Bán Tiên

Chương 848: Rắc rối rồi




Thời gian vừa đến, không chỉ sương mù ở bên ngoài bị gió thổi tan, sương mù

trong mê cung dưới lòng đất cũng không còn tiếp tục hình thành, vách hang ẩm

ướt trơn trượt, ánh sáng từ Huỳnh thạch trên tay các thành viên Hạt Tử bang

dường như có thể phản chiếu tại trên vách hang động.

Các loại vũ khí đao kiếm đều đã được rút ra khỏi vỏ, cầm sẵn trên tay, trên

đường đi luôn luôn cảnh giác xung quanh.

Thỉnh thoảng, bọn hắn cũng có thể loáng thoáng nghe được một số động tĩnh

đánh nhau với độc vật truyền đến, không biết là bang phái nào đang bận rộn.

Nhưng may mà, bọn hắn dường như đã lựa chọn được một tuyến đường hợp lý

nhất, trên con đường đi tới này bọn hắn gần như không gặp phải những độc vật

được đồn đại bên ngoài.

Tuyến đường này cũng không phải là một con đường đơn độc, từ phía trên lòng

núi đi xuống dưới, nó là một con đường đơn độc lập, nhưng khi đến lòng đất thì

lại giao cắt với rất nhiều con đường khác. Tại những ngã giao, bọn hắn vẫn có

thể nhìn thấy được những độc vật đó, điều kỳ lạ là, đám độc vật chạy truy đuổi

theo vừa đến con đường mà bọn hắn đang đi thì không tiếp tục đuổi theo nữa,

còn lui tránh ra ngoài.

Chính vì nguyên nhân này, bọn hắn mới có thể tìm được tuyến đường đi tốt

nhất.

Bên trong hang động luôn luôn có một mùi tanh hôi khác lạ, lúc đầu mọi người

còn nín thở chịu đựng, về sau lâu dần cũng quen, không còn cách nào khác,

không thể tránh được.

Chẳng bao lâu, phía trước lại xuất hiện một lối rẽ, hai người đi trước mở đường

tránh ra, bốn người theo ở phía sau tiến tới.

Hai người trong số đó, trên tay mỗi người cầm một con “Đằng điệt” dài chừng

ba thước, nếu không phải nó một mực giãy giụa tìm cách thoát ra, còn tưởng

rằng đó là một cành dây leo, đây có lẽ chính là nguồn gốc cho cái tên của nó.

Nó có màu nâu đất, hoàn hoàn hòa nhập với môi trường xung quanh, nếu không

chú ý tới, sẽ không dễ phát hiện ra được, rất dễ dàng bị nó đánh lén.

Hai con tiểu “Đằng điệt” này, cái đầu không ngừng mở ra như nụ hoa, trong cái

miệng dính dính thỉnh thoảng có chất lỏng màu xanh lục tuôn ra như nước, nhỏ

giọt lên mặt đất thì sẽ gây ra những tiếng xèo xèo và có khói bốc lên, mặt đất bị

ăn mòn ra những cái lỗ, chỉ cần thoáng nhìn liền biết là một thứ kịch độc, một

khi bị thứ này phun lên người, cần phải lập tức róc thịt khoét xương, nếu không,

nó có thể khiến cả người biến thành một đám mủ.

Tuy nhiên, bởi vì từ khi bị bắt đến nay đã phun ra quá nhiều, độc dịch đã bị

phun cạn, nó chỉ có thể phun ra một chút bày tỏ phản đối.

Còn có đống răng nanh nhỏ dày ở trong miệng cũng đã bị lưỡi kiếm cạy đi sạch

sẽ.

Hai người một tay bấm cổ Đằng điệt, một tay gỡ cái đuôi quấn quanh trên tay,

lần lượt ném hai con Đằng điệt về phía hai nhánh đường rẽ.

Trên tay hai người khác thì mỗi người bắt một con “Ngọc sí kim thiềm”, cũng

chỉ là Kim thiềm còn nhỏ, chỉ lớn cỡ cuốn sách, hình dáng không khác lắm với

con cóc bình thường, tổng thể vàng óng ánh, bốn cái móng vuốt đen thui đang

co mở, giữa tứ chi có màng cánh màu trắng, còn cái lưỡi trong miệng, thứ có

thể làm hung khí hung đã bị cắt bỏ.

Hai con tiểu kim thiền cũng bị chia ra ném về phía hai nhánh đường rẽ.

Con Đằng điệt được ném ra trước ở lối đi bên trái, lóe lên nhảy đi ra, nhảy lên

vách hang trườn như rắn, rồi thân thể chợt gập lại, sau đó bật mạnh phóng ra

như một mũi tên, tránh né đám người, bắn về lối đi phía bên phải. Nó mặc dù

không có con mắt nhưng khứu giác cực kỳ linh mẫn, biết rõ nơi để tránh thoát

đám người vừa mới bắt nó.

Chẳng mấy chốc sau đó, con tiểu Kim thiềm trong lối đi bên trái cũng chạy ra,

là bay ra, nó ở trong không trung chợt rẽ ngoặt, đạp lên vách đá, muốn bay vào

lối đi bên phải, nhưng lại bị bàn tay bắt nó lúc trước chụp lại, vì vậy nó chỉ có

thể một lần nữa vùng vẫy bốn trảo để phản đối.

Đám người Hạt Tử bang nhìn đã quen không còn kinh ngạc nữa, không chút do

dự cùng nhau rẽ trái tiếp tục đi tới.

Đây chính là cách bọn hắn lựa chọn con đường chính xác, phương pháp này

được Dữu Khánh lấy ra từ trong bản bút ký cổ đại kia, người ghi chép người

cũng là tình cờ phát hiện ra được, nói rằng tuyến đường này có thể là lối đi dành

riêng cho Thiềm vương đi ra ngoài, có tính uy hiếp tương đối với các loài độc

vật khác.

Nhờ vậy, hành trình của bọn hắn vô cùng suôn sẻ, không cần phải đánh nhau

với đám độc vật kia, cũng không cần phải vòng vòng vèo vèo khắp các lối đi

giống như mê cung trong lòng đất này.

Ngoại trừ Đồng Tại Thiên bởi vì được Đoạn Vân Du chỉ điểm, nghi ngờ điều

này có khả năng liên quan với bản bút ký kia, những người khác không biết tình

hình thì cho rằng sự “Suôn sẻ” này là nhờ có lão bản nương Liên Ngư của

Thạch Tâm cư, từ đó, bọn họ càng thêm phấn khởi đi theo bên cạnh bang chủ.

Ầm ầm…

Một tràng âm thanh nổ vang chấn động từ xa xa truyền tới, một đám người dồn

dập dừng lại, quay đầu nhìn, Dữu Khánh lẩm bẩm tự hỏi, “Chuyện gì vậy nhỉ?”

Mạt Lỵ đáp: “Chắc là người của mấy bang phái kia bắt đầu đánh nhau.”

Dữu Khánh: “Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được Thiềm vương sao?”

Cao Trường Đài hoài nghi: “Không phải tuyến đường chúng ta đang đi mới là

con đường tốt nhất sao? Bọn họ làm sao lại tìm được Thiềm vương trước, nghe

động tĩnh này, hẳn là tại phía sau chúng ta.”

Dữu Khánh không hiểu, “Còn chưa tìm được Thiềm vương, bọn họ đã có thể

tiêu hao nhau sao?”

Trong lúc nói chuyện, tiếp tục có âm thanh ầm ầm mơ hồ truyền đến, liên tục

không ngừng.

Nghiêng tai lắng nghe một hồi, Đồng Tại Thiên nói: “Âm thanh truyền đến

không bình thường, nghe có vẻ như đánh nhau nổ ra tại nhiều nơi. Xem ra

những đại bang phái đó đã thực sự đấu võ với nhau rồi. Chẳng lẽ thật là tìm

được Thiềm vương rồi sao?”

Mạt Lỵ: “Nếu không, chúng ta đi xem coi thế nào?”

Phạm Cửu khuyên nhủ: “Chư vị, chúng ta vẫn chưa rõ vì sao những đại bang

phái đó đánh nhau, hơn nữa, nếu thực sự là đánh nhau bởi vì Thiềm vương, dựa

vào thực lực của chúng ta, chạy tới có tác dụng gì sao? Chỉ cần một cao thủ

Thượng Huyền liền có thể khiến chúng ta chịu không nổi. Chúng ta chạy đến đó

cũng đoạt không thắng. Vì một tình huống không chắc chắn mà từ bỏ con

đường tranh đoạt do lão bản nương cung cấp, là không thích hợp.”

Mọi người nghe xong hoặc nhiều hoặc ít gật đầu, liên tục thể hiện tán đồng.

Duy chỉ có Mục Ngạo Thiết là mặt mày bí xị.

Ngược lại, Dữu Khánh không hoàn toàn đồng ý với lời Phạm Cửu nói, hắn cho

rằng trong tay mình còn có con bài tẩy Lương Bàn, chỉ cần lợi dụng Lương Bàn

thỏa đáng, chưa chắc đã không thể hái đào từ trên tay năm đại bang phái kia.

Đương nhiên, hắn cũng có điểm tán đồng với lới nói của Phạm Cửu, đó chính là

chưa biết chắc chắn được vì sao đám người đó đánh nhau, mà lúc trước hắn lại

căn dặn Lương Bàn ở lại nơi lều trại của Cống Sơn đường, muốn tìm Lương

Bàn thì phải leo ra ngoài Vạn Hác trì.

Hơn nữa, hắn đã xuống đến vị trí rất sâu trong lòng đất, căn cứ vào ghi chép

trong sách cổ, bọn hắn chỉ cách sào huyệt Thiềm vương không còn xa nữa. Sau

một hồi nghĩ lui nghĩ tới, hắn cảm thấy trước tiên cần phải tìm đến sào huyệt

của Thiềm vương, nhìn xem thế nào rồi tính tiếp.

Khi hắn phục hồi lại tinh thần, phát hiện thấy tất cả đám người cầm Huỳnh

thạch chiếu sáng trên tay đang dõi đôi mắt trông mong nhìn mình, rõ ràng đều

đang đợi hắn đưa ra quyết định.

Âm thanh ầm ầm vẫn đang tiếp tục, hắn cất một câu than thở, “Ta sợ động tĩnh

đánh nhau cứ vang lên như thế này sẽ làm cho Thiềm vương sợ hãi chạy mất.”

Dứt lời, hắn phất tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến tới trước.

Một đám người Tinh Nguyệt bang lấy bang chủ Cô Dương cầm đầu cũng bị

động tĩnh ầm ầm làm cho dừng bước, dồn dập quay đầu nhìn lại.

Tạ Nhi ngập ngừng hỏi: “Ai đánh với ai rồi?”

Có người nói: “Phải chăng có nhà nào đó phát hiện được người của Hạt Tử

bang hay không chứ?”

Cô Dương: “Bất kể là nhà ai phát hiện được Hạt Tử bang, Hạt Tử bang đều

không có năng lực đánh với nhà đó tạo ra một loạt động tĩnh mãnh liệt như

vậy.”

Mọi người tỉ mỉ lắng nghe, quả thực, động tĩnh tranh đấu không phải đến từ một

chỗ.

Tạ Nhi: “Vậy, có phải là đã phát hiện thấy Thiềm vương, đang tranh đoạt với

nhau hay không?”

Cô Dương nhìn về phía tối tăm phía trước, “Bất kể là tranh đoạt Thiềm vương

hay là Hạt Tử bang cũng sẽ không lập tức đánh ra nhiều động tĩnh phân tán như

thế. Chúng ta đã xâm nhập sâu xuống phía dưới này vẫn chưa tìm được Thiềm

vương, ở xa phía sau lại phát hiện được, các ngươi cảm thấy khả năng này có

lớn hay không? Có lẽ là có người đang cố ý làm ra thủ đoạn gì đó thu hút người

của các phái quay trở lại, giúp mình tạo ra cơ hội để có thể tìm được Hạt Tử

bang trước tiên.

Hạt Tử bang lần này mặc dù thế đơn lực bạc, nhưng là lai giả bất thiện, dám nói

dối ngay trước mặt ta, không sợ ta tìm bọn hắn tính sổ, tất nhiên đã có mức độ

nắm chặt nhất định, chắc chắn là được ‘Quý nhân’ chỉ điểm, Hạt Tử bang rất có

khả năng tìm được Thiềm vương trước tiên. Vì sao có động tĩnh tranh đấu đó,

những huynh đệ ở gần tự nhiên sẽ quay trở lại kiểm tra.”

“Quý nhân” mà bà ta nói tới chính là ám chỉ Liên Ngư, chỉ là, bà ta không thể

tùy tiện nói lung tung trước mặt mọi người.

Mọi người trầm tư suy nghĩ, đều hiểu được ý của bà ta, muốn tìm được Thiềm

vương, trước tiên cần phải tìm được Hạt Tử bang.

Tạ Nhi phất tay ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục tiến tới tìm kiếm.

Đi chưa được mấy bước, Cô Dương đột nhiên hỏi: “Lúc trước các ngươi đi

xuống dò đường, không phải nói có âm thanh gào khóc thảm thiết gì đó sao? Vì

sao đã xuống sâu như vậy, ta vẫn không nghe được một chút động tĩnh nào như

vậy?”

Ở bên cạnh lập tức có người tiến lên, chính là người lúc trước phụ trách đội dò

đường, gã có chút lúng túng trả lời: “Bang chủ, lúc trước quả thực có những âm

thanh kinh khủng đó. Đi xuống không được bao lâu đã có thể nghe được. Cũng

không chỉ có chúng ta nghe được, gặp được người dò đường của các bang phái

phái, bọn họ cũng nói như vậy. Còn vì sao bây giờ không nghe được những am

thanh đó nữa, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”

Cô Dương nghe nói vậy, cau mày, không nói gì nữa.

Sương mù bên trong Vạn Hác trì đã tan hết, đám người Kỳ Nguyệt Lang của

Cống Sơn đường, nhân mã lưu lại của năm đại bang phái, toàn bộ dời bước đến

bên bờ trì, nhìn chằm chằm vào bên trong trì, bọn họ cũng mơ hồ nghe được

động tĩnh tranh đấu từ phía dưới truyền lên.

Nam Trúc cũng nhảy lên, đến bên vách đá, đầy mặt vẻ kinh nghi, hai tay xoa

xoa vào nhau, trong lòng đầy bất an và lo lắng, tranh đoạt đã bắt đầu rồi sao?

Đứng bên vách đá, Kỳ Nguyệt Lang lắc đầu tắc lưỡi, “Nghe động tĩnh này,

thanh thế đánh nhau không nhỏ a!”

Động tĩnh đánh nhau nhỏ một chút cũng có, xuất hiện tại phía trước nhóm bang

chúng Hạt Tử bang.

Vừa mới đi tới giao lộ một cái lối rẽ, đám người Dữu Khánh chợt sửng sốt, tại

sao đã có người chạy đến phía trước bọn hắn rồi chứ, người nào mà vội vàng,

gấp gáp như vậy nha?

Nghe thấy tiếng động giống như là tiến về phía bên này, bọn hắn nhanh chóng

ném độc vật trên tay ra, vừa dò xét được một con đường, bọn hắn lập tức chui

vào, rón ra rón rén rời đi.

Sau đó, âm thanh đánh nhau biến mất, phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng

bước chân, rõ ràng là đám người đó cũng rẽ vào lối đi này, tốc độ truy đuổi còn

rất nhanh.

Đám người Dữu Khánh lập tức nắm chặt thời gian chạy đi, rất nhanh lại xông

đến ngã rẽ kế tiếp.

Người mở đường tránh đường ra, nhưng không có người nào tiến tới, mọi người

giơ Huỳnh thạch lên chiếu rọi, mới phát hiện ra lúc nãy vì sốt ruột chạy đi, đã

không đúng lúc thu lại độc vật tìm đường, bây giờ trên tay không còn thứ gì để

lựa chọn đường đi.

Tiếng bước chân phía sau đã rất rõ ràng, chỉ cần quẹo qua đoạn đường cong đó

là có thể nhìn thấy ánh sáng Huỳnh thạch trên tay.

Không thể quan tâm được nhiều nữa, một đám người lập tức lựa chọn một lối đi

trông có vẻ sạch sẽ, không có độc vật, xông vào ẩn núp trước rồi tính tiếp.

Nhưng mới chạy vào không được bao lâu, một nhóm người liền biết gặp phiền

phức rồi, bọn hắn nhìn thấy trên vách động bám đầy Đằng điệt, to như bắp đùi

người, há to chiếc miệng đầy răng nanh phun độc đánh tới.

Mọi người lập tức vung đao múa kiếm, và vì vậy, không thể tránh khỏi phát ra

âm thanh tranh đấu.

Hậu quả có thể tưởng tượng được, phía sau rất nhanh liền xuất hiện ánh sáng

lấp lóe, năm bóng người xuất hiện, trên y phục đang mặc có thêu một ngọn núi,

chính là người của Trấn Sơn bang.

Nhìn thấy bang chúng của Hạt Tử bang, năm người rất vui mừng.

Nhìn thấy bọn họ chỉ có năm người, Dữu Khánh lập tức phất tay chỉ đến, gọi to,

“Nhanh, bắt bọn họ!”

Bang chúng Hạt Tử bang đương nhiên biết rõ để cho những người này chạy

thoát sẽ có hậu quả gì, một đám người lập tức ào ạt đuổi theo, Đồng Tại Thiên

hăng hái tại phía trước.

Năm người Trấn Sơn bang không có liều mạng với bọn hắn, nhanh chóng lui về

phía sau, đồng thời khẩn cấp gõ cành cạch lên vách đá.