báo cáo kết quả.”

Ngụy Ước vỗ vỗ bờ vai gã ta, tươi cười vui vẻ: “Yên tâm đi, chỉ cần có thể tìm

được Hạt Tử bang, sẽ không khiến huynh đệ của ngươi khó xử.” Y nhìn nhìn

xung quanh, “Bây giờ, những nhà kia cũng đang rải đi khắp nơi tìm người, thời

gian không đợi người, theo ta thấy, không nên tiếp tục lề mề nữa?”

Lời y nói có tính quyết định, Đoạn Vân Du chỉ có thể làm theo.