Trong lúc thành viên Hạt Tử bang ở lại đoạn hậu âm thầm than khổ, phía sau
đối thủ đột nhiên truyền đến một tiếng quát nghe quen thuộc, “Giết!”
Ánh sáng bùng lên, một đám người ẩn núp lẻn tới, lao vọt ra, trực tiếp kết hợp
với thành viên Hạt Tử bang trước sau giáp công đám thành viên Trấn Sơn bang.
Đám thành viên Trấn Sơn bang lập tức hai mặt thụ địch, có thể nói là lâm vào
tuyệt cảnh, bên phía tấn công không nhận ra được lai lịch những người giúp đỡ,
nhận thấy những người này không mặc đồng phục của bất kỳ bang phái nào,
bọn chúng rống giận, “Người tới là người nào, không oán không cừu, tại sao
hãm hại?”
Một bóng người lóe qua, ánh sáng vẫy ra, một tiếng keng vang lên, đụng vào
mũi kiếm gã bổ ra, bắn tung ra một đốm lửa, dưới ánh sáng tóe ra, tia sáng đao
thương bất nhập là một cái tay đeo găng tay dây xích, bàn tay này trực tiếp bóp
lấy cổ hắn, răng rắc vặn gãy, thuận thế một chưởng đánh bay ra ngoài.
Người độc thân một mình đột nhập vòng vây giết địch, thân hình tung bay, lại
tiếp tục giao đấu với những thành viên Trấn Sơn bang ở xung quanh.
Đám thành viên Hạt Tử bang đang âm thầm than khổ, thấy vậy thì tinh thần lập
tức phấn chấn, mặc dù người giúp đỡ không mặc bất kỳ y phục bang phái nào,
nhưng bọn họ lại nhận ra được, đây chính là người điều động bọn họ tới Hạt Tử
bang, người xông vào phía trước chính là bang chủ Đoạn Vân Du của bọn họ.
Đúng vậy, là Đoạn Vân Du suất lĩnh hơn trăm nhân nhân viên Phi Ưng bang
chạy tới đúng lúc.
Một đoạn đường vừa rồi, bởi vì Hạt Tử bang bị truy kích, Đồng Tại Thiên chưa
kịp lưu lại kí hiệu chỉ đường, Đoạn Vân Du mặc dù cũng biết phương pháp xác
định đường đi tìm Thiềm vương, nhưng vẫn cảm thấy phân vân, y nghi ngờ đã
xảy ra chuyện. Trong lúc đó chợt có tiếng đánh nhau truyền đến, y lập tức đuổi
tới tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, kết quả âm thầm phát hiện thấy người của
mình bị tấn công, vì vậy, y không thể không xuất thủ hỗ trợ.
Thực ra, Đoạn Vân Du không muốn xuất thủ vào lúc này, sợ bị bộc lộ, nhưng
không còn cách nào khác, nhìn thấy người của mình đang ở thế yếu, không ra
tay là không thể giải thích được với các huynh đệ đồng hành. Vì vậy, với tư
cách là bang chủ, y mới dẫn đầu xuất thủ trước, cũng là muốn tốc chiến tốc
thắng, thực sự không thể kéo dài, không thích hợp để lộ việc Phi Ưng bang
tham gia.
Có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu, chỉ chốc lát sau liền đánh gục
toàn bộ thành viên Trấn Sơn bang tại hiện trường.
Nơi đây không thích hợp ở lâu, Đoạn Vân Du nhanh chóng dẫn người rời khỏi,
mùi máu tươi nồng nặc rất nhanh sẽ dẫn tới rất nhiều Đằng điệt, loài vốn có
khứu giác linh mẫn.
Trên đường nhanh chóng rời khỏi hiện trường, Đoạn Vân Du khẩn trương dò
hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, đám môn đồ làm gian tế vội vàng giải thích rõ tình
huống.
Thì ra là như vậy, Đoạn Vân Du có chút hối hận, đã có người đoạn hậu cho
nhóm người Hạt Tử bang, mình không nên lỗ mãng xuất thủ nhúng tay vào, e
rằng rước lấy phiền phức không đáng có.
Sợ bị người khác nhìn thấy mình đi chung với người của Hạt Tử bang, y lập tức
tách đám người cài vào Hạt Tử bang ra, để cho những gian tế này thực hiện theo
lời dặn dò của Dữu Khánh, quay về bên ngoài.
Nhưng chuyện mà y lo lắng cuối cùng đã xảy ra.
Những thành viên khác của Trấn Sơn bang nghe được tín hiệu gõ lách cách báo
tin, đã chuyển tiếp truyền thông tin ra ngoài. Đã phát hiện được mục tiêu, toàn
bộ nhân mã của Trấn Sơn bang đều đang tập trung về phía bên này.
Những người chạy tới trước phát hiện thấy thi thể của đồng bạn, nhưng không
biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể tiếp tục cất tiếng gõ lách cách
truyền tín hiệu định vị.
Không bao lâu sau, bang chủ Ngụy Ước dẫn theo đám đông nhân mã nhanh
chóng chạy tới, nhìn tình trạng tử thương tại hiện trường, có người nhận ra
trong số người chết có thành viên Hạt Tử bang.
Ngụy Ước ngồi xổm xuống sờ sờ thi thể, thi thể vẫn còn nóng, y đứng dậy cất
tiếng cười nhạt, “Đã khóa được khu vực nào thì dễ làm hơn rồi. Tản hết người
ra ngoài, nhìn thấy lối rẽ thì tách ra hai người đi đuổi theo. Lão tử chất đống
người cũng phải dồn ép cho bọn hắn hiện ra. Ta không tin bọn hắn có thể trốn
được. Một khi phát hiện thấy mục tiêu, không nên vội vàng động thủ, trước tiên
gõ vang tín hiệu đã. Thừa dịp người còn chưa có chạy xa, nhanh!”
Y vung tay lên.
Vù vù vù, một đám đông người lập tức tuân lệnh xuất phát, còn có những nhóm
người đến sau cũng gia nhập truy lùng.
Dưới tình hình bị người tràn ra khắp nơi lục soát khu vực này, đám người Phi
Ưng bang không thể chạy thoát, kể cả bang chủ Đoạn Vân Du ở trong đó, toàn
bộ bị người của Trấn Sơn bang chặn kín trước sau.
Toàn bộ Phi Ưng bang đều nơm nớp lo sợ.
Đặc biệt là Đoạn Vân Du, y nhịn không được âm thầm chửi rửa má nó, không
ngờ bên mình lại phải chống đỡ sấm sét lớn như vậy giùm cho Hạt Tử bang.
Lương Bàn phe phẩy chiết phiến theo sau lưng Ngụy Ước, nghênh ngang đi tới,
gã muốn nhìn xem bộ dạng mấy người Dữu Khánh bị sa lưới sẽ như thế nào,
nhưng khi đi tới phía trước, mới phát hiện thấy đây là một đám người nào đó
không biết, gã không khỏi cau mày.
Vốn vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi chào đón người khác, lúc này Ngụy Ước cũng
phải nhíu mi, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là ai?”
Đối diện với tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền, nói Đoạn Vân Du không khẩn
trương là giả, y không chỉ khẩn trương, hơn nữa còn là cực kỳ căng thẳng, tuy
vậy, biểu hiện mặt ngoài coi như bình tĩnh, y đảo mắt nhìn Lương Bàn, sau đó
chắp tay đáp lời, “Xin chào Ngụy bang chủ, tại hạ là Đoạn Vân Du, bang chủ
của Phi Ưng bang, đây đều là bang chúng Phi Ưng bang ta.”
Về mặt này, y không dám nói dối, Trấn Sơn bang có nhiều người như vậy, quỷ
mới biết rõ có người nào nhận ra mình hay không.
Ngụy Ước hơi nghiến răng, giọng nói dữ tợn: “Hơn hai mươi huynh đệ kia của
ta, là các ngươi giết?”
Đoạn Vân Du vẻ mặt kinh ngạc, “Vì sao Ngụy bang chủ hỏi như vậy? Bang ta
nào dám mạo phạm Trấn Sơn bang, đánh giết thì càng không thể.”
Ngụy Ước chỉ chỉ vào bọn họ, “Ngươi cho rằng mắt ta mù sao? Có một số
người, vết máu vẫn còn mới, mùi máu tươi vẫn còn đang thoang thoảng.”
Đoạn Vân Du mặt đầy kinh ngạc: “Đây là máu bọn ta dính phải khi truy sát Hạt
Tử bang, tuyệt không có bất kỳ liên quan gì đến Trấn Sơn bang.”
Ngụy Ước khẽ vén vén tay áo trái, phải, rõ ràng đã động sát cơ, “Cứng miệng!
Cứ giữ mấy lời cứng miệng đó mà xuống giải thích với huynh đệ đã chết của
chúng ta.”
Rõ ràng y đã không rảnh rỗi dông dài, bất kể có phải là các ngươi hay không,
trước tiên làm thịt rồi nói tiếp.
Đoạn Vân Du kinh hãi, lập tức cất tiếng quát lớn: “Lương công tử, ngươi thật sự
không định chứng minh giúp chúng ta sao?”
Vừa nghe được những lời này, Ngụy Ước sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lương
Bàn.
Đang phe phẩy chiết phiến, Lương Bàn cũng ngây ngẩn cả người, mình chỉ xem
náo nhiệt, tại sao lại kéo mình vào rồi chứ?
“Ngươi biết hắn?” Ngụy Ước nghiêng đầu ra hiệu về phía Đoạn Vân Du.
Lương Bàn nhìn chằm chằm Đoạn Vân Du quan sát kỹ càng một chút, cảm thấy
không có chút ấn tượng nào, còn Phi Ưng bang gì đó nữa, gã cũng không nhớ
ra, khẳng định không có quan hệ gì với mình, gã lập tức bày ra sắc mặt, “Ta biết
cái rắm, đời trước cũng chưa từng gặp. Quỷ mới biết rõ, tạp nham từ đâu toát
ra.”
Ngụy Ước lập tức vụt quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm Đoạn Vân Du.
Đoạn Vân Du lại toát ra một câu, “Lương công tử, lão bản phía sau ta bảo
chúng ta tới đây giúp ngươi trút hận. Ngươi sẽ không phải là không nhận nữa
a?”
Ngụy Ước vừa định nhấc tay hạ lệnh tấn công, nhưng bị Lương Bàn vươn chiết
phiến tới cản cánh tay lại. Y nghi hoặc không hiểu.
Lương Bàn dường như nhớ tới điều gì đó, gã cũng nghi hoặc, hỏi: “Lão bản của
ngươi là?”
Đoạn Vân Du: “Lão bản của ta nói, đã gặp mặt riêng tư với Lương công tử tại
Khối Lũy thành, mong muốn kết giao bằng hữu với Lương công tử. Lần này,
Phi Ưng bang ta phụng lệnh đến đây chính là vì Hạt Tử bang, là tới giúp Lương
công tử làm cho xong việc. Lão bản của ta nói, nếu như gặp được Lương công
tử, chỉ cần nói như vậy, Lương công tử tự nhiên sẽ biết là địch hay là bạn. Lão
bản cũng không nói gì hơn về chuyện khác.”
Lương Bàn chợt bừng tỉnh hiểu ra, đã biết đối phương nói đến người nào, khẳng
định là tên đeo mặt nạ kia, cho nên gã không còn nghi vấn gì nữa, bởi vì có một
số lời nói gã chỉ nói riêng với người đeo mặt nạ, nếu người đeo mặt nạ không
nói ra thì người ngoài sẽ không thể biết.
Lúc này chiết phiến trong tay lại lần nữa gõ lên cánh tay Ngụy Ước, ho một
tiếng, “Quả thực là hiểu lầm, người mình.”