Bỏ cửa hàng xuống, chui ra ngoài, gã lôi tấm bảng tên Thiêu Sơn Lang đeo trên
cổ ra ngoài, sau đó tươi cười tiến đến gần nhân viên của mấy phái để tìm hiểu
tình hình thi đấu.
Nhưng chưa nói được mấy câu, lại có người của Cống Sơn đường chạy đến đây
đuổi gã đi, nói rằng nơi này là khu vực đặc biệt dành cho tranh đoạt, ngươi
khiêng cửa hàng chạy vào trong Vạn Hác trì sẽ không ai quản, nhưng người
không liên quan không được vào khu vực này, để tránh gây trở ngại thi đấu.
Nam Trúc đành phải khiêng cửa hàng rời khỏi khu vực lồi ra này. Sau khi đặt
cửa hàng xuống tại khu vực bên ngoài, gã lại tản bộ vào trong nói chuyện phiếm
với nhân viên lưu lại của năm đại bang phái, gã rất biết tám chuyện, không bao
lâu sau đã chụm đầu chuyện trò vui vẻ với mọi người.
Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra, người của Cống Sơn đường lại tới đuổi gã ra
ngoài, cảnh cáo gã lần nữa, Thiêu Sơn Lang cũng là người không liên quan,
cũng không được tự ý xông vào.
Nam Trúc không quan tâm, gã đã dò hỏi được đáp án cho điều mình lo lắng,
đến bây giờ các bên vẫn chưa có dấu hiệu đánh nhau.
Đương nhiên, sẽ không có ai nói cho gã biết về quá trình thi đấu cụ thể, hay
hiện trường đang xảy ra chuyện gì.
Đi tới bên cạnh Vạn Hác trì, nhìn vào trong sương mù mờ mịt mấy lần, gã thở
dài. Gã vẫn rất lo lắng, nhưng mà mình không biết rõ tình hình trong đó, không
biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại gã làm việc chính, gã treo mấy tấm
biển sát lại với nhau, ghép thành một dòng thông báo chữ lớn, thu mua Tam Túc
ô.
Lúc trước còn tại Khối Lũy thành, hàng ngày vẫn có liên lạc với nhau, gã cũng
biết được thông tin liên quan giữa Vạn Hác trì và Tam Túc ô, nếu đã tới đây, gã
đương nhiên không thể ngồi nhìn.
Trên vách đá phía sau ngọn núi cao nhất, có một bóng người từ phía dưới leo
lên trên, tìm đến tảng đá hình đầu hổ lồi ra kia, cũng tìm vào trong hang động
phía dưới khối đá, chính là bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang, người
cũng đã đọc qua bản bút ký cổ đại kia.
Chui vào bên trong động, sau một lúc cảnh giác, y bắt đầu quan sát hiện trường,
phát hiện thấy trên mặt đất có nhiều cành khô bị đạp gãy, và có nhiều dấu chân
còn mới lưu lại trên phân chim, y không khỏi mỉm cười thì thầm, “Dự đoán
không sai, quả nhiên là tiến vào từ nơi này.”
Chẳng bao lâu sau, y lại tìm thấy một dấu “cộng” chỉ đường tại trên vách động,
đầu dài chỉ vào phía sâu trong hang động.
Lúc này y không do dự nữa, quay trở về cửa hang, móc một viên đá nhỏ bên
ngoài hang, trực tiếp ném xuống vách núi, phía dưới có âm thanh lạch cạnh
loáng thoáng truyền lên, sau đó không lâu, một đám người nhanh nhẹn leo lên
trên.
Đều là người của Phi Ưng bang nhưng không mặc đồng phục của Phi Ưng
bang. Một đám người cùng với y cất bước tiến tới trước theo những dấu hiệu
chỉ đường liên tục xuất hiện.
Ở chỗ sâu trong lòng đất Vạn Hác trì, tại trung tâm một giao lộ, một đám người
Trấn Sơn bang tạm thời dừng lại, không biết nên đi theo hướng nào.
Vệ Cát, người dẫn đầu, lại vung tay lên chỉ về hai bên, ra hiệu cho mọi người
chia quân làm hai đường.
Đám người đi theo phía sau đang chuẩn bị chấp hành, Cố Nhân Sơn chợt lên
tiếng ngăn lại, nói: “Không thể tiếp tục chia ra nữa.”
Mọi người sửng sốt, Vệ Cát cũng quay người nhìn y.
Đội nhân thủ này chỉ còn lại có khoảng hai mươi người, phần lớn đều được chia
tách ra trên đường truy kích, trên đường đi cũng xảy ra một số chuyện, bị “Đằng
điệt” và “Ngọc sí kim thiềm” tập kích, một số đã tử thương, trong số những
người trước mắt, có mấy người trên thân có lỗ máu.
Cố Nhân Sơn lấy làm lạ nói: “Chúng ta một mực truy đuổi ngựa không dừng
vó, đuổi cho đến bây giờ, tại sao không phát hiện ra được bất kỳ dấu vết nào của
Hạt Tử bang?”
Nghe hỏi như vậy, Vệ Cát cũng cảm thấy kỳ lạ, Sơn Hải bang tuy rằng chia tách
ra, nhưng có thể một lần đoạt được Đồng Tước hồ cũng không phải loại ngồi
không, lúc trước nói đây là đại bang phái đệ nhất tại Thiên Tích sơn cũng không
quá, hiện nay vẫn có được mấy trăm người vung ra ngoài tìm kiếm, cũng đã
thống nhất với nhau dùng âm thanh bộ gõ để làm tín hiệu liên lạc.
Sau khi tiến vào trong lòng đất, bọn họ đã làm thử mấy lần, âm thanh gõ vang
trong này có thể truyền đi rất xa.
Truy đuổi cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tín hiệu nào truyền đến, chứng
tỏ các nhóm nhân mã tản ra tìm kiếm cũng không phát hiện thấy bất kỳ dấu vết
nào của Hạt Tử bang.
Vệ Cát thử trả lời: “Bang chủ, phải chăng Hạt Tử bang hoàn toàn không có
xuống đây, mà thừa dịp sương mù đã trốn ra ngoài?”
Cố Nhân Sơn: “Bên ngoài chắc hẳn cũng đã tan hết sương mù rồi, nếu như bọn
hắn còn ở bên ngoài, người của chúng ta phát hiện thấy tự nhiên sẽ truyền thông
tin cho chúng ta.”
Tại bên cạnh có một người toát ra một câu, “Cũng có khả năng bọn hắn trốn ở
một nơi nào đó bên ngoài, ẩn nấp bất động, nên người của chúng ta không phát
hiện được.”
Cố Nhân Sơn lắc đầu, “Khả năng này không lớn, nếu như là trốn ở bên ngoài
không muốn tham dự, tự động bỏ cuộc không tranh đoạt nữa, vậy thì không cần
phải trốn trốn tránh tránh, và cũng không cần thiết phải làm động tác giả để đắc
tội nhiều người như vậy. Đã có động tác, chắc chắn là vẫn theo đuổi mục tiêu
tranh đoạt.”
Mọi người nghe vậy thì gật đầu, cảm thấy bang chủ nói có lý.
Vệ Cát trầm ngâm nói: “Lẽ nào thật sự từ chỗ khách sạn lấy được bản đồ đường
đi trong lòng đất này, cho nên không có gì do dự hay sai lệch, đi thẳng đến địa
điểm mục tiêu ở chỗ sâu hay sao?”
“Có lẽ vậy.” Cố Nhân Sơn hừ một tiếng, dứt khoát hạ lệnh: “Không thể tiếp tục
chia binh truy đuổi nữa, lực lượng của từng nhóm mỏng manh yếu ớt, rất dễ
dàng bị những bang phái khác xử lý, rút về. Gõ tín hiệu báo cho các nhóm
huynh đệ, tập trung các nhóm đuổi bắt trở về.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Vệ Cát khó thể tin nổi, hỏi: “Bang chủ, lẽ nào
chúng ta sẽ ngồi xem bang phái khác đoạt được, chắp tay nhường Đồng Tước
hồ ra sao?”
Phản ứng của mọi người đều giống nhau, đều đã quen ăn thịt mỡ từ Đồng Tước
hồ, thực sự không muốn dễ dàng từ bỏ.
Cố Nhân Sơn: “Rút, không có nghĩa là không tranh. Hiện tại chỉ vừa mới bắt
đầu, bang phái nào càng có khả năng tranh đoạt càng dễ dàng bị năm gia khác
vây công. Chúng ta chỉ tranh với một nhà không phải tốt hơn sao? Lấy khỏe đấu
với mệt không tốt hơn sao? Vì vậy, trước tiên cứ để cho bọn họ tranh đấu ngươi
chết ta sống cái đã.”
Ở bên cạnh có người trầm ngâm nói: “Phương pháp này rất hay, nhưng bọn họ
cũng không ngốc, sợ rằng không thể tùy chúng ta muốn làm thế nào thì làm.
Hơn nữa, địa hình nơi này phức tạp, diện tích Vạn Hác trì lại lớn, chúng ta canh
chừng tại bên ngoài cũng không dễ.”
Cố Nhân Sơn lạnh nhạt nói: “Chúng ta chạy xuống đây đã lâu như vậy, người
của các bang phái khác chắc hẳn cũng đã đi vào. Triệu tập các huynh đệ, tìm
hiểu tình hình cụ thể của các thông đạo, sau đó đi bố trí, lựa chọn các điểm giao
để phá hủy, trên đường rút về, gây ra sụp đổ, lấp kín lại toàn bộ các con đường
thông lên phía trên.
Đến lúc đó, bất kể người nào cướp được bảo châu, đều sẽ không dễ dàng thoát
thân, đào mở thông đạo luôn sẽ gây ra động tĩnh, và sẽ tạo cơ hội cho bang phái
khác dễ dàng cướp giật. Những giao lộ bị sụp đổ không có khả năng cùng lúc
đều được mở thông suốt, chỉ cần chúng ta nghe âm thanh đi chặn đường điểm
nào đi ra đầu tiên là được.”
Mọi người nghe xong ánh mắt sáng ngời, dồn dập chắp tay nhận lệnh, nhân mã
Sơn Hải bang nhanh chóng rút lui, trên đường đi liên tục gõ vang tín hiệu triệu
tập nhân mã.