Một bên trốn, một bên truy.
Vừa nhìn thấy phản ứng của đối phương không chút nào ham chiến, và còn làm
động tác kêu gọi người, Dữu Khánh lập tức cảm thấy không ổn, hắn cất tiếng
gọi lớn: “Đừng đuổi theo, đi!”
Thành viên Hạt Tử bang đang tích cực truy sát nghe tiếng gọi thì khẩn cấp dừng
lại, quay đầu lại phát hiện thấy đã chạy ra khỏi con đường đi nhầm kia, bọn hắn
đương nhiên là đổi sang con đường khác, quả nhiên con đường này đi thẳng một
mạch không lo, nhưng rất nhanh bọn hắn lại phải đối mặt với một ngã ba cần
đưa ra lựa chọn.
Đây chỉ là một rắc rối không đáng kể, rắc rối lớn nhất chính là năm tên thành
viên Trấn Sơn bang kia, bọn họ quay lại bám chặt ở phía sau.
Hạt Tử bang đuổi, bọn họ bỏ chạy, Hạt Tử bang lui, bọn họ liền quay lại truy
tung, không có đến gần, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với Hạt Tử
bang, tay cũng không dừng liên tục gõ vang cành cạch cành cạch, khiến cho
toàn bộ người Hạt Tử bang nghe mà tâm phiền ý loạn, giống như có ma âm
văng vẳng bên tai.
Hơn nữa, sau đó phía bên Trấn Sơn bang lại có năm người chạy đến, cũng gia
nhập vào đội ngũ quấy rầy kiểu lùi lùi tiến tiến này.
Tiêu rồi, Dữu Khánh biết điều mình lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, sau khi
tiến vào nơi đây, hắn liền phát hiện thấy tình hình phía dưới này không giống
như hắn tưởng tượng.
Bộ tạp kỹ Quan Tự quyết mà hắn dự kiến dùng để đề phòng nguy hiểm, không
thể hoàn toàn phát huy được tác dụng tại nơi này. Việc này có liên quan đến
luồng không khí trong địa đạo, khi hắn di chuyển ngược chiều dòng không khí,
Quan Tự quyết của hắn nhìn không ra được kết quả gì cuối hướng gió, không
chỉ bởi vì vấn đề bọn hắn lựa chọn lối đi, mà ở trong lòng đất này là không có
một cái thông đạo nào thông suốt để cho dòng không khí có thể chảy ổn định
xuống nền đất.
Cho nên, một khi bị cuốn lấy tại trong lòng đất này, sẽ rất khó thoát thân, muốn
ào ào chạy trốn thì tất nhiên sẽ đụng phải những đám độc vật kia rồi sẽ gây ra
động tĩnh đánh nhau, còn để xác định được đường đi chính xác tại các ngã rẽ thì
tốc độ sẽ bị chậm lại, không cắt đuôi được đám người phía sau.
Tại thời điểm này, Đồng Tại Thiên đột nhiên lên tiếng: “Tìm đến ngã rẽ tiếp
theo bố trí người lại mai phục, đợi khi bọn chúng theo tới, chúng ta tại phía sau
chặn kín đường lui của chúng, trước sau giáp kích, một lần giải quyết đi.”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy còn kịp sao? Ngươi dám đảm bảo
những thành viên Trấn Sơn bang khác sẽ chờ đến khi chúng ta đánh xong mới
chạy tới?”
Đồng Tại Thiên nôn nóng, “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu cứ bị cắn chặt như
vậy, chúng ta không thể thoát thân, sẽ sớm bị đám đông nhân mã Trấn Sơn bao
vây.”
Dữu Khánh dứt khoát nói: “Có một cách, cũng rất đơn giản, chỉ cần có người
đoạn hậu là được, ngăn cản bọn chúng một hồi, tranh thủ một chút thời gian cho
chúng ta thoát thân.”
Mọi người vừa chạy đi, vừa chìm vào trầm mặc, không người nào hé răng, đều
biết rõ ở lại đoạn hậu rất nguy hiểm.
Mục Ngạo Thiết giơ kiếm cảnh giác bên cạnh hắn đột nhiên cất tiếng: “Ta dẫn
người đi đoạn hậu.”
Dữu Khánh nghe y nói mà muốn trợn tròn con mắt, rất muốn hỏi lão Cửu xem
có bị bệnh gì hay không, tại thời điểm này gây loạn làm gì, nếu như đụng phải
nguy hiểm liền cần ngươi xông pha, ta còn cần dẫn theo nhiều gian tế như vậy
để làm gì? Chúng ta cần phải liều mạng bảo vệ đám gian tế bất cứ khi nào cũng
có thể gây bất lợi cho chúng ta hay sao?
Tại thời điểm này, hắn không thể không xin đám gian tế này tha thứ cho sự ích
kỷ của hắn, dứt khoát từ chối: “Không được, ngươi không thể xảy ra chuyện
được, ngươi có một chân với Liên Ngư, nếu thật sự lấy được bảo châu, khi đột
phá vòng vây, còn cần dùng ngươi làm tấm mộc. Ngươi là con át chủ bài của
chúng ta, không thể đánh ra ngoài vào lúc này.”
Lần này, hắn cũng không quan tâm nổi tới việc Mục Ngạo Thiết có vui vẻ hay
không, hắn làm rõ mối quan hệ giữa Mục Ngạo Thiết và Liên Ngư trước mặt
mọi người.
Không còn cách nào khác, cho dù không đặt nặng đám gian tế, vào thời điểm
này, hắn cũng phải có một lời giải thích với đám gian tế, với toàn bộ Hạt Tử
bang, không thể để lại ấn tượng hắn không để ý tới sự sống chết của người
khác, nếu không, mọi người làm sao còn có thể tiếp tục cùng đi con đường phía
sau? Người của Phi Ưng bang cũng là người, là người thì đều sẽ cân nhắc có tốt
cho mình hay không.
Mục Ngạo Thiết thì giống như bị tát cho một cú vào mặt, hai má nóng bừng,
nếu không phải tình huống hiện tại khẩn cấp, y đúng là không biết mình sẽ bộc
lộ ra biểu cảm như thế nào.
Đúng vậy, ngay từ đầu Dữu Khánh đã thuyết phục y, sẽ lợi dụng mối quan hệ
giữa y và Liên Ngư để làm cái cớ, nhưng đó là nói để đối phó với người của
năm đại bang phái, còn gặp người nào cũng đều nói với người ta rằng y có một
chân với Liên Ngư thì tính là chuyện gì chứ?
Lúc này, Dữu Khánh đã không nghĩ ngợi gì đến tâm tình của y nữa, tiếp tục nói:
“Cử hai mươi người đi đoạn hậu, sau khi bắt được Đồng Tước hồ, chia một
thành lợi nhuận!”
Người ta thường nói đã có trọng thưởng tất có dũng phu, nhưng chưa chắc đã có
hiệu quả trong tất cả trường hợp, ít nhất hiện tại không có người nào hé răng
nhận lời.
Dữu Khánh đành phải bổ sung thêm một lời đốc chiến: “Tam đương gia, người
là ngươi lựa chọn, ta một mực ở tại Thạch Tâm cư, không có tiếp xúc nhiều với
bọn họ, e rằng bọn họ không tin ta, bình thường đều là ngươi tiếp xúc bọn họ,
ngươi chọn hai mươi người đi đoạn hậu đi.”
Đến lúc này, hắn không có gì để do dự, trực tiếp chỉ định đám gian tế đi ngăn
cản.
Đồng Tại Thiên không nói nên lời, gã cũng không thể để cho huynh đệ Phi Ưng
bang kiêm Hạt Tử bang chịu chết vô ích a, chỉ có thể là vừa lui vừa than khổ:
“Bang chủ, Trấn Sơn bang thế lớn, chỉ hai mươi người e rằng không chống
được!”
Dữu Khánh: “Không yêu cầu các ngươi huyết chiến đến cùng, chỉ cần ngăn bọn
chúng lại, tranh thủ một chút thời gian để cho mọi người rời đi là được, cảm
thấy thời gian đủ rồi thì có thể rút ngay. Khi rút đi cứ việc yên tâm, bọn chúng
muốn tìm chính là chúng ta, không phải các ngươi, cho nên sẽ không quấn lấy
các ngươi. Sau khi thoát thân cũng không nên đi tìm chúng ta, trước tiên trở ra
bên ngoài, chờ chúng ta tại ngoài Vạn Hác trì.”
Lời đã nói đến nước này, chuyện cũng đã đến tình trạng này, trừ khi không
muốn hành động thành công, còn không, một trận chém giết đã tránh không
được nữa, đang đi nhanh, Đồng Tại Thiên không thể không khẩn cấp dừng lại,
nhanh chóng đứng sang một bên, để cho một số người nhất định đi qua, sau đó
vung kiếm chặn lại những nhân thủ đi sau.
Gã nắm rất rõ số lượng thành viên Hạt Tử bang, một kiếm cản lại này không
nhiều không ít, vừa vặn giữ lại hai mươi người, gã xách kiếm hạ lệnh: “Người
còn lại đoạn hậu…”
Sau khi dặn dò lại những bố trí, sắp xếp của bang chủ cho bọn họ, gã lập tức lắc
mình truy đuổi theo đám người Dữu Khánh. Gã là nhân vật nằm vùng quan
trọng, lưu lại bên cạnh mục tiêu chính để nắm vững tình hình mới trọng yếu
hơn.
Hai mươi tên thành viên Hạt Tử bang lập tức xếp thành mấy hàng, xách theo vũ
khí ngăn chặn lối đi.
Mười tên thành viên Trấn Sơn bang không thể không dừng lại, cũng không dám
tùy tiện xông lên.
Xét về thực lực cá nhân, không phải nói bang phái nào lớn, thực lực phổ biến
của người trong bang là có thể cao cường, nhiều nhất chỉ là có nhiều cao thủ
hơn một chút, bang chúng phổ thông nếu thực sự đụng phải một đám không sợ
ngươi ỷ thế hiếp người, vậy thì cũng không thể hoành hành.
Dù tiến tới không được, tay bọn chúng vẫn không dừng gõ lên vách hang tạo ra
những âm thanh cành cạch kịch liệt.
Đám thành viên Hạt Tử bang chặn tại đó cũng hi vọng có thể một mực giằng co
như vậy, kéo dài đến khi ngăn cản đủ thời gian rồi, bọn họ liền có thể không
chiến mà chạy.
Nhưng thực tế luôn luôn tàn khốc, đột nhiên lại có năm tên thành viên Trấn Sơn
bang chạy tới, sau khi hỏi thăm tình hình từ đồng bạn, người cầm đầu nhóm
người mới tới trầm giọng nói: “Sao có thể đứng xem mục tiêu chạy mất, về sau
bang chủ sẽ không tha cho chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào giải thích
với những huynh đệ khác. Xông tới đi, trước tiên xông qua mấy người tiếp tục
bám theo rồi tính tiếp, lên!”
Gã ta dẫn đầu xông tới trước, mười mấy người lập tức đuổi theo xông lên. Hai
bên trong nháy mắt liền lách cách chém giết với nhau, vừa ra tay đã bắt đầu liều
mạng.
Đối với sự cơ động tránh né trong giao đấu, không gian nơi này có hơi nhỏ, Hạt
Tử bang với hai mươi người có ưu thế hơn, vững vàng ngăn cản lại.
Nhưng không ổn chính là, sau đó lại vọt tới năm thành viên Trấn Sơn bang.
Năm người này còn chưa gia nhập vào cuộc chiến, lại có năm người chạy tới,
hai mươi lăm người mạnh mẽ xông lên, cũng may không gian có hạn, không
phát huy được ưu thế về nhân lực.
Hai bên bắt đầu liên tục có người bị thương, bắt đầu có người đổ xuống, bắt đầu
máu thịt tung bay.